#Thanh Thứ Tang thật ngông cuồng# Bạo;
#Hành vi của Thanh Thứ Tang rất Trung Nhị nhưng tôi thật sảng khoái# Sôi;
•Bệnh Trung Nhị (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản tương đương lớp 8 ở Việt Nam... Tại Việt Nam, bệnh Trung Nhị đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì". [Cre: wikipedia]
•Sôi (沸) có nghĩa là sự vật đang hưng thịnh hoặc cảm xúc đang dâng cao.
#Ngũ Hành là thật đó dù sao thì tôi cũng cảm thấy thoải mái về thể chất lẫn tinh thần# Hot;
#Mọi người đều biết người này qua việc bao nuôi với quy tắc ngầm thật buồn nôn#
……
Một đoạn rap mắng chửi cuồng nhiệt thẳng thắn không chút kiêng dè, hơn nữa Thanh Thứ Tang thật sự biến lời rap thành sự thật, đưa tiền cho kim chủ cũ.
Đảo khách thành chủ thật là thoải mái.
•Đảo khách thành chủ (反客为主): Lợi dụng đầy đủ các cơ hội, chậm rãi từ yếu chuyển thành mạnh, hình thành thế lực, cho đến cuối cùng phủ đòn khống cục diện.
Tần Tư Ngôn và Thanh Thứ Tang đều bị quay lại đưa lên hot search, Tần Tư Ngôn đứng cạnh xe dáng người cao lớn tay chân thon dài, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi.
Dường như tất cả khó xử đều bị đập vào đầu anh ta, đầu cũng khó nhấc lên.
Tiền chơi điếm mặc dù đã cho, nhưng sau khi mọi người sảng khoái xong lại có chút thắc mắc.
【emmm... bỏ 20 triệu cho 20 triệu lẻ một ngàn sao chỉ tặng thêm một ngàn? Đây là tiền thật hay tiền giả? 】
【 Liên quan gì đến cậu, dù sao bây giờ Thanh Thứ Tang không phải được bao nuôi, là Thanh Thứ Tang bao Tần Tư Ngôn!】
【Không phải Thanh Thứ Tang có gia cảnh bình thường thôi sao? Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Sẽ không lại có...... Cái kia...... mới chứ?】
【Vẫn muốn biết vì sao chỉ cho thêm một ngàn】
……
Đối với câu hỏi một ngàn, Thanh Thứ Tang đọc xong trả lời như này.
Thanh Thứ Tang: "Cho anh ta thêm một phân tiền cũng là tôi thiệt thòi, tôi không phải là người chịu thiệt. Một ngàn xứng với anh ta không chỉ đủ, còn dư. "
——
"Ha ha ha Thứ Tang anh thật sự quá giỏi" Có lẽ do lời bài hát mạnh mẽ, bọn họ cũng thật sự tạo ra bầu không khí nên có, Ngũ Hành thi đấu thành công.
Tống Từ Xướng ở trong phòng tập lướt Weibo, không nhịn được cười nói: "Em còn tưởng anh mắng người thôi, ai dè anh thật sự đi xử lý cặn bã? Lúc vứt thẻ ngân hàng anh cảm thấy thế nào?"
Trong miệng Thanh Thứ Tang nhai kẹo cao su, nghe vậy thổi bong bóng, chờ nó "bốp" một tiếng vỡ ra, mới cười nói: "Vũ nhục cặn bã đương nhiên rất vui."
"Ai bảo anh ta nhàn rỗi đau trứng không có việc gì lại bôi đen anh" Thanh Thứ Tang nhe răng, cười nói: "Chơi chết anh ta"
"Ha ha ha..." Tống Từ Xướng cười muốn điên rồi.
Trang Đình Ngọc ở bên cạnh cũng cười đến đỏ mặt.
Thật ra với tính cách của y, Trang Đình Ngọc sẽ không hát lời bài hát như vậy.
Hơn nữa trước khi lên sân khấu, y là người lo lắng sợ hãi nhất, sợ sự nhục mạ dơ bẩn trên mạng.
Y cũng sẽ tự hỏi có phải thật sự là do mình sai không.
Nhưng Thanh Thứ Tang nói với y: "Trên thế giới này, nạn nhân vốn không sai. Khi người khác yêu cầu nạn nhân hoàn hảo, mình tuyệt đối không thể bị bọn họ đồng hóa cũng cho rằng như vậy, không sai chính là không sai. "
Lúc ấy Trang Đình Ngọc há miệng muốn phản bác, Thanh Thứ Tang suy nghĩ một lúc, nói thêm: "Ngoại trừ loại người thật sự đáng thương tất có chỗ đáng trách này ra. Anh không sai, nhiều lắm là ngu ngốc một chút. Đình Ngọc, em cũng không sai."
Một lực lượng vô hình cứ như vậy mà sinh ra.
Trang Đình Ngọc thoát khỏi ký ức, đưa mặt lại gần Thanh Thứ Tang chớp mắt nói với cậu: "Thanh Thứ Tang anh thật giỏi, rất đẹp trai, em rất thích."
“Đừng làm loạn.” Thanh Thứ Tang cười đẩy đầu y ra, nhổ kẹo cao su vào khăn giấy, gói lại ném vào thùng rác.
Trang Đình Ngọc nói: "Nhưng mà anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Thanh Thứ Tang thuận miệng nói: "Anh là một kẻ ngốc lắm tiền."
Nghe cậu nói như vậy, bọn Tống Từ Xướng đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần biết Thanh Thứ Tang không bị uất ức đến nỗi làm khó chính mình là được.
Sau khi thi đấu thành công họ sẽ không tham gia buổi ghi hình tập sáu, cho đến tập 7 mới bắt đầu quay.
Khoảng thời gian này vẫn nên luyện tập mài giũa.
Thanh Thứ Tang ra khỏi công ty định về nhà vài ngày, nhưng cậu còn chưa kịp gọi điện đã thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ trước cửa.
“Giang tiên sinh?” Thanh Thứ Tang vui mừng chạy đến, khom lưng nhìn vào cửa sổ xe.
“Không Tang.” Giang Thính Văn mở cửa ghế sau, vẫy tay với Thanh Thứ Tang, bảo cậu lên xe.
"Sao lần nào anh cũng đến đúng lúc như vậy?" Thanh Thứ Tang đóng cửa xe quay đầu lại nhìn hắn, vẫn còn ngạc nhiên.
Giang Thính Văn: "Tận tâm lịch sự..."
•Tận tâm lịch sự: Phục vụ chu đáo, nịnh nọt để lấy lòng người khác.
Thanh Thứ Tang cười nói: "Không phải lừa đảo cũng là cướp?"
"Không hẳn..." Giang Thính Văn thấp giọng nói, "Là hợp pháp..."
Thanh Thứ Tang thiếu chút nữa cười ngã trên người Giang Thính Văn, cảm thấy hắn thật sự rất thú vị.
Bởi vậy đột nhiên nghe được một tiếng "khụ" vừa khó tin vừa xấu hổ từ vị trí lái xe truyền đến, tiếng cười của Thanh Thứ Tang đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trước.
Người đàn ông lái xe nhìn Thanh Thứ Tang trong gương chiếu hậu, sợ đến mức giật mình gọi: "Chị dâu..."
Thanh Thứ Tang: "..."
"Phương Tiền. Lúc chưa nghỉ hưu, ở quân đội cùng đơn vị với anh..." Giang Thính Văn đúng lúc lên tiếng giải thích, "Bây giờ đang làm ở công ty anh."
"A đúng..." Phương Tiền lập tức gật đầu, nói, "Nửa kia của lão đại chính là chị dâu."
Thanh Thứ Tang: "..."
"Xin chào." Thanh Thứ Tang gật đầu, định tự giới thiệu.
Còn chưa bắt đầu đã nghe Phương Tiền nói: "Em biết, sếp thường xuyên ở văn phòng mở điện thoại nhìn anh. "
Thanh Thứ Tang: "..."
"Nói nhiều, chuyên tâm lái xe." Giang Thính Văn thấp giọng cảnh cáo.
Phương Tiền đang cười, trực tiếp câm miệng.
"Chuyện anh kết hôn ngay cả mọi người trong công ty cũng nói rồi?" Thân thể Thanh Thứ Tang bất động, đầu sát lại gần đầu Giang Thính Văn, đặc biệt thấp giọng nói nhỏ.
"Cậu ta có thể nghe thấy." Chỉ thấy trong ánh mắt Giang Thính Văn mang theo ý cười, "Xuất thân từ bộ đội đặc chủng, rất cảnh giác. "
Thanh Thứ Tang: "..."
Phương Tiền ở phía trước giả chết, nghe thấy cũng giả vờ như không nghe thấy.
Thanh Thứ Tang ngồi thẳng người, không chút duyên dáng gạt tóc xuống, nói: "Vậy sau này em không thể nhỏ giọng mắng anh sao? "
"Sao lại mắng anh?" Giang Thính Văn cười: "Không cần nhỏ giọng, lớn tiếng mắng. "
Tâm tình Thanh Thứ Tang thoải mái, nhếch miệng cười theo, nói: "Giang tiên sinh, tính tình của anh cũng quá tốt rồi. "
"Tính tình anh ta tốt?" Phương Tiền không thể tin nổi, không giả bộ nổi nữa, "Chị dâu anh đừng để bị lừa. "
Giang Thính Văn nhàn nhạt liếc nhìn anh, Phương Tiền gật đầu, trái lương tâm nói: "là rất tốt."
Nói xong lại nhỏ giọng nói, "Đối với người của mình khác với kẻ thù tốt hơn một chút, không cần chết. "
Loại âm lượng này Thanh Thứ Tang không nghe thấy, Giang Thính Văn lại nghe được, lạnh nhạt nhìn anh một cái.
Sống lưng Phương Tiền cứng ngắc, lần này anh chết thật.
Thanh Thứ Tang không phát hiện ra cuộc đọ sức áp chế giữa bọn họ, hỏi: "Giang tiên sinh có xem thi đấu ở chương trình không? "
Giang Thính Văn thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Thanh Thứ Tang gật đầu: "Rất đẹp mắt."
Được khen ngợi, Thanh Thứ Tang rất muốn tự hào ưỡn ngực.
Cậu cũng làm như vậy, lưng ngồi thẳng hơn: "Em cũng thấy em đẹp trai."
Giang Thính Văn xoa đầu cậu, bàn tay hơi dùng lực khiến Thanh Thứ Tang không thể không theo động tác của hắn đến gần hắn.
"Không Tang..." Giọng điệu Giang Thính Văn nhẹ như bông, còn mang theo đường (vị ngọt), "Lần sau nếu gặp Tần Tư Ngôn nói cho anh biết một tiếng, được không?"
"A?" Thanh Thứ Tang nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, lông mi rõ đến mức có thể đếm được, "Anh nói là... Video thẻ ngân hàng?"
Giang Thính Văn: "Ừm..."
"Có phải là do... Cách làm quá ngây thơ quá ngốc nghếch không? "Thanh Thứ Tang ngại ngùng nói, "Hơn nữa em đi vũ nhục anh ta, nói hay không nói cũng không sao."
"Không ngốc." Giang Thính Văn xoa gáy cậu nói: “Nhưng anh muốn em nói cho anh biết.”
"Anh muốn được em cần" (Mời các cao nhân sub cho thuận “我想被你需要。”)
"Được không?"
Từng câu từng chữ như một lời thổ lộ, Thanh Thứ Tang được hắn dùng thái độ nghiêm túc đối đãi, nhất thời quên chớp mắt.
Một lúc lâu sau, cậu nhẹ nhàng lắc đầu xấu hổ cụp mắt: “Nhưng em không muốn liên lụy đến anh, em dùng tiền để vũ nhục Tần Tư Ngôn, còn có người nói em là… anh sẽ bị bắt nạt, họ sẽ mắng anh."
"Em quan trọng nhất." Giang Thính Văn nói.
"Ách..." Người chỉ có một trái tim, nó nhảy lên kịch liệt không ngừng không thể ổn định, bối rối sợ người nhìn ra, hầu kết Thanh Thứ Tang khẽ nhúc nhích. Vội đưa mắt nhìn khung cảnh chợt lóe lên ngoài cửa sổ.
Thanh Thứ Tang nghĩ, đúng là cậu đã ở bên Tần Tư Ngôn ba năm, nhưng chưa từng yêu nhau.
Như vậy có phải bị trêu đùa không? Chưa từng yêu thật đáng sợ, rất dễ bị lừa dối.
Tuy rằng ở cạnh Giang Thính Văn rất an toàn, trên người cậu thật sự không có gì để lừa gạt. Nhưng Thanh Thứ Tang cảm thấy cậu không chống đỡ nổi.
Hợp đồng kết hôn, không thể có tình cảm.
"Được rồi, Không Tang." Giang Thính Văn tiến lại gần, hơi cúi đầu, giống như nhìn Thanh Thứ Tang từ dưới lên trên, dỗ dành nói, "Cần anh một chút. Được chứ?"
"Ách..." Thanh Thứ Tang không nhịn được chớp mắt hai lần, ngón tay dưới áo khoác khẽ cong, nói, "Được..."