Cốc Cốc. Chuỗi âm thanh vang lên phá tan cục diện im ắng của ba người. Cô giáo thở dài đẩy ghế đứng lên đi ra mở cửa. Bên ngoài là hai người phụ nữ nhìn rất trẻ tuổi, ăn mặc thời thượng, một trong hai người gỡ cặp kính râm xuống, mỉm cười nhìn cô giáo.
“Xin chào, tôi là mẹ Sở Tiêu”
Vâng, đây chính là hai mama của hai bạn trẻ bị bắt gặp yêu sớm của chúng ta. Cô giáo lúc này mới bừng tỉnh mời hai mẹ vào. Hai cốc nước được đặt lên bàn, có một vài tia nắng dịu dàng chiếu qua khe cửa sổ hắt lên khiến chiếc cốc thuỷ tinh hết sức bình thường trở nên đẹp đẽ lấp lánh.
“Hôm nay gọi hai chị tới đây tôi cũng rất ngại, nhưng mà trong trường các học sinh đang truyền nhau hình ảnh của hai em Sở Tiêu và Trương Hạ Vũ, không còn cách nào khác, đành phải mời hai chị qua đây”
Trương mẹ không để ý cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, cốc thuỷ tinh bình thường, nước bên trong cũng chỉ là nước lọc, vậy mà được cầm trên tay người phụ nữ này lại giống như đây là một chiếc cốc đắt đỏ và bên trong là một loại rượu quý giá thượng hạng vậy. Cô giáo ái ngại đánh mắt sang nhìn Sở mẹ, Sở mẹ tất nhiên dễ gần hơn nhiều, cô đưa tay cầm lấy điện thoại của cô giáo xem đoạn video. Đột nhiên cô thốt lên:
“Quay xấu quá! Không nhìn rõ gì cả”
“…” Cô giáo như bị lời này của Sở mẹ làm cho ba chấm, ngập ngừng nói: “Vấn đề không phải là quay xấu, mà là hai em đang yêu sớm ạ!”
“Sao lại yêu sớm? Chúng nó tuần sau kết hôn đấy! A, đúng rồi” Như nhớ ra gì đó mẹ Sở quay người lục tìm trong túi xách bên cạnh lấy ra một tấm thiệp màu trắng viền dát vàng xinh đẹp đặt lên bàn đẩy về phía cô giáo.
“Đây là thiệp mời của hai đứa, nếu hôm đấy rảnh cô giáo hãy qua chung vui với gia đình chúng tôi nhé”
Cô giáo bị câu nói này của mẹ Sở là cho chỉ muốn đập đầu vào gối chết đi cho rồi. Nhìn tấm thiệp đẹp đẽ trên bàn, hai tay cô giáo run run cầm lấy, bây giờ cô cũng khong biết phải nói thêm gì nữa cả. Tiễn hai mẹ ra cửa cô quay lại thở dài nhìn Sở Tiêu cùng Trương Hạ Vũ mệt mỏi nói:
“Thôi hai đứa về lớp học đi, từ sau không được thể hiện tình cảm trong trường nữa đâu đấy!”
Cô giáo cũng chỉ biết nói vậy, dù sao phụ huynh người ta cũng không nói gì vả lại hai người cũng sắp kết hôn, nói nữa lại càng sai, nên chỉ có thể thả người đi.
Trước khi về Sở mẹ còn không quên dúi vào tay Sở Tiêu một xấp thiệp mời nói là để mời các bạn cùng lớp. Ban đầu Sở Tiêu định không cầm vì hắn mới chuyển tới đây cũng chả thân với ai nhưng đột nhiên gương mặt của Thiệu Huy hiện ra, Sở Tiêu cười cười cầm lấy xấp thiệp mời.
Tiễn hai mẹ ra đến cổng trường, Sở Tiêu nắm tay Trương Hạ Vũ dắt về lớp.
Trên đường đi Trương Hạ Vũ nhìn đám thiệp mời trong tay Sở Tiêu hỏi: “Phải mời hết bọn họ hả?”
“Tất nhiên rồi, nên mời thì vẫn cứ mời, ai đi được thì đi”
Trương Hạ Vũ gật gật đầu, gương mặt giống như buồn ngủ mà lơ ngơ, lúc này Sở Tiêu mới nhớ ra chưa mời bác sĩ đến kiểm tra cho cậu, cũng tại hôm qua Trương Hạ Vũ khóc khiến hắn luống cuống xong quên mất.
Sở Tiêu mỉm cười đưa tấm thiệp cho Thiệu Huy, anh như chết trân nhìn tấm thiệp trên tay hắn. Ban nãy khi hai người nắm tay nhau bước vào, anh đã biết chuyện video không thành công rồi, nhưng khi nhìn Sở Tiêu vui vẻ cầm đám thiệp phát cho từng người trong lớp, nghe mọi người ồ lên chúc mừng cùng những câu nói trêu đùa Thiệu Huy mới biết hai người bọn họ sắp kết hôn rồi. Cầm tấm thiệp trên tay mà anh cảm thấy như đang bê một cục ta nặng cả tấn vậy.
Người ngồi trên Thiệu Huy cũng nhận được tấm thiệp, cậu ta hoảng hốt đứng dậy chạy ra ngoài. Sở Tiêu híp mắt nhìn theo bóng dáng dần khuất sau cánh cửa lớp, hắn đứng dậy đuổi theo.
Trương Hạ Vũ chỉ kịp nghe Sở Tiêu để lại một câu “Tôi ra ngoài chút” đã không thấy tăm hơi hắn đâu nữa rồi. Nhún vai không để ý, Trương Hạ Vũ đi lại bàn của mình gục mặt xuống ngủ.
“Bọn họ sắp kết hôn rồi anh bảo tôi phải làm…A?”
Lúc Sở Tiêu chạy đến thấy người kia đang trốn sau dãy nhà học gọi điện, hắn đi lại giằng lấy điện thoại của người kia đưa lên tai nghe.
“Cậu lo lắng cái gì? Không phải tôi không biết chuyện này, cậu chỉ cần khuấy cho đục nước là được, đợi tôi về”
Bên kia một giọng nói dịu dàng vang lên, có vẻ như chưa biết người nghe đã được đổi.
Sở Tiêu cười khẩy, thấp giọng hỏi: “Khuấy như nào?”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, không chắc chăn hỏi: “… Sở Tiêu?”
“Là tôi”
Người kia vẫn chất giọng dịu dàng nói không có vẻ gì là chột dạ cả. “Ha, tôi sắp về rồi”
“Vậy sao? Hoan nghênh cậu đến tham dự đám cưới của chúng tôi, Thẩm. Dạ. Nguyệt”
Ba chữ cuối được Sở Tiêu chậm rãi nhấn mạnh, người đầu dây bên kia hay chính là Thẩm Dạ Nguyệt như không nhận ra cười cười dịu dàng đáp ứng rồi tắt máy. Sở Tiêu lạnh lùng nhìn người trước mặt. Gương mặt thanh tú của cậu ta bị làm cho hoảng sợ mà trở nên tái nhợt.
“Trang Tử Văn?”
Thấy Sở Tiêu nhớ tên mình, ánh mắt Trang Tử Văn sáng rục lên, cười tươi gật đầu đáp lại hắn. Sở Tiêu nhíu mày nhìn vẻ mặt không có một chút chột dạ của cậu ta, ghét bỏ nói:
“Thẩm Dạ Nguyệt cho cậu bao nhiêu?”
“Không có, là tôi tự nguyện”
“???”
Nghe Trang Tử Văn nói vậy, đầu Sở Tiêu nổi lên một loạt dấu hỏi chấm. Mệt mỏi bóp bóp trán Sở Tiêu hỏi:
“Cậu ghét tôi hay Vũ phải không?”
Trang Tử Văn nghe thấy Sở Tiêu gọi tên Trương Hạ Vũ đầy thân thuộc thì liền gào lên.
“Vũ… lại là Vũ… cậu suốt ngày chỉ biết Trương Hạ Vũ. Nếu không có cậu ta thì người kết hôn với cậu đã là tôi rồi!”
“???”