Chân Hoàn cảm giác thật mệt tâm, rõ ràng đã xuyên thành Thái Hậu, chẳng lẽ không nên giống như Thái Hậu bên Chân Hoàn Truyện, hằng ngày chỉ cần hưởng phúc, như thế nào hiện tại lại phải xử lý hết chuyện này đến chuyện kia?
Hoàng đế là ông điên, Nhàn tần tình yêu đích thực của hắn là bà điên, Hoàng Hậu thì thỉnh thoảng chỉ số thông minh lại hạ thấp một chút.
Chân Hoàn tựa như nhân viên cứu hoả, mà hậu cung lửa lớn lửa nhỏ không ngừng, ông trời làm ơn ban cho nàng một người trợ thủ khôn khéo đắc lực đi!
Chân Hoàn còn chưa cảm thán xong, liền nhìn thấy Phúc Già lại mang biểu cảm một lời khó nói hết đi vào.
"Đây là lại xảy ra chuyện gì nữa?"
Phúc Già cười ha ha trả lời:
"Đúng là như thế, ngài đoán lúc này là ai?"
"Chuyện trong hậu cung này mười lần hết chín lần là có liên quan tới Nhàn Tần, tính toán một chút, chuyện nàng cùng Hoàng đế nghe diễn cũng đã nguội một thời gian, hai người kia lại ở chung một chỗ?"
Hai người kia ở chung một chỗ, có thể có chuyện tốt gì.
"Thái Hậu thật là liệu sự như thần, lần này chính là náo nhiệt lớn nha."
Nghe có vẻ không phải chuyện gì cần nàng ra mặt, Chân Hoàn thả lỏng lại, còn cầm một nắm hạt dưa, cười hỏi:
"Náo nhiệt lớn là chuyện gì?"
"Buổi tối Hoàng Thượng một hơi viết mười một tờ giấy, suốt đêm đưa đến Nội Vụ phủ, nói là muốn giống bức trước đó viết cho Nhàn Tần, đều làm thành tấm biển ( bức hoành phi ), tặng cho các cung."
"Mười hai tờ giấy? Sao đêm nay Hoàng đế lại rảnh như vậy?"
"Đây là náo nhiệt nô tỳ muốn nói, vốn là Hoàng Thượng chỉ viết một bức cho Nhàn Tần, thận tán huy âm. Nói muốn chế tác thành tấm biển treo ở Diên Hi Cung."
Chân Hoàn cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này thú vị.
"Đây là Hoàng đế lần đầu tiên đi gặp Nhàn Tần sau một khoảng thời gian dài không gặp đúng không? Chỉ mang theo một tờ giấy viết mấy chữ?"
Phúc Già có chút do dự trả lời:
"Không có gióng trống khua chiêng ban thưởng, nhưng có lẽ Hoàng Thượng đã âm thầm ban thưởng cũng chưa biết chừng? Nhưng không tới hai ngày cung nữ bên cạnh Nhàn Tần, hình như gọi là A Nhược, đã đại náo Nội Vụ phủ một hồi, trong lời nói cũng không đề cập đến những thứ khác."
Không thể nào không thể nào, Hoằng Lịch đã lâu không gặp tình yêu đích thực, chắc là sẽ không chỉ viết một tờ chữ đưa cho người ta đúng không? Tặng lễ vật đưa chữ chính mình viết, thật sự khó coi.
Hơn nữa Thận Tán Huy Âm (慎赞徽音), ý nghĩa là chỉ có cẩn thận mới có thể đạt được danh tiếng tốt, đây là lời hay ý đẹp gì sao? Nàng nghe thấy đều muốn nghi ngờ, có phải Hoằng Lịch đang mỉa mai ám chỉ Như Ý sau này phải cẩn thận hay không.
"Sau đó thì sao, Nhàn tần sau khi nhận được quà có phản ứng gì?"
"Tất nhiên rất là vui mừng, A Nhược kia còn nhân cơ hội này mỉa mai Tần Lập một phen, nói là trước kia Tần Lập cảm thấy Nhàn tần thất thế, ngay cả bạch hoa đan hương bao cũng đưa thứ phẩm."
Chân Hoàn có chút kinh ngạc:
"Tần Lập này sao có thể to gan như vậy? Phía Nhàn tần vậy mà chỉ là nói hắn vài câu, hiện tại hắn vẫn an ổn làm Nội Vụ phủ tổng quản?"
"Đúng vậy, nói đến chuyện này nô tỳ cũng cảm thấy kỳ quái, không phải nói Nhàn tần và Hoàng Thượng tình nghĩa không giống bình thường sao? Tần Lập từng khó xử Nhàn Tần, hiện tại vẫn bình yên một chút chuyện cũng không có."
"Ai biết được, hoặc là Nhàn tần cái gì cũng không nói, Hoàng đế thật sự cũng chưa phát hiện cái gì. Hoặc là Hoàng đế phát hiện nhưng lại không để bụng."
Lúc trước tiên đế còn tại thế, có một đoạn thời gian Chân Hoàn có chút thất sủng, sau khi phục sủng, chỉ là một chậu hoa tàn liền đủ để trở thành chứng cứ Nội Vụ phủ phạm tội.
Bạch hoa đan chẳng lẽ là của quý hiếm gì sao? Liền cái này Tần Lập cũng phải phân thứ phẩm cho Nhàn tần, mặt khác chẳng lẽ sẽ cho thứ tốt? Hoằng Lịch thật sự là chưa phát hiện cái gì sao?
Hoặc là mắt mù tai điếc, hoặc là không để bụng thôi.
"Tiếp theo xảy ra chuyện gì? Sao Hoàng đế lại viết nhiều tờ giấy như vậy? Không phải chỉ cho Nhàn tần sao?"
"Chính là vì A Nhược kia đại náo Nội Vụ phủ một hồi, không biết như thế nào mà làm Quý phi nương nương biết chuyện, cho nên Quý phi đi tìm Hoàng Thượng xin chữ, Hoàng Thượng dứt khoát một hơi viết mười một tờ, tặng cho các cung, ngay cả Cảnh Nhân Cung vốn không có người ở chưa kịp tu sửa cũng có."
Chân Hoàn nghe mà buồn cười, đưa một phần lễ vật cho tình yêu đích thực, kết quả Quý phi vừa xin, ngay cả cung điện không ai ở cũng có, độc nhất biến thành bán sỉ, đại cung nữ của Như Ý trước đó còn dùng lễ vật “Độc nhất vô nhị” này đi gây gổ với Tần Lập.
Trước khi làm chuyện này Hoằng Lịch có nghĩ tới hắn làm như vậy sẽ vả mặt Như Ý hay không?
"Này đúng là náo nhiệt lớn, nhưng Quý phi cũng quá hồ đồ, trừ Hoàng Hậu ra nàng địa vị cao nhất, ở cung điện tốt nhất, dùng đồ tốt nhất, mà Nhàn Tần chỗ nào cũng không bằng nàng. Hoàng đế chỉ là viết vài chữ cho Nhàn Tần, nàng liền đòi một bức, để làm cái gì?"
"Ai nói không phải đâu, huống hồ hiện tại Quý phi ở Hàm Phúc Cung, biển hiệu ở đông thất và tây thất đều là Hoàng Thượng tự mình viết, so với Nhàn tần sớm hơn nhiều."
Chà, còn là thứ Quý phi đã có từ lâu, vậy càng có vẻ lễ vật của Hoằng Lịch giá rẻ, vậy hành vi của Quý phi lại càng khó hiểu.
Nhưng mà hết thảy có quan hệ gì tới nàng? Nàng chỉ cần xem náo nhiệt là đủ rồi.
*******
Nghe náo nhiệt xong cảm thấy thoả mãn, Chân Hoàn vẫn duy trì tâm trạng sung sướng đi vào giấc ngủ.
Kết quả sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng đế đã lâu không thấy lại đột nhiên tới thỉnh an.
Thời điểm Chân Hoàn nghe thấy tin tức này, radar trong đầu điên cuồng cảnh báo, quả nhiên, Hoằng Lịch tiến vào thăm hỏi một phen, sau đó nói cho nàng, hắn nạp một nhạc kĩ Nam phủ làm Đáp ứng.
Chân Hoàn cảm thấy hình như chính mình không có biện pháp lý giải lời hắn nói, hắn làm cái gì?
Hắn đang nói, Hắn! Ở! Hiếu! Kỳ! Nạp! Thiếp! Sao?
Đại não của Hoằng Lịch bị cương thi ăn mất rồi đúng không? Hay là khoảng thời gian trước nàng chưa có vì hắn ở trong lúc để tang xem kịch cùng hắn nói chuyện?
Lúc này mới mấy ngày? Hắn mới thành thật mấy ngày? Liền gây ra chuyện lớn như vậy!