20,
Chuyện Thái Hậu nói với tôi, thật sự là chuyện quan trọng.
Thái Hậu nói, bà ấy xuyên đến đây từ 30 năm trước, những mánh khóe mà chúng tôi đang chơi, bà ấy sớm chơi hết rồi.
Tôi: “Vâng vâng vâng.”
Bà ấy nói, thế gian này không thiếu của lạ, sớm muộn gì Hoàng Đế cũng chán tôi rồi đi tìm tình yêu mới, nên mặc kệ chúng tôi.
Tôi: “Vâng vâng vâng.”
Nhưng bà ấy lại nói thêm, lần đầu tiên thấy nữ nhân như tôi, vừa ngu dốt vừa cố chấp.
Tôi: “???”
Kể cả có là tiền bối, giảng đạo lý thì giảng, mắc cái gì chửi tôi?
Thái Hậu ngồi xuống ghế, mân mê bộ móng tay nói tiếp, bà ấy không chỉ là người xuyên không, còn là người phát minh ra tàu du hành thời gian. Ở thời hiện đại có một công ty là Khoa Học và Công Nghệ Thần Thoại, mà bạn khuê mật của bà ấy chính là cổ đông lớn nhất của công ty, chủ tịch Triệu.
Tôi sững sờ.
Cái này tôi thật sự đã từng nghe qua.
Ở hiện đại, Khoa Học và Công Nghệ Thần Thoại có thật trong giới kinh doanh, nhưng không ai biết họ thực hiện dự án gì, nhưng họ kiếm được rất nhiều tiền và có rất nhiều khách hàng.
Mà Triệu Tiểu Vân, chủ tịch của công ty này chính là đại diện cho nữ cường nhân lúc đó, cũng là cổ đông lớn nhất của công ty Thẩm Hoán, người nâng đỡ Thẩm Hoán, cũng là bà ấy.
Thế giới này thật ảo, cái gì cũng có thể xảy ra được.
Bà ấy lại tiếp tục nói, lúc trước bà ấy cùng Triệu Tiểu Vân phát minh ra máy xuyên thời gian, bà ấy cũng là chuột bạch thí nghiệm, đi vào thâm cung này, dựa vào kĩ năng của mình từng bước leo lên làm Hoàng Hậu.
Tôi nói: “Người thật tuyệt vời.”
Thật sự không tầm thường, ba mươi năm trước chưa có mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không, để leo lên được vị trí này, chắc chắn là nhờ thực lực.
Thái Hậu nhìn tôi: “Vậy ngươi có biết Thẩm Hoán là người cổ đại không????”
Tôi không biết thật nha.
“Khi ai gia lên làm Hoàng Hậu, đứa con đầu tiên của ta là Thẩm Hoán, nhìn gương mặt của nó mỗi ngày ai gia đều thấy rất vui vẻ. Nhưng thâm cung này đáng sợ, nhất là lúc đó ta còn chưa đứng vững trong cung. Thế là ta quyết định đưa hồn phách của nó về thời hiện đại. May mắn là nó có một nửa dòng máu của ta, nên Triệu Tiểu Vân dễ dàng thành công triệu hồi được nó.”
“Vậy tại sao Thẩm Hoán lại là trẻ mồ côi?” Tôi hỏi.
“Bởi vì khi đó khoa học kĩ thuật còn chưa đủ phát triển, linh hồn của nó nhập vào một đứa trẻ, lớn lên ở cô nhi viện, đến khi nó 18 tuổi Triệu Tiểu Vân mới phát hiện, mới bắt đầu nâng đỡ nó.” Thái Hậu đáp.
Tôi nhíu mày, không ngờ là mọi chuyện phức tạp như vậy.
Tôi cũng từng nghe các cung nữ nói chuyện phiếm, họ nói trước 18 tuổi Hoàng Thượng rất ngốc, sau đó lại đột nhiên trở nên rất thông minh. Giờ xem ra những năm ngốc nghếch đó là bởi vì linh hồn của Thẩm Hoán còn ở hiện đại.
Chắc là khi Thái Hậu ổn định được vị trí nhưng lại không có thêm đứa con nào, mới triệu hồi Thẩm Hoán trở về.
Tôi và Thái Hậu nhìn nhau.
Tôi mở miệng nói: “Triệu hồi Thẩm Hoán trở về, vừa củng cố được vị trí của người, vừa có thể để mẫu tử hai người nhận nhau, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.”
“Không phải, là một mũi tên trúng ba con nhạn.” Thái Hậu ngước mắt, “Thẩm Hoán ở hiện đại là nghệ sĩ, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, nếu như nó xuyên không trở thành Hoàng Đế, thì sẽ có nhiều nữ sinh muốn xuyên theo, như vậy Triệu Tiểu Vân sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Idol mình xuyên thành Hoàng Đế, mà mình lại xuyên theo trở thành phi tử của Hoàng Đế để tranh sủng, quan trọng là Thẩm Hoán vẫn chưa biết gì, không biết phải kháng cự thế nào.
Bảo sao bỗng nhiên lại có nhiều người xuyên không thế, chắc là mỗi người đều phải bỏ ra rất nhiều tiền, chỉ vì theo đuổi Thẩm Hoán.
Thẩm Hoán từ đầu đến cuối chỉ là công cụ kiếm tiền.
“Cho nên, tôi động đến miếng bánh của các người đúng không?”
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Thái Hậu không muốn Thẩm Hoán độc sủng tôi, bởi vì như vậy, những người xuyên không kia đều sẽ chán, có rất nhiều người “trả vé”.
“Đúng là ngươi động đến miếng bánh của ta.” Thái Hậu cười, đưa tay ra hiệu, thái giám bên cạnh lập tức giữ lấy tôi, chuẩn bị rót thuốc.
“C h ế t đi rồi, sẽ trở về sao?” Tôi hỏi.
“Sẽ không, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở về, nếu bỏ dở là c h ế t chắc.” Thái Hậu cười lạnh, trên gương mặt chỉ còn nét âm hiểm.
“Người từng tự hỏi Thẩm Hoán nghĩ thế nào chưa?” Tôi hỏi vấn đề thứ hai.
Thái Hậu biến sắc: “Làm idol, làm Hoàng Đế, hai cái này đều được rất nhiều người ngưỡng mộ, nó còn có thể nghĩ gì.”
“Thật đáng sợ, đối với Thẩm Hoán...”
Tôi nắm chặt tay, trong đầu hiện ra từng khung cảnh khi tôi ở cùng Thẩm Hoán.
Thái Hậu sửng sốt một lúc lâu, sau đó vẫn phất tay, ra hiệu cho thái giám rót thuốc.
Hạc Đỉnh Hồng chảy vào cổ họng, một cơn đau xuất hiện, tôi từ từ nhắm mắt lại.
21,
Tôi tiến vào một không gian khác, bên cạnh tôi là cái hệ thống xui xẻo kia.
Tôi cố gắng mở miệng nói, nhưng lại không phát ra được thanh âm gì.
Nó nói: “Kí chủ, tôi đã bảo để tôi giúp cô, cô lại bảo tôi ngỏm củ tỏi đi.”
Tôi: “...”
C h ế t cũng c h ế t rồi, lại còn bị nó giáo huấn.
Nó nói: “Khi tiến vào trò chơi cung đấu, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về, nếu như thật sự không thể hoàn thành, công ty chúng tôi có đội ngũ nhân viên giúp người chơi hoàn thành, cô chơi thế nào mà ngỏm được giỏi thế?”
Tôi: “...”
Nói nhảm, Thái Hậu cũng là nhân viên công ty, nhận tiền không nhận người, với cả tôi chỉ là vô tình xuyên theo Thẩm Hoán, đương nhiên sẽ không có ai giúp.
Nó lại nói tiếp: “Nếu như cô không tắt tôi đi, nói không chừng tôi đã giúp được cô, nhưng hiện tại tôi không đủ năng lực, cô cũng ngỏm rồi, giờ làm sao xử lý?”
“...”
Tôi c h ế t rồi có thể để tôi yên tĩnh không.
Vào lúc đang bế tắc, không gian bỗng nhiên run lên, bắt đầu tan thành những mảnh vỡ.
Không gian này dường như sắp tan rã.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, Thẩm Hoán đang mặc hỉ phục ngồi cạnh tôi, trên người tôi cũng đang mặc bộ hỉ phục lộng lẫy.
Hắn rơm rớm nước mắt, xúc động cầm tay tôi nói: “Trẫm biết, lập nàng làm Hoàng Hậu nhất định có thể khiến nàng sống lại.”
Tôi choáng váng, chưa kịp phản ứng.
Nhiệm vụ của tôi là khiến Thẩm Hoán yêu tôi và lập tôi làm Hoàng Hậu, nếu khi tôi c h ế t đi rồi mà nhiệm vụ vẫn được hoàn thành thì vẫn có thể sống lại.
Không ngờ hắn cũng khá thông minh.
Nhưng khi há miệng, tôi phát hiện mình không nói nên lời.
Thẩm Hoán nhìn tôi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi: “Thật ra ta cũng không ngốc như vậy, ta vừa nhìn đã biết nàng là Dư Vãn, sở dĩ không phong nàng làm Hoàng Hậu bởi vì ta muốn ở bên cạnh nàng nhiều hơn.”
Thì ra… hắn vẫn luôn biết.
“Nhưng hiện tại không được nữa rồi.” Thẩm Hoán nhìn tôi tiếp tục nói: “Nếu như nàng còn ở lại đây, mẫu hậu sẽ tiếp tục gây bất lợi cho nàng, nàng chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời đi. Nàng đi rồi, ta sẽ tự tay kết thúc hết những thứ hoang đường này.”
Tôi liều mạng lắc đầu.
Nhưng không có tác dụng.
Hắn dùng cặp mắt kia nhìn tôi, trong mắt chỉ có hình ảnh của tôi.
Hắn cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy môi của tôi, coi tôi như trân bảo nhẹ nhàng hôn xuống.
Hắn thở ra, nói một câu: “Hoàng Hậu.”
Tôi mất đi ý thức, những lời cuối cùng tôi nghe được là…
“Điều ước ta viết trên đèn lồng ngày hôm đó là được ở bên nàng suốt quãng đường còn lại.”