Trong gara rất yên tĩnh, tiếng cầu xin giống như mèo con của cậu vang vọng nơi đây.
Ba từ "Hôn hôn em" tựa như có ma lực, lại quanh quẩn từng vòng bên tai Giang Thính Văn.
Tim hắn đang đập ổn định đột nhiên đập liên hồi, với bình thường cũng không giống nhau. Giống như bệnh nhân đang trên bờ vực cận kề cái chết đột nhiên gặp phải thuốc cứu mạng, khiến hắn hồi hộp muốn bắt lấy.
Giang Thính Văn để Thanh Thứ Tang ôm lấy cổ mình, một tay đặt trên lưng ghế bên đầu Thanh Thứ Tang, giống như muốn đem cậu nhốt lại, lồng vào trong ngực không thể lộ ra một kẽ hở.
Hắn cúi đầu tìm đến cánh môi Thanh Thứ Tang. Cũng không đi sâu vào, chỉ chạm nhẹ vào nhau, tim Giang Thính Văn như muốn ngừng đập.
"Hôn lại lần nữa, được không?" Thân hắn hơi lùi ra một chút, ánh mắt nhu hòa lại mang theo dục vọng, thân sĩ tìm hiểu ý kiến.
Đầu Thanh Thứ Tang nhất thời ngẩng cao hơn, ngay cả sống lưng cũng hơi cong về phía sau một chút, chiếc cổ thon dài giống như thiên nga, yết hầu nhô lên trùng hợp lộ ra: "Hôn..."
Giang Thính Văn nghe xong lập tức dán lên, một cái, hai cái, ba cái...
Nụ hôn hồn nhiên như vậy lại tạo ra bầu không khí nóng bỏng, nhanh chóng làm cho không gian toa xe không lớn tràn ngập hơi thở dinh dính.
Giang Thính Văn sợ Thanh Thứ Tang không chịu nổi, kìm nén ẩn nhẫn. Dù sao lần trước Thanh Thứ Tang rõ ràng xấu hổ, nhưng vẫn đỏ mặt tố cáo nói ra những lời như "Thể lực tôi không theo kịp", hắn đương nhiên sẽ không không hiểu chuyện lại làm phiền chồng nhỏ.
Giang Thính Văn nhẹ nhàng vỗ cánh tay Thanh Thứ Tang, bảo cậu buông cổ mình ra, giọng nói chứa đựng sự nhẫn nại khàn khàn, cười khẽ: "Hình như hôm nay em có chút dính người."
"Anh không thích sao?" Thanh Thứ Tang cuối cùng cũng mở mắt, ánh mắt có chút mơ màng, mặt ngoài nhãn cầu trong suốt giống như che giấu một tầng hơi nước xinh đẹp, khiến con ngươi cậu càng sáng hơn.
Cậu buông cánh tay ra, ngồi xuống ghế phụ, tính tình thiếu gia phát tác, ra vẻ lãnh đạm nói: "Không thích thì thôi."
"Thích. Anh thích." Giang Thính Văn ôm lấy gương mặt Thanh Thứ Tang, lại đặt một, hai nụ hôn nhẹ nhàng lên cánh môi cậu, trong giọng điệu che giấu thế nào cũng không ngăn được nụ cười, "Chồng nhỏ, sau này cũng như vậy được không?"
Ngón tay cái của hắn khẽ cọ vào gương mặt nhẵn nhụi của Thứ Tang, ngón tay phải của hắn có những vết chai mỏng, là do cầm súng nhiều năm, hai năm giải ngũ vẫn còn ở đó. Thanh Thứ Tang cọ vào ngón tay kia, giống như rất thích cái cảm giác khác thường này. Ngứa ngáy...
"Ông xã, sau này cũng phải dính lấy anh như vậy, được không?" Giang Thính Văn ở bên tai cậu hỏi, giọng điệu rất thấp, sợ đánh thức con sâu ngủ của cậu.
Thanh Thứ Tang xấu hổ rũ mắt, ấp úng "Ừ" một tiếng, không nói lời nào.
So với Giang Thính Văn, những lời tình cảm và hành động thân mật của cậu chỉ có thể làm ra trong nháy mắt khi tâm huyết dâng trào...
Trong nháy mắt này thật sự muốn nói muốn làm, cho nên cậu cũng làm, chẳng qua sau khi phản ứng lại, cảm giác khó xử sẽ nuốt chửng Thanh Thứ Tang.
Cậu chưa bao giờ yêu, làm những điều như vậy. Ngược lại Giang Thính Văn... Giống như một tên tra nam đã từng hẹn hò qua mười tám bạn trai, bạn gái.
Giả thiết không có căn cứ, Giang Thính Văn chưa từng yêu đương, cũng không có người thích, nhưng Thanh Thứ Tang đột nhiên để ý.
Có lẽ ban ngày mới bị Giang Thính Văn bắt nạt, nên Thanh Thứ Tang mới nghĩ đến vấn đề những người yêu nhau khác yêu đương như thế nào -- giống như cuộc sống quá ngọt ngào quá thuận lợi, một trong số đó sẽ rất rảnh rỗi.
Thanh Thứ Tang nhìn Giang Thính Văn đã lái xe ra ngoài, không thèm để ý hỏi: "Giang Kiều Kiều, anh đã hẹn hò với bao nhiêu người bạn trai?"
"Hửm?" Giang Thính Văn có chút khó hiểu xen lẫn nghi ngờ, hình như do mình nghe nhầm, sau khi thấy ánh mắt của Thanh Thứ Tang nhìn mình chăm chú, nhanh chóng đứng đắn nói, "Chưa từng hẹn hò."
"Một người cũng không có?"
"Một người cũng không có."
"Bạn gái cũng không có?"
Giang Thính Văn bật cười: "Không Tang, anh thích con trai."
Hắn nói: "Lớp 12 đã come out với gia đình."
Không phải tra nam, biết mình thích con trai không gây họa cho con gái nhà người ta. Thanh Thứ Tang đồng ý gật đầu, lại hỏi: "Vậy tại sao anh không tìm bạn trai?"
Giang Thính Văn: "Không thích..."
Thanh Thứ Tang: "Nhất định phải thích mới có thể yêu đương?"
"Không Tang không phải cũng thế sao?" Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại một cách vững vàng, Giang Thính Văn nghiêng đầu nhìn kỹ Thanh Thứ Tang, trong mắt có thứ khiến người ta nhìn không thấu, "Em không thích người ta cũng sẽ yêu đương với người ta sao?"
"A..." Đề tài này vì sao lại khiến mình càng giống một tên tra nam, Thanh Thứ Tang lập tức nói, "Em không có! Không, không!"
Giang Thính Văn im lặng cười, hắn không ném câu hỏi tương tự cho Thanh Thứ Tang. Thanh Thứ Tang từng yêu đương -- với Tần Tư Ngôn. Thanh Thứ Tang cũng có người mình thích -- Tần Tư Ngôn.
"Bữa tối muốn ăn gì?" Giang Thính Văn khởi động lại xe, ánh mắt nhìn thẳng, giống như muốn chuyên tâm lái xe.
Thanh Thứ Tang tựa lưng vào ghế, cả người cậu đều không thoải mái, nghe vậy suy nghĩ trong chốc lát, mới nói mình muốn ăn cái gì.
"Được." Giang Thính Văn gật đầu: "Về nhà nấu cho em."
- -
Lúc Giang Thính Văn nấu cơm, Thanh Thứ Tang đang ở trong phòng khách xem TV, xem một lúc lại mở điện thoại, xem trong nhóm Ngũ Hành có việc gì không.
Sau đó nhanh chóng phát hiện thời gian cụ thể của tạp kỹ vẫn không có thông báo, trong công việc cũng không có cập nhật mới, cậu lập tức yên tâm thoải mái ném điện thoại vào góc.
Trong phòng khách chiếu tập cuối của chương trình tạp kỹ《I Am Me》, Ngũ Hành trên sân khấu hát bài cuối cùng thuộc về bọn họ, Thanh Thứ Tang nhìn một lát, cảm thấy không có ý nghĩa, tắt màn hình, đi dép bưng đĩa hoa quả trên bàn trà lên "lạch cạch" đi về phía phòng bếp.
Nghe thấy tiếng động, Giang Thính Văn nghiêng đầu định liếc mắt nhìn cậu, bên miệng đột nhiên kề vào một thứ ấm áp.
"Há miệng a." Tay Thanh Thứ Tang cầm quả cà chua bi đút cho hắn. Giang Thính Văn lại nhìn cậu chằm chằm như bị choáng váng, sau đó lại nhìn tay cậu, không động đậy, Thanh Thứ Tang đành phải thúc giục.
Dứt lời, cánh môi Giang Thính Văn theo bản năng khẽ nhếch lên, cắn quả cà chua kia vào miệng.
Nước trái cây tươi chua ngọt lại mang theo mùi vị kỳ quái gì đó nổ tung lan tràn trong khoang miệng, không nhai đến hai lần đã nuốt vào bụng.
Giang Thính Văn mím môi, sau đó trông mong nhìn đĩa hoa quả mà Thanh Thứ Tang đang ôm. Dường như đang ám chỉ.
Thanh Thứ Tang lúc này hiểu ý, một lần nữa cầm một quả đưa đến bên miệng hắn, Giang Thính Văn há miệng.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Thanh Thứ Tang đưa tay lại lấy, đĩa trống rỗng.
Thanh Thứ Tang: "..."
Cậu cúi đầu nhìn, thật sự trống rỗng, nhưng cậu dường như đã xác định một điều, nói: "Anh thích ăn quả cà chua?"
Cậu cho rằng mình sẽ nghe được đáp án xác định, còn định nói lúc nào đi siêu thị sẽ mua thêm. Không ngờ Giang Thính Văn nghiêm túc suy nghĩ một lát, cân nhắc nói: "Không tính là quá thích. Nó có mùi lạ."
"Hả?" Thanh Thứ Tang không hiểu, giơ đĩa lên để cho hắn xem. Đĩa này không nhỏ, có thể chứa mấy chục quả cà chua, lúc cậu ở bên sô pha xem TV cũng ăn mười mấy quả, "Anh ăn nó xong, nói không thích?"
Giang Thính Văn xấu hổ nói: "Em đút anh ăn..."
Đút ăn thì phải ăn tiếp. Mặc kệ mùi vị kỳ quái của nó.
"A..." Đầu ngón tay Thanh Thứ Tang nắm đĩa hoa quả đến nỗi trắng bệch, rõ ràng đang vô thức dùng sức.
Ánh mắt vừa rồi còn nhìn hắn đột nhiên không dám nữa, cậu rũ mắt, quay đầu đi vào phòng khách: "Em đi xem bọn đội trưởng có nói chuyện công việc không."
Giang Thính Văn sau lưng cậu cười khẽ, đáp một tiếng "Được".
Đương nhiên không có việc làm, Thanh Thứ Tang chỉ tìm cớ, chạy trối chết. Sau khi chạy lại cảm thấy rất ảo não, vì sao lúc nào cũng mất tự nhiên như vậy, hình như cậu rất dễ lừa gạt, chiếu theo cậu như vậy, sẽ không dễ dàng bị hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt chứ?
Không nên như vậy, khi Thanh Thứ Tang mới vào giới, không ít lần được đàn ông lấy lòng -- tuy rằng đều mang theo mục đích, nhưng lời hay tình cảm cũng có tất cả.
Nhưng nếu không phải người quản lý ngăn lại, Thanh Thứ Tang có thể trực tiếp đánh bọn họ một trận. Những người ghê tởm thích làm những điều kinh tởm.
Mà Giang Thính Văn kết hôn với cậu cũng không phải không có mục đích gì, một tờ thỏa thuận kết hôn lập tức có thể nói rõ hết thảy, nhưng...
Có thể là vì mục đích khác?
Thanh Thứ Tang nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ. Cậu ôm gối nằm trên sô pha nhìn Giang Thính Văn trong phòng bếp, cửa không đóng kín, trùng hợp có thể nhìn thấy.
Vai rộng, eo thon, chân dài, da trắng, đẹp, mông vểnh, dương v*t to... Ý nghĩ càng lúc càng không thích hợp, Thanh Thứ Tang vội vàng kiểm soát suy nghĩ, dùng gối ôm che mặt, đôi tai lộ ra ngoài như bị thiêu đốt thành màu hồng.
Sau khi ăn cơm tối, tắm rửa xong đã gần mười giờ tối, Giang Thính Văn sấy khô tóc cho Thanh Thứ Tang, bảo cậu đi ngủ trước.
Mười phút sau, tóc hắn cũng khô, lên giường kéo Thanh Thứ Tang vào trong ngực ôm chặt. Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu Thanh Thứ Tang, nói: "Không Tang, ngày mai có đi công ty không? Anh sẽ đưa em đi."
Thanh Thứ Tang ngáp một cái: "Em xin nghỉ với đội trưởng, hôm nay anh... Làm quá tàn nhẫn."
Còn ép cậu nhìn thứ chó Tần Tư Ngôn kia, nhìn một lần phải khóc mười phút, không nhìn sẽ coi như cậu chột dạ, vẫn phải khóc mười phút.
Dù sao nhìn không được, không nhìn cũng không được, khi đó Giang Thính Văn mới là tên khốn thật sự.
"Không phải chứ..." Giang Thính Văn giả ngu, cằm khẽ cọ tóc xậu, "Em không đi được à?"
"A..." Được lắm, đây là muốn mình nằm liệt giường mới tốt? Thanh Thứ Tang không buồn ngủ, vẫn còn tinh thần.
Cậu ngẩng đầu cố ý dùng đầu đập vào cằm Giang Thính Văn, người sau cười khẽ, giơ tay xoa đầu cậu: "Đừng đụng đau chính mình."
"Em đã nói không cần đi bộ, chỗ nào tốt?" Thanh Thứ Tang lại đụng vào hắn một cái, bị bàn tay lớn ngăn cản, "Anh đừng quá đáng."
"Không dám không dám..." Giang Thính Văn xoa bóp đầu cậu, giống như sờ đầu mèo, "Chọc em, đừng cắn người."
Mỗi lần bị bắt nạt tàn nhẫn, Thanh Thứ Tang đều không chút lưu tình há miệng cắn Giang Thính Văn, dùng sức rất lớn, giống như hai người có thâm thù đại hận, nhất định phải anh chết tôi chết.
Hôm nay trên vai Giang Thính Văn đã bị cắn ba lần, để lại mấy hàng dấu răng chỉnh tề.
"Cắn chết anh." Thanh Thứ Tang lẩm bẩm.
Giang Thính Văn: "Không thể cắn chết. "
Thanh Thứ Tang ở trong đầu suy nghĩ động vật cắn người thế nào, lúc này cố ý nhe răng: "Cứ cắn chết anh."
Giang Thính Văn trấn an cậu, xoa đầu cậu từ trên xuống dưới: "Không thể..."
"Muốn..."
"Không được..." Giang Thính Văn nghiêm túc tiến hành khuyên nhủ: "Cắn chết anh sẽ không có vợ."
"A..." Nói cũng đúng, Thanh Thứ Tang bĩu môi, nói, "Vậy cắn tàn cái kia của anh."
"Hửm?" Giang Thính Văn có chút lo lắng, nghiêm trang nói, "Anh không tin, em sẽ không đâu. Hôm nay ở dưới bàn làm việc em cũng không..."
Ánh mắt Thanh Thứ Tang ngưng lại, hai má lại nóng lên, trên tay bắt đầu nhéo thịt bên hông Giang Thính Văn, nói: "Câm miệng! Em không cắn nữa!"
Giang Thính Văn không né, chợt nhớ đến cách xưng hô của Thanh Thứ Tang lúc chiều, cười khẽ, nói: "Trứng thối nhỏ nói một đằng nghĩ một nẻo."
•Trứng thối nhỏ: Rất xấu rất nghịch ngợm; thật ra trứng thối nhỏ cũng không có nghĩa xấu, mà là biệt danh. Giống như tiểu khả ái, tiểu quỷ,... Có nghĩa không sai biệt lắm.