"Trứng thối nhỏ" Thanh Thứ Tang nghe thấy xưng hô này giống như không thể tin nổi có chút lùi lại.
Cậu trừng mắt nhìn thẳng Giang Thính Văn, tiếp tục dùng tay véo hắn không thương tiếc, tố cáo: "Anh còn mắng em nữa."
"Không có." Giang Thính Văn.
Đồng thời cổ tay vừa động cầm bàn tay đặt bên hông mình, so với tay hắn rõ ràng tay cậu nhỏ hơn một chút, mười ngón tay đan vào nhau, đem da thịt của mình giải cứu, "Đây là tên thân mật anh đặt cho chồng nhỏ."
Thanh Thứ Tang không phục: "Tên thân mật là kẻ xấu."
"Là trứng thối nhỏ." Giang Thính Văn sửa lại.
"Hừ..." Thanh Thứ Tang dùng sức rút tay mình từ tay đối phương ra, không rút ra được, tức giận nói, "Vậy anh là gì?"
Giang Thính Văn: "Trứng thối lớn..."
"Ồ..." Thanh Thứ Tang chịu thua, cũng thoải mái. Hài lòng nói: "Ngủ..."
Giang Thính Văn xoa đầu cậu, một lần nữa ôm cậu: "Được..."
"Ngủ ngon, chồng nhỏ."
......
Tháng ngày gần đây trôi qua không tệ, tương đối thoải mái, tâm trạng thông thuận, Thanh Thứ Tang biết mình muốn gì, lúc này cũng đang hành động.
Nhưng ở chung với Giang Thính Văn phải có thể lực tốt, trước khi ngủ cậu theo bản năng không muốn nâng cao trình độ huấn luyện của mình? Bằng không mỗi lần đều bị làm đến chân mềm không đứng dậy được quá mất mặt.
Chua chát, mệt mỏi, kiệt sức... Thanh Thứ Tang nhắm mắt lại trong một thời gian ngắn cảm nhận bóng tối vô biên.
Cũng không ngột ngạt, nó bồng bềnh như nước chảy, như thể đang kiên nhẫn dỗ dành cậu chìm vào giấc ngủ.
Ngay sau đó, ánh sáng rực rỡ đột nhiên từ xa xé rách bóng tối, một đường ánh sáng từ đó nổ tung. Khiến người ta không tự chủ được nhìn qua, đi qua.
Thanh Thứ Tang trở lại thời cấp 3. Năm đó cậu học lớp 11, giỏi thể thao, học tập không cần phải nói cho dù không nói qua thân phận của mình với các bạn cùng lớp, biểu hiện của cậu vẫn giống một tiểu thiếu gia luôn làm theo ý mình như cũ. Làm việc gì cũng khiến mình vui vẻ trước, với ai cũng có thể chơi cùng.
Chỉ còn hơn 2 tháng nữa là đến lớp 12, Thanh Thứ Tang và mấy bạn cùng lớp từ sân bóng rổ cùng nhau bàn bạc trèo tường ra tiệm net.
Tiểu thiếu gia phản nghịch thích làm chuyện phản nghịch, trước khi vào tiệm net còn mua mấy lon bia đặt trong tay uống. Tửu lượng của cậu rất tốt, chút bia kia không khiến cậu cảm thấy say chút nào.
Bởi vì thức cả đêm, ngày hôm sau trèo tường trở về, Thanh Thứ Tang ở trên bàn mơ màng nằm ngủ cả ngày, thầy giáo cũng mặc kệ cậu. Khi thức dậy vào buổi chiều tan học, bạn bè gọi cậu dậy để ăn tối.
Cũng không biết cụ thể bắt đầu từ đâu, đột nhiên cậu với bạn bè chơi trò mạo hiểm thật lòng, không chỉ chơi, Thanh Thứ Tang còn thua.
"Nghe nói học thần lớp 12 lớn lên rất đẹp, chỉ là ngày nào cũng đeo một cái khẩu trang trên mặt, hơn nữa rất khó đối phó. Thứ Tang, nếu cậu đã chọn mạo hiểm lớn, vậy cậu sẽ phải nói chuyện với anh ta rồi hôn anh ta một cái, sau đó tháo khẩu trang của anh ta ra. Thế nào?' Bạn học cười nói, trong giọng đầy sự chờ mong với ý thúc giục.
Khó đối phó? Lúc ấy Thanh Thứ Tang nghe thấy hai chữ này quên mất tâm trạng mình ra sao, nhưng hẳn là khinh thường.
Cậu nghĩ, khó đối phó đến đâu? Còn khó hơn leo núi? Buổi chiều hôm đó giẫm lên ánh hoàng hôn màu vàng rực rỡ, trong lòng ôm 99 đóa hoa hồng diễm lệ được bọc khéo léo tinh xảo, nửa đường Thanh Thứ Tang chặn học thần đeo khẩu trang định về lớp. Bây giờ cậu còn nhớ rõ cảm giác trong nháy mắt đó, Thanh Thứ Tang nghĩ, hình như thật sự khó đối phó.
Đôi mắt phía trên khẩu trang thâm trầm như mực, bên trong như chứa đựng vực sâu khổng lồ, cho dù có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía hắn, hắn đều có thể tiếp nhận hết.
Nhưng màu sắc kia cũng không khiến cho người ta cảm thấy áp bách buồn bực, chỉ có kiên định thong dong bình tĩnh, trong trẻo đến dọa người.
Cũng vì điều này mà dường như hắn sẽ không dừng lại vì bất cứ điều gì hay bất cứ ai. Hắn có thể đến một người, lúc đi vẫn một người.
Não bộ Thanh Thứ Tang ngừng hoạt động trong một thời gian ngắn, chỉ theo bản năng nhanh chóng đem hoa hồng nhét vào trong ngực học thần.
Người sau theo bản năng ôm lấy hoa hồng rực lửa kia, ánh mắt trong nháy mắt sững sờ, sâu trong con ngươi trong trẻo lập tức nhiễm một tia hoang mang.
Nhưng loại cảnh tượng này giống như hắn đã thấy nhiều, trong chớp mắt lập tức khôi phục như lúc ban đầu, đầu ngón tay vừa động muốn trả lại hoa hồng.
"Đàn anh, mọi người đều nói anh rất giỏi, là học thần. Nhưng em không biết anh, em xin lỗi."
Tiểu thiếu gia Thanh gia luôn phản nghịch lần đầu tiên ở tuổi phản nghịch nhất dùng từ ngữ vừa vặn, thậm chí mang theo chút lễ phép, khiến cậu có chút xấu hổ.
Cậu rũ mi, nhìn thấy ngón tay học thần muốn đưa hoa hồng về phía trước hơi dừng lại. truyện teen hay
Thanh Thứ Tang nhanh chóng nói thêm: "Em với bạn học chơi trò mạo hiểm thật lòng, em thua, lại đây tặng hoa hồng cho anh, anh đừng để em thua. Em không có ý gì khác."
Học thần rất hiểu ý người, không tiếp tục đưa hoa hồng về phía trước, hơn nữa thoạt nhìn cũng không còn ý định này nữa.
"Ngoại trừ hoa hồng, bây giờ em còn nợ một nụ hôn." Thanh Thứ Tang ngước mắt lên nói.
Sau đó cậu lập tức nhìn thấy học thần vốn còn bộ dáng bình tĩnh, đồng ý để cậu thắng, trong nháy mắt trong con ngươi hiện ra một tia kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ không thể tin nổi.
Hắn dừng lại một thời gian ngắn, vì Thanh Thứ Tang.
"Cho nên em muốn..."
——
"Hôn anh." Thanh Thứ Tang lảo đảo mở mắt ra, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã cảm thấy miệng bị lấp đầy, xúc cảm mềm nhũn.
Ánh mắt cậu có chút sững sờ đối diện ánh mắt Giang Thính Văn gần trong gang tấc, nhất thời một tia im lặng tử vong bồi hồi giữa hai người.
"Chồng nhỏ đây là mơ thấy anh sao? Còn hôn anh." Giang Thính Văn nói.
Đại khái do bất ngờ, biên độ trên môi hắn cử động rất nhỏ, nhưng ý cười trong mắt rõ ràng đã muốn tràn ra. Dường như đang ngạc nhiên.
"Ô..." Kèm theo những lời này, máu toàn thân đột nhiên ùng ục như nước sôi, hai má Thanh Thứ Tang đỏ bừng, hoảng sợ lùi ra sau, che miệng lại. Chỉ sau chốc lát tai, cổ đều lan tràn một tầng hồng sắc, so với hoa đào mới nở còn đẹp hơn.
Giang Thính Văn đến gần, rõ ràng không muốn buông tha cho cậu: "Mơ thấy anh?"
"Không có!" Thanh Thứ Tang nhắm chặt hai mắt lại, gấp lại một nửa gối đầu dán trên mặt, giọng nói rầu rĩ từ phía dưới truyền đến, "Không mơ thấy anh!"
"Không phải anh?" Sự dịu dàng trong mắt Giang Thính Văn dần dần tản đi, tiến lại gần giữ gối cậu, ở bên tai cậu hỏi: "Đó là ai? Mơ thấy ai?"
Thanh Thứ Tang đánh chết không chịu nói. Tay Giang Thính Văn dần dần theo vạt áo ngủ tiến vào, người sau bị đầu ngón tay chạm đến hõm eo không nhịn được rung động, vội vàng đứng lên trốn sang bên cạnh, mặt vẫn đỏ như cũ.
Giang Thính Văn nhíu mày: "Không phải họ Tần chứ?"
Trong khi đó, ánh mắt càng trở nên nguy hiểm. Dù sao Thanh Thứ Tang còn hôn hắn.
"Không phải!" Thanh Thứ Tang phản bác.
Giống như tạm thời giải trừ nguy cơ lớn nhất? Sắc mặt Giang Thính Văn có chút hòa hoãn, nhưng vẫn hỏi: "Đó là ai?"
Ngoài cửa sổ đã sáng, không biết do chưa đến thời gian hay Giang Thính Văn căn bản không đến công ty, cho dù là vì nguyên nhân gì, Thanh Thứ Tang trước mắt cũng không muốn ở chung một phòng với Giang Thính Văn.
Cậu nhanh chóng xoay người xuống giường, sợ không trả lời người này sẽ tiếp tục truy hỏi, liền vội vàng nói thật: "Chỉ có một... Đàn anh..."
"À..."
"."
Giang Thính Văn nhìn bóng lưng cậu xuống lầu, ánh mắt u ám, đuổi theo.
"Em mơ thấy đàn anh của em? Còn hôn anh ta?" Giang Thính Văn sải chân dài, hai bước đuổi đến bên cạnh người kia, tay cầm tay vịn cầu thang chặn đường đi của Thanh Thứ Tang, lông mày khẽ nhíu lại, "Bạn trai cũ của em?"
"Không phải." Thanh Thứ Tang lập tức trả lời. Bây giờ cậu muốn câu dẫn? Khiến Giang Thính Văn thích mình, không thể để hắn hiểu lầm.
Nhưng cậu lại không biết bắt đầu từ đâu, cậu cũng không rõ. Vì sao lại mơ thấy một đàn anh ngay cả bộ dạng gì cũng không biết, cũng rất kỳ quái, bọn họ cũng chỉ có một hồi mạo hiểm lớn tiếp xúc nhau.
Thanh Thứ Tang cảm thấy mình giống như một tên cặn bã, ôm vợ trong lòng, trong đầu nghĩ đến người đàn ông xa lạ.
Nhưng đôi mắt đó... Hình như có chút quen thuộc, cậu không nhớ ra. Hơn nữa khi đó ai cũng chỉ mới 16, 7, 18, 19 tuổi, kinh nghiệm không nhiều như vậy, biểu đạt ra biểu cảm tự nhiên đều rất độc đáo. Ví dụ như học thần kia, mang theo kiên định sạch sẽ.
Thanh Thứ Tang giương mắt nhìn chăm chú Giang Thính Văn trong chốc lát, người này lúc này trong mắt tràn đầy không vui, cùng với sự bướng bỉnh muốn đuổi theo, không hề kiên định.
"Chồng nhỏ lại không mơ thấy tôi, nhìn chăm chú tôi như vậy làm gì?" Giang Thính Văn nói. Giọng điệu khiếu nại, rất có tiêu chuẩn của sự nóng giận.
"Ồ..." Thanh Thứ Tang đuối lý chột dạ, nhanh chóng rũ mi xuống.
Giang Thính Văn không muốn như vậy, nhưng hắn vẫn cười lạnh: "Mơ thấy một người đàn ông xa lạ, ngay cả nhìn tôi một cái cũng không muốn nhìn."
Thanh Thứ Tang: "..."
"Anh ta là thần tiên nào vậy?"
Thanh Thứ Tang: "..."
Chậm chạp không chờ được người trả lời, Giang Thính Văn mím môi, ánh mắt chăm chú nhìn từ trên xuống dưới Thanh Thứ Tang, trong mắt chợt hiện ra tức giận.
Nhưng trong khoảng thời gian gần đây Thanh Thứ Tang khiến hắn thích, mê mẩn, Thanh Thứ Tang gần như trong lúc bất giác đã dần dần ỷ lại vào hắn, hắn sợ mình không cẩn thận lại khiến mọi thứ trở về điểm ban đầu, bởi vậy cực lực khắc chế nhẫn nại. Chỉ ở trong lòng ghi nhớ, thầm nghĩ, ngoại trừ Tần Tư Ngôn, chồng nhỏ còn có những người khác.
Hắn mãi mãi không được làm điều kia.
"Sao anh không đi làm?"
Tiếng hỏi thăm của mèo con chột dạ vang lên trên cầu thang, đôi mi dài Giang Thính Văn buông xuống, tâm trạng ngày mới trong vòng một phút rời giường mở mắt bị phá hư.
Nghe thấy Thanh Thứ Tang hỏi như đang đuổi người, giọng điệu của hắn không tính là tốt, nói: "Em vừa đến công ty đã mười ngày nửa tháng không về, tôi đi tìm em cũng không chịu gặp tôi. Hôm nay em xin nghỉ, tôi không thể ở lại với em một ngày sao?"
"A..." Thanh Thứ Tang trải qua mấy lần đối thoại cuối cùng cũng tỉnh táo, lúc nãy cậu không nên nói thật!
Nói thẳng là Giang Kiều Kiều không phải xong rồi sao... Nhưng điều này không tôn trọng lương tâm cậu, càng không tôn trọng Giang Thính Văn, mà Giang Thính Văn ngoại trừ thỉnh thoảng hung dữ trên giường, mọi ngày đều rất quý trọng cậu.
Vậy cũng không nên nói thật, cùng lắm thì giữ im lặng là được, hiện tại làm cho... Thanh Thứ Tang rất chột dạ rất xấu hổ, không biết phải làm sao bây giờ.
"Không..." Cậu nói, "Em chỉ hỏi."
Không được để ý Thanh Thứ Tang nhỏ giọng: "Trước đây mỗi lần em về, anh đi tìm em em cũng thấy."
Giang Thính Văn không nói nữa, hắn như tức giận, xoay người rời đi. Thanh Thứ Tang có chút luống cuống, trong lòng theo bản năng nói, có cần dỗ dành không? Chỉ là ý nghĩ còn chưa thành hình, đã thấy Giang Thính Văn lên đến lầu một lần nữa quay trở lại, đến trước mặt cậu.
Ngay sau đó —— "Ba!"
Thanh Thứ Tang loạng choạng, cúi đầu nhìn cái mông mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Giang Thính Văn, vẻ mặt khiếp sợ.
"Ba!"
Giang Thính Văn lại không nặng không nhẹ tát mông cậu một cái, hai khối thịt mềm mại kia theo tâm trạng của chủ nhân nó run rẩy, cách áo ngủ cũng thấy rõ ràng.
Cảm giác xấu hổ không thể diễn tả được nhất thời tập kích não bộ, Thanh Thứ Tang đỏ mặt cần cổ run lên: "Anh..."
"Ba!"
Giang Thính Văn không cho cậu nói chuyện, mặt không chút thay đổi tát vào mông, đánh xong từng chữ từng chữ nói: "Có vợ rồi còn mơ thấy người khác, tiểu tra nam."