“Kính chào quý khách và chào mừng quý khách đến với XX. Chúng ta vừa hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô XX, giờ địa phương là 3 giờ 15 phút chiều. Nhiệt độ ngoài trời là 25 độ C. Vì sự an toàn của quý khách, xin quý khách vui lòng giữ nguyên vị trí, thắt chặt dây an toàn cho đến khi máy bay của chúng ta dừng hẳn và tín hiệu cài dây an toàn tắt. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý trước khi rời máy bay. Thay mặt cho hãng hàng không…”
Giọng nói của tiếp viên hàng không trong trẻo ngọt ngào vang lên. Những hành khách trên máy bay lục đục đi xuống, những người có tiền ngồi ở khoang VIP không cần chen chúc mà có cửa khác trực tiếp đi ra ngoài. Một người thanh niên chậm rãi bước ra khỏi khu dành riêng cho khách VIP, bộ quần áo trên người vừa đẹp đẽ lại đắt tiền nhưng thứ khiến mọi người chú ý đến là gương mặt đẹp đến kì lạ của anh. Người thanh niên dường như không quan tâm, anh kéo vali đi đến trước một chiếc xe ô tô đã được chờ sẵn ở đấy. Người trên xe thấy anh đi đến liền mở cửa xuống xe, cúi đầu chào người thanh niên, nhận lấy vali trong tay anh, mở cửa xe làm tư thế mời, đợi người thanh niên ngồi vào xe lúc này người đàn ông mới đóng cửa xe lại, cất vali ra sau cốp, trở lại ngồi vào ghế lái.
“Cậu chủ, chúng ta Thẩm gia trước hay là…”
“Về nhà”
Chiếc xe lăn bánh, bon bon chạy trên đường, người thanh niên chống tay nhìn ra ngoài đường phố nhộn nhịp, khoé môi khẽ cong lên thành hình bán nguyệt dịu dàng. Tiểu Vũ, tôi về rồi!
Hiện tại Trương Hạ Vũ của chúng ta đang nằm trong phòng để bác sĩ riêng kiểm tra sức khoẻ cho cậu. Sở Tiêu đi đi lại lại thi thoảng lại ngó vào trong.
Cạch. Bác sĩ mỉm cười đi ra, Sở Tiêu vừa nhìn thấy ông liền chạy lại hỏi: “Bác sĩ Triệu, Vũ có phải bị bệnh gì không?”
“Không sao, chỉ là ảnh hưởng của kì phát tình, ngày mai là ngày cuối của kì phát tình rồi đúng không?”
Sở Tiêu nhăn mặt, cắn răng nói: “Vâng”
“Vậy thì ngày mai sẽ hết thôi”
Bác sĩ Triệu nói xong liền theo dì Vương đi ra ngoài.
Sở Tiêu mở cửa vào phòng, nhìn thiếu niên ngoan ngoãn nằm trên giường, hắn khẽ thở dài cúi xuống đặt lên trán cậu một nụ hôn. Nét lo lắng không thể che giấu trên gương mặt của Sở Tiêu, hắn sợ khi kì phát tình của Trương Hạ Vũ kết thúc, cậu sẽ không còn muốn gần gũi với hắn nữa. Sự thật đã chứng minh, lo lắng của Sở Tiêu không hề thừa, theo thời gian, vết cắn trên gáy Trương Hạ Vũ đã lành lại, gần như không còn nhìn thấy dấu vết trên đó nữa. Sở Tiêu yêu thương vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Trương Hạ Vũ, thủ thỉ.
“Vũ, cậu có thích tôi không?”
Giống như đáp lại câu hỏi của Sở Tiêu, Trương Hạ Vũ khe khẽ kêu lên một tiếng, cậu quay người dụi đầu vào lồng ngực hắn, tiếng hít thở đều đều nghe thật đáng yêu khiến trái tim đang dậy sóng của Sở Tiêu yên ổn lại. Sở Tiêu nhấc đầu cậu thiếu niên trong ngực lên cho cậu gối lên tay mình, ốm lấy cậu thiếu niên thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
“Vũ, dậy thôi, hôm nay là thứ 7 rồi, mai sẽ được ngủ bù”
“Ưm”
Sở Tiêu bế Trương Hạ Vũ lên mang vào nhà tắm, hắn đặt cậu ngồi lên nắp bồn cầu.
“Này, đánh răng”
Trương Hạ Vũ ngoan ngoãn cầm lấy đem bàn chải cọ qua cọ lại cho có, Sở Tiêu bất đắc dĩ lấy đi bàn chải trên tay Trương Hạ Vũ, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau qua lại cho cậu. Hơi nước trên khăn mặt giúp Trương Hạ Vũ phần nào tỉnh táo lại, cậu đánh một cái ngáp đi lại tự mình đánh răng sạch sẽ rồi lờ đờ đi ra ngoài mặc quần áo.
Trương Hạ Vũ vẫn như mọi ngày để Sở Tiêu dắt mình vào lớp học, điều này khiến Sở Tiêu an tâm được phần nào. Vừa bước vào lớp, người đầu tiên Sở Tiêu nhìn thấy là Trang Tử Văn, cậu ta đang nở nụ cười nhìn thẳng về phía hai người khiến Sở Tiêu khó chịu nhíu mày. Hắn không nói gì kéo Trương Hạ Vũ về chỗ ngồi của bọn họ.
Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người nhàm chán lôi sách trong cặp ra xếp gọn gàng thành chồng lên mặt bàn.
Bốp bốp. Tiếng vỗ tay của giáo viên phá vỡ không khí chán nản trong lớp học. Cô giáo mỉm cười nhìn một lượt cả lớp, khi thấy không vắng ai liền gật đầu hài lòng nói:
“Nay lớp chúng ta có học sinh mới” Nói rồi cô nhìn ra ngoài cửa gọi: “Vào lớp đi em”
Một chàng thanh niên dong dỏng cao, gương mặt đẹp đẽ cùng nụ cười dịu dàng trên môi, nếu như quần áo trên người cậu ta là một bộ đồ cổ trang, có lẽ mọi người đã tưởng rằng bản thân mình xuyên về thời cổ đại rồi.
Trương Hạ Vũ đứng bật dậy, cậu trợn trừng mắt nhìn người thanh niên đang mỉm cười nhìn thẳng về phía mình. Cô giáo bị hành động đột ngột này của cậu làm cho ngơ ngác hỏi:
“Trương Hạ Vũ, em có ý kiến gì sao?”
“Dạ không ạ”
Trương Hạ Vũ gượng gạo cười, cậu ngồi xuống ghế nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang đứng trên bảng kia, Sở Tiêu nhìn Trương Hạ Vũ nhíu mày, sự kích động của cậu khiến hắn cảm thấy lo lắng, nhất là khi, từng nét phấn xinh xắn của người thanh niên dần dần hiện ra với ba chữ “Thẩm Dạ Nguyệt”.
Bàn tay đặt trên bàn của Sở Tiêu siết chặt lại, Trương Hạ Vũ đang nhìn người khác, ánh mắt của cậu nhìn Thẩm Dạ Nguyệt rất khác, nó khiến hắn lo sợ.
“Vũ…”
Sở Tiêu quay sang định nói chuyện với Trương Hạ Vũ liền bị một giọng nói dịu dàng khác cắt ngang.
“Tiểu Vũ”
Trương Hạ Vũ cũng không hề chú ý đến vẻ mặt Sở Tiêu lúc này, sự chú ý của cậu hiện tại đã dành hết cho người thanh niên kia, cũng chính là Thẩm Dạ Nguyệt
“Nguyệt Nguyệt?”
“Tiểu Vũ, tôi về rồi!”