17,
Tôi viết điều ước trên đèn lồng là…
Có một cuộc sống bình yên, vui vẻ dưỡng lão ở bất cứ đâu.
Nhưng Thẩm Hoán thần thần bí bí viết rất lâu, còn che không cho tôi nhìn.
Khi chúng tôi thả đèn, hắn hỏi tôi: “Ái phi, nàng viết gì vậy?”
Tôi sững người một chút, sau đó nở nụ cười giả vờ nói:
“Đương nhiên là cầu vĩnh viễn được ở cạnh Hoàng Thượng rồi.”
Tôi lừa hắn.
“Vậy Hoàng Thượng viết gì?”
Tôi hỏi ngược lại.
“Ừm… Quốc thái dân an.” Lỗ tai Thẩm Hoán đỏ bừng lên.
À, hắn cũng nói dối tôi, vậy coi như hòa nhau.
Tôi nhìn sang chỗ khác cười khúc khích.
Không ngờ xuyên không rồi Thẩm Hoán vẫn như vậy, nói dối liền đỏ tai.
18,
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra điểm này là trong một buổi họp báo.
Khi đó, phóng viên đặt câu hỏi là: “Tại sao bạn lại gia nhập làng giải trí?”
Bản thảo của tôi có sẵn câu trả lời là: “Bởi vì đó là ước mơ của tôi.”
Khi nói xong câu đó, tai hắn liền đỏ bừng, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói thêm: “Vì để kiếm tiền.”
Lúc này tai hắn mới trở lại bình thường.
Cứ nghĩ câu trả lời nông cạn như vậy sẽ gây sóng gió, lúc đó tôi còn nghĩ đến viết cả thông báo rút khỏi giới giải trí.
Nhưng không ngờ kết quả lại được mệnh danh là “Nghệ sĩ thật thà hiếm có”, còn thu hút được số lượng lớn fan bạn gái.
Đôi khi tôi cảm thấy hắn có số mệnh làm ngôi sao giới giải trí, hoặc là nói với khuôn mặt kia nhất định có thể ăn được chén cơm này.
Tối hôm đó tôi ăn cơm cùng vài người bạn, cô ấy nói chưa từng theo đuổi thần tượng nhưng giờ lại thích nghệ sĩ thật thà đó.
Tôi hỏi “Tại sao?”
Cô ấy cầm album mới phát hành, in trên đó là bức ảnh có cơ bụng tám múi: “Đương nhiên là bởi vì nghệ sĩ đó thành thật, hiếm có.”
“...”
Chị gái, lần sau nói những lời trái lương tâm như vậy nhớ lau nước bọt.
“À, cậu không phải làm người đại diện sao? Có thể cho tớ gặp một lần được không, các cậu ở cùng 1 vòng, chắc là rất dễ tìm đúng không?” Cô ấy bỗng như nhớ ra rồi nói với tôi.
Tôi: “Cậu có nhớ lần trước tớ nói cho cậu chuyện chọn nghệ sĩ đại diện không?”
“Nhớ, nhưng chuyện này cùng Thẩm Hoán chồng tớ liên quan gì?”
Tôi: “Cậu có tin tớ là quản lý của Thẩm Hoán không?”
“...”
Bạn tôi vỗ bàn đứng lên, “Cậu lừa tớ, không phải cậu nói chỉ là diễn viên tuyến 18 sao.”
“Đấy là những gì tớ mong đợi từ Thẩm Hoán.”
“...”
Vì cô ấy là bạn tốt của tôi nên tôi đồng ý cho cô ấy gặp mặt Thẩm Hoán.
Chỉ tiếc còn chưa kịp thực hiện chúng tôi đã xuyên qua đây.
19,
Chuyến vi hành của tôi và Thẩm Hoán kết thúc, trên đường về cũng không gặp mỹ nhân nào, thẳng một đường trở về cung.
Còn Thẩm Hoán, càng ngày càng sủng ái tôi, mỗi ngày đều ban thưởng cho tôi, chất đầy đến nỗi bây giờ chỗ đặt chân cũng không có.
Bất lực, tôi chỉ có thể gọi Lý Mỹ Nhân đến chia cho một ít.
Nàng ấy rất cảm động, khoác lấy tay tôi lắc lắc: “Tỷ tỷ thật tốt, sao tỷ lại tốt với muội như vậy chứ, muội thật sự rất cảm động.”
Vì sao à?
Chắc là cảm thấy một đứa trẻ ở đây không nơi nương tựa, rất đáng thương… Hoặc là bởi vì… không còn chỗ để đồ.
Thế là cô ấy chọn rất nhiều đồ đem về, trông vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.
Tôi nhìn cung điện cuối cùng cũng thoáng một chút, thở dài nhẹ nhõm.
Nghe nói hôm nay Thẩm Hoán đi bái tổ, có thể tha hồ làm cá mặn lười biếng rồi, cảm giác thật tốt.
Nhưng chưa kịp vui vẻ hai giây đã nghe tiếng thái giám hô: “Thái Hậu giá lâm.”
Haiz, lại nữa.
Thật muốn hỏi Thái Hậu ngày mai mới đến gây chuyện được không, khó khăn lắm tôi mới có một ngày nghỉ mà.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn phải thành thật nghênh giá.
Thái Hậu được đỡ xuống, vừa vào cửa đã nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu rồi nói: “Hôm nay ai gia tới đây, có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
Tôi gật đầu, chuẩn bị nghe giáo huấn.
Kết quả, cái tôi nghe được là:
“Yêu bóng dáng cậu cô độc đi qua hẻm tối.”
Tôi ngẩng đầu lên: “Yêu thích dáng vẻ không thay đổi của anh.” (*)
(*) Lời bài hát “Chiến Binh Cô Độc".
Á đù, đến cả Thái Hậu cũng xuyên không luôn.