"Thật ngoan." Nghe được đáp án xác định, ánh mắt Giang Thính Văn hơi cong, nói như thể dỗ dành bạn nhỏ.
Thanh Thứ Tang cảm thấy mặt cậu sắp đỏ lên.
Dù sao tai cũng hơi nóng.
"Anh bận rộn như vậy đã tan tầm chưa?" Cậu vội vàng chuyển đề tài, hỏi.
"Làm xong rồi." Giang Thính Văn nhìn chằm chằm vào lỗ tai cậu trong chốc lát, ý cười trong mắt không tan, nói, "Chỉ muốn đón em về nhà. "
Mười phút sau hai người Thanh Thứ Tang, Giang Thính Văn cùng nhau về nhà.
Về đến nhà, Giang Thính Văn cũng không khách khí mời Phương Tiến uống nước, chỉ cầm một văn kiện đưa cho anh sau đó trực tiếp đuổi anh đi.
"Không mời cậu ta uống một tách trà sao?" Thanh Thứ Tang nhìn cánh cửa đã đóng lại, nói.
"Không cần..." Giang Thính Văn, "Có một hợp đồng giao cho cậu ta. Anh đi đón em, cậu ta đi theo để lấy văn kiện."
Giải thích xong lại nửa thật không giả nói: "Đây là nhà của anh với em, không cho người khác vào. "
Thanh Thứ Tang nghe vậy cười, nói: "Bá đạo như vậy thì sao? "
Giang Thính Văn gật đầu: "Ừm..."
Hắn từ trong xe lấy ra hai quả cam tươi mới mua đem đi rửa, nghiêm túc gọt vỏ, cắt thành miếng đem thịt quả đầy đặn mọng nước bỏ vào máy ép trái cây.
Một lát sau đem thịt cam đổ vào trong ly thủy tinh mượt mà xinh đẹp, lại cẩn thận bỏ hai khối băng nhỏ vào bên trong, nhẹ nhàng lay động làm cho cỗ hương vị ngọt ngào kia càng hoàn hảo tản mát ra, sau đó mới đưa cho Thanh Thứ Tang.
"Cho..."
Thanh Thứ Tang nhận lấy, thoải mái nhấp một ngụm nước cam tươi mát lạnh: "Cảm ơn Giang tiên sinh. "
Trong khoảng thời gian này đều đã quen, lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thính Văn làm chuyện này cho cậu, Thanh Thứ Tang mới thật sự kinh ngạc.
Vốn tưởng sống với Giang Thính Văn sẽ rất khó thích ứng, lúc trước không chịu được sự công kích dịu dàng của Giang Thính Văn mà đồng ý để hắn ở cùng, ngày hôm sau Thanh Thứ Tang hối hận.
Xét cho cùng, ba người con trai của Thanh gia nếu đem so sánh ai cũng vô dụng, ngoài việc kiếm tiền ra thì không thể làm gì.
Thanh Thứ Tang lợi hại hơn nhiều, ngoại trừ biết tiêu tiền cái gì cũng không biết. (???)
Cho nên cậu sợ mình cái gì cũng không biết sẽ mất mặt khiến cho đối phương không thoải mái, không ngờ Giang Thính Văn cái gì cũng biết!
Trừ đi thời gian không về, nửa tháng sống chung với Giang Thính Văn ở dưới một mái nhà, Thanh Thứ Tang hoàn toàn chưa từng ăn đồ ăn bên ngoài.
Cũng không mời dì giúp việc.
Đều do Giang Thính Văn ra tay.
Tất cả đều là món Thanh Thứ Tang thích ăn, cậu có thể gọi món.
"Không Tang, buổi tối muốn ăn gì? Gọi đi." Giang Thính Văn nói.
"Khụ." Vừa rồi Thanh Thứ Tang vẫn còn thất thần nghe Giang Thính Văn nói mà giật mình, bị thịt trái cây làm sặc.
Giang Thính Văn vội vàng cầm lấy ly của cậu, vuốt dọc lưng cậu: "Anh làm em sợ à?"
"Không có không có..." Thanh Thứ Tang nói, "Em đang suy nghĩ một chuyện."
"Muốn ăn cơm niêu xúc xích." Cậu ngước mắt nhìn Giang Thính Văn, đôi mắt chớp chớp một chút.
•Cơm niêu xúc xích (煲仔饭):
Giang Thính Văn cười khẽ: "Được..."
Trong lúc người ta đang bận rộn trong bếp, Thanh Thứ Tang tò mò, bám lấy khung cửa bếp thò đầu thăm dò: "Giang tiên sinh, bình thường anh ở nhà nấu cơm rất nhiều sao? "
Giang Thính Văn: "Chưa từng làm..."
"Vậy sao anh lại thuần thục như vậy?"
Nghe vậy Giang Thính Văn suy nghĩ một lúc: "Vì lừa vợ đến tay."
"Nhiều nghề phần lớn đều đặt vào niềm tin."
Thanh Thứ Tang: "Hả?"
Thì ra có người thích... Tuy Giang Thính Văn chưa từng ở cùng người khác, nhưng hắn có người mình thích là chuyện bình thường, hơn nữa đây chính là Giang Thính Văn.
Có thể được anh ấy thích...
Thanh Thứ Tang rũ mi, tay còn bám ờ khung cửa phòng bếp, tận đáy lòng thở dài, quả nhiên chỉ có người ưu tú mới có thể được người ưu tú thích.
"Lừa em." Giang Thính Văn rửa sạch tay rồi lau khô, không biết từ khi nào đã đứng cạnh Thanh Thứ Tang, giơ tay xoa tóc cậu.
Hắn nói: "Trong tim anh không chứa người khác."
Thanh Thứ Tang: "..."
Rõ ràng cậu không nói gì, cái này cũng có thể nhìn ra?
Trùng hợp, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, Thanh Thứ Tang hoảng hốt, rút bàn tay lớn ra khỏi đầu, nói "Em đi nghe điện thoại" rồi chạy về phòng khách.
Thanh Thứ Tang nhìn ghi chú "Chủ tịch Thanh gia địa vị không cao bằng tui", mặt đều tê dại.
"Cha?"
"Thanh Thứ Tang, anh giỏi lắm!" Giọng nói Thanh tổng nghiến răng nghiến lợi từ đầu dây bên kia truyền đến.
Có cảm giác nếu bây giờ Thanh Thứ Tang ở cạnh ông, cậu có thể được ăn no đòn.
Thanh Thứ Tang không hiểu gì, còn rất không vui: "Con thì thế nào?"
"Con soạn nhạc không về nhà vẫn bị cha mắng? Mẹ con đâu, con muốn khóc trước mặt mẹ."
Thanh tổng: "..."
"Xì." Bên tai truyền đến một tiếng cười tiếng trầm thấp, Thanh Thứ Tang ngẩn ra, vội vàng nhìn sang bên cạnh.
Trong nháy mắt có người nhìn qua, Giang Thính Văn kịp thời thu lại nụ cười, chỉ có niềm vui trong mắt còn chưa tiêu tan.
Hắn thấp giọng nói: "Em ở nhà đáng yêu thế à?"
Thanh Thứ Tang: "..."
Đáng yêu cái đầu anh, tui gây sự vô lý tùy hứng còn đáng yêu.
•Gốc là 「可愛你个大头鬼」. Đáng yêu cái quỷ đầu to bạn (tui cũng không biết đúng không).
Một đại nam nhân hơn hai mươi tuổi, bị người ta bắt gặp một mặt non nớt như vậy, vành tai của Thanh Thứ Tang bất giác nóng lên.
Cậu che điện thoại, hung dữ nói với cha: "Sao cha lại mắng con? Nói đi".
Trong phòng khách im ắng, Thanh tổng đương nhiên không biết bên cạnh Thanh Thứ Tang có người, vì vậy cười lạnh nói: "Lấy tiền của cha anh đi cho cặn bã có thoải mái không?"
"Ồ, cha tìm con chỉ để nói chuyện con tiêu tiền của cha à?" Thanh Thứ Tang nói.
"Anh tiêu tiền của tôi còn nói chuyện với tôi kiểu đó? Anh dựa vào cái gì để tiêu tiền tôi? "
"Con tiêu tiền cha thì sao? Vậy cha kiếm tiền còn không phải để dùng sao?" Thanh Thứ Tang không tự tin, nhưng phải cứng rắn, ở trước mặt cha cậu tuyệt đối không thể cúi đầu.
Bằng không cả đời sẽ bị người giễu cợt, cậu miễn cưỡng thẳng lưng nói: "Con tiêu tiền của cha... Đó là vinh hạnh của cha. " (Có đứa con như thế này tui cũng muốn đánh)
Thanh tổng: "???"
"Ông đây giết mày! Mở cửa ra!"
Thanh Thứ Tang: "???"
Thanh Thứ Tang sợ đến mức điện thoại "lạch cạch" một tiếng rơi xuống, Giang Thính Văn nhanh chóng bắt lấy.
Thanh Thứ Tang khiếp sợ quay đầu nhìn về phía cửa, liền nghe một trận tiếng đập cửa vang lên, ngay cả chuông cửa cũng lười ấn, giọng nói tức giận của cha già cậu từ bên ngoài truyền đến: "Thanh Thứ Tang, tôi khuyên anh mở cửa nhanh một chút. "
Lúc này, giọng nói của anh cả cậu cũng truyền đến, nói rất lớn: "Bé út, mở cửa đi. "
Tiếp theo là Thanh Túc: "Em út, anh cũng ở đây."
Thanh tổng bị hai người lôi kéo khí thế cũng không yếu đi, thậm chí còn dùng hết sức hét lên: "Anh đã bị bao vây, đừng giãy giụa nữa."
Thanh Thứ Tang: "..."
Có hai người anh trai che chở, trái tim vừa rớt ra ngoài của Thanh Thứ Tang cũng trở lại.
Nhưng ngay sau đó cậu liền luống cuống tay chân kéo Giang Thính Văn, hoảng hốt kéo hắn lên lầu, nhỏ giọng nói: "Mau mau mau, Giang tiên sinh, anh trốn trước đi!"
Giang Thính Văn bị cậu túm bất ngờ, nghe vậy khó hiểu: "Tại sao?"
"Chúng ta ở cùng nhau! Mặc dù biết giữa bọn mình không có gì, nhưng bị cha mẹ bắt gặp thì giải thích kiểu gì!" Nghe thấy cửa sắp bị cha già đập nát, Thanh Thứ Tang vội vàng nói.
Giang Thính Văn có chút tủi thân: "Anh không thể gặp ai sao? "
Thanh Thứ Tang muốn nói không phải, lại nghe Giang Thính Văn nói: "Tại sao anh phải trốn?"
"Chúng ta không phải đã lĩnh chứng sao?"
"Chúng ta hợp pháp."
"Không Tang..." Giọng điệu Giang Thính Văn không biết tại sao đột nhiên hạ thấp, trong âm cuối hình như mang theo khổ sở, "Đừng giấu anh đi."
"Được không?"
Thanh Thứ Tang: "..."
Chính công phu mê muội này luôn khiến cậu do dự, chỉ nghe thấy cửa vào "Cạch" một tiếng, mấy người bước vào.
Thanh Hòa muốn kéo cha anh cầm chìa khóa mở cửa, không giữ chặt được, đành phải cố ý tranh thủ thời gian: "Cha, trên mạng quả thật chụp được ảnh của bé út lên xe của một người, nhưng trước tiên cha phải hỏi em ấy đó là ai, tức giận như vậy làm gì."
Thanh Túc cũng nói: "Đúng vậy, em út cũng không phải vẫn luôn ngốc, làm sao có thể giống như đám người hoàn toàn không biết gì kia nói, lại tìm một..."
Hai người gần như nắm tay nhau trên cầu thang đồng thời nhìn xuống phòng khách.
Năm đôi mắt nhìn qua nhìn lại, sắc mặt Thanh tổng tái xanh: "Được, còn trực tiếp đưa người về nhà nuôi?!"
Thanh Thứ Tang: "..."
Thanh Hòa khiếp sợ mở to hai mắt, tầm mắt dính chặt vào người Giang Thính Văn không dời được.
Thanh tổng nghiến răng nghiến lợi, nhìn con trai cưng Thanh Thứ Tang: "Không chạy theo người khác, bắt đầu đổi tính bao dưỡng người tình nhỏ?"
Thanh Hòa sợ tới mức túm lấy quần áo của cha, nhỏ giọng hô: "Cha..."
Cha Thanh cho rằng đứa con lớn muốn cầu tình thay Thanh Thứ Tang, cánh tay giơ lên ý nói anh đừng làm phiền.
Thanh tổng không nhận ra người trước mắt, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, lại không nhận ra, nhưng ông biết người trước mắt nhất định không phải là đứa trẻ ngoan gì.
Bằng không hắn sẽ đi theo Thanh Thứ Tang làm bậy sao?
Không biết ném cho hắn chi phiếu 20 triệu có thể khiến hắn rời khỏi đứa con trai út của mình không.
Sắc mặt Thanh tổng mặt lạnh lùng, nhướng mày nhìn Giang Thính Văn, sắm vai một nhân vật xã hội thượng lưu ác độc khinh thường người công nhân nghèo khổ: "Cậu là ai? Sao lại theo con trai tôi làm việc xấu?"
Giang Thính Văn có lo cho Thanh Thứ Tang chu toàn thế nào cũng không muốn bước xuống bậc thang, nghe vậy hắn nhìn Thanh Thứ Tang còn chưa kịp phản ứng, không biết có nên nói không.
Sau khi đối mặt với Thanh Thứ Tang, Giang Thính Văn không nhận được chỉ thị không thể nói, giơ tay chỉ vào Thanh Thứ Tang, nói: "Chồng em ấy..."