“Cậu cũng giỏi thật, hết lần này đến lần khác để tin tức tố của mình ảnh hưởng đến Tiểu Vũ, tôi cũng không biết cậu là bất cẩn thật hay là cố ý đây? Mặc dù cậu và Tiểu Vũ sắp kết hôn, nhưng tôi không mong sẽ nhìn thấy Tiểu Vũ vì ở bên cậu mà gặp nguy hiểm. Cậu Sở Tiêu, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lới nói gay gắt của Trương Mẹ khiến Sở Tiêu chợt khựng lại, hắn ôm lấy bả vai Trương Hạ Vũ, tay còn lại buông thõng siết chặt bên hông, cho đến khi Trương bố đi lại đỡ lấy Trương Hạ Vũ từ tay Sở Tiêu lúc này hắn mới giật mình ngẩng đầu lên.
“Bác gái, bác hãy tin cháu, cháu sẽ bảo vệ tốt Trương Hạ Vũ”
“Nhờ cả ở cậu” Bà nhìn sang dì Vương đang đứng cạnh cửa ra vào nói “Dì tiễn khách đi”
Trương Hạ Vũ đã tỉnh lại từ khi được Trương bố đỡ, cậu thấy mùi tin tức tố mà mình luôn lưu luyến đang dần rời xa mình khiến Trương Hạ Vũ cảm thấy bất an, cậu quay lại bám lấy áo Sở Tiêu gọi:
“Tiêu”
Cách gọi này là khi tinh thần Trương Hạ Vũ không rõ ràng mới gọi, kể cả khi nãy ở trên xe cậu cũng không gọi như thế, vì vậy khi nghe Trương Hạ Vũ dùng chất giọng ngọt ngào gọi, Sở Tiêu cảm thấy bước chân của hắn giờ đây nặng như đeo chì. Hơi thở của Sở Tiêu ngày một khó khăn, hắn không muốn đi, hắn muốn ở lại bên cạnh Trương Hạ Vũ, muốn ôm lấy cậu. Bàn tay buông thõng bấu mạnh vào đùi, Sở Tiêu quay lại nhìn Trương Hạ Vũ vẫn đang ngơ ngác víu lấy gấu áo của mình, hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.
Sở Tiêu mỉm cười trấn an nói: “Mai tôi qua đón cậu đi học, giờ lên phòng ngủ đi đã nhé?”
Trương Hạ Vũ mím môi, gương mặt đầy sự tủi thân, cậu vẫn nắm lấy gấu áo của Sở Tiêu không buông, hắn muốn gỡ tay Trương Hạ Vũ ra nhưng cậu nắm rất chặt, Sở Tiêu lại không nỡ làm đau cậu. Trương mẹ nhíu mày, Omega bị đánh dấu xong sẽ rất cần Alpha của mình cho đến khi vết đánh dấu tạm thời biến mất, nếu không thể ở bên Alpha Omega bị đánh dấu sẽ luôn cảm thấy đau đớn, suy sụp, bà không muốn con mình chịu khổ. Trương mẹ quay người đi lên tầng mà không nói thêm gì, Trương ba thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài đi theo bà.
Sở Tiêu nhìn theo bóng lưng hai người, hắn hiểu được Trương ba và Trương mẹ đã mắt nhắm mắt mở mặc kệ hai người bọn họ. Sở Tiêu vuốt ve gò má Trương Hạ Vũ, hắn lại gần hôn lên trán cậu như trấn an, tin tức tố cũng toả ra nhẹ nhàng xung quanh cậu, lúc này Trương Hạ Vũ mới an tâm thả tay đang nắm lấy gấu áo Sở Tiêu. Thấy bước chân Trương Hạ Vũ chập chững như sắp ngã, Sở Tiêu nhíu hỏi:
“Sao thế?”
“Tiêu, chân không đi được”
Một tiếng ‘Tiêu’ này khiến trái tim Sở Tiêu như muốn từ lồng ngực nhảy ra, hắn muốn hôn Trương Hạ Vũ, nhưng dì Vương nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm khiến, Sở Tiêu cười khổ nói:
“Để tôi bế cậu lên phòng nhé”
Trương Hạ Vũ gật đầu, hai tay chủ động vươn ra ôm lấy cổ Sở Tiêu khiến hắn có chút không biết làm sao với cậu ngốc này. Nhẹ nhàng bế Trương Hạ Vũ lên, Sở Tiêu quay lại nói với dì Vương:
“Dì Vương, dì ngủ trước đi ạ, Trương Hạ Vũ có con lo rồi”
Có cậu tôi mới lo đấy, mặc dù trong lòng dì Vương nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại không tỏ thái độ gì, bà gật đầu rồi quay người đi về phòng.
Nhìn cửa phòng dì Vương đóng lại, Sở Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng bế Trương Hạ Vũ lên phòng của cậu. Nhẹ nhàng đặt Trương Hạ Vũ xuống giường, hắn hôn lên trán cậu nói:
“Ngủ đi, tôi ở đây”
Sở Tiêu nói xong định đứng thẳng người dậy nhưng cánh tay trên cổ hắn nhất định không chịu buông ra, Sở Tiêu cầm lấy tay Trương Hạ Vũ dỗ:
“Ngoan, tôi sẽ không đi đâu cả”
Trương Hạ Vũ không nghe, cậu gọi Sở Tiêu bằng giọng mũi như đang nũng nịu: “Tiêu”
Có một giọng nói vang lên trong đầu thúc giục Sở Tiêu mau gỡ tay Trương Hạ Vũ ra nhưng thân thể hắn lại cứ mãi luyến tiếc muốn thân mật với cậu. Sở Tiêu dùng tư thế nửa cúi đứng cứng ngắc nhìn Trương Hạ Vũ.
“Tiêu”
Trương Hạ Vũ tiếp tục gọi, lần này cậu ghìm tay kéo cả người Sở Tiêu lại gần mình, cho đến khi có thể thoải mái vùi mặt vào cổ hắn. Trương Hạ Vũ ngửi được mùi tin tức tố mình luôn nhớ nhung, thoải mái thở ra một hơi.
Sở Tiêu trừng mắt, gân xanh trên trán từng đợt từng đợt nổi lên, cơ thể cũng đã nổi lên phản ứng, tin tức tố không theo khống chế thi nhau ‘chạy’ ra quấn quanh lấy Omega trên giường đầy độc chiếm. Sở Tiêu nắm chặt hai tay để bên gối, cơn đau khiến hắn tỉnh táo lại, Sở Tiêu không muốn sau khi Trương Hạ Vũ tỉnh táo lại, cậu sẽ hận hắn, làm vậy, hắn sẽ mất đi người hắn yêu nhất.
Không biết đã trôi qua bao lâu, 1 tiếng? 2 tiếng? Sở Tiêu không còn cảm nhận được khái niệm thời gian, mãi cho đến khi người nằm bên dưới buông lỏng tay trên cổ hắn ra, hơi thở cũng trở nên đều đều, Sở Tiêu mới dám nhẹ nhàng gỡ tay Trương Hạ Vũ ra, hắn nhìn gương mặt khiến mình vừa yêu vừa hận, không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cậu. Trương Hạ Vũ dù ngủ rồi nhưng ngửi được mùi hương quen thuộc, cậu rất hợp tác mà hé môi ra đáp lại. Sở Tiêu không dám hôn lâu, hắn sợ mình sẽ không kìm chế được, sau sự đấu tranh tư tưởng dài đằng đẵng, Sở Tiêu dứt khoát đứng dậy đi vội vào nhà tắm như đang chạy trốn.