Khi lùi lại, Lục Hoặc buông cằm cô ra.
Làn da Kiều Tịch trắng nõn, vừa rồi anh không nhịn được mà đầu ngón tay dùng lực, chỉ thấy cằm cô bị niết đỏ lên, gương mặt cũng phiếm hồng và con ngươi ngấn nước.
Ánh mắt chàng trai thâm trầm, tim đập dữ dội, “Tịch Tịch.”
Mặt Kiều Tịch nóng lên, hai chân mềm nhũn, cô gần như không thể ngồi xuống được.
Lục Hoặc của hiện tại đâu còn là chàng trai ngây thơ như trước kia nữa? Cô không chịu được anh hung dữ.
Đôi mắt Kiều Tịch lên án anh, “Ai không biết còn tưởng rằng cá vàng nhỏ thay đổi rồi, muốn ăn thịt người cơ.”
Ngón tay ấm áp của Lục Hoặc xoa nhẹ môi cô, thấp giọng sửa lại: “Cá vàng nhỏ là động vật ăn tạp.”
Đôi mắt anh ươn ướt, “Tức là có thể ăn thịt.”
Vừa dứt lời, đôi môi nóng bỏng của anh lại rơi xuống miệng cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch cách xa suối nước nóng, cô cầm tập tranh, giả bộ tựa lưng vào ghế.
Trong suối nước nóng, nét ửng hồng trên mặt chàng trai dần rút đi, mái tóc ướŧ áŧ rũ xuống, hai mắt đen láy có phần ươn ướt.
Đuôi cá vàng đã biến thành hai chân, anh đứng lên mang theo bọt nước lớn.
Áo sơ mi trắng ướt đẫm, chiếc quần tây dính sát vào vào người anh, giọt nước không ngừng trượt xuống khỏi người anh, lăn dài trên mặt, cằm, tiếp tục đi xuống là yết hầu.
Chàng trai quá gợi cảm, cá vàng nhỏ ngây thơ ở nơi nào rồi, ngược lại giống như thủy yêu quyến rũ.
Anh bước ra khỏi suối nước nóng, quần đen ôm chặt lấy đôi chân dài miên man bước vào trong nhà.
Mắt Kiều Tịch sáng lên, cô hoàn toàn không muốn rời mắt đi.
Chờ sau khi Lục Hoặc rời đi, sức nóng xung quanh đài quan sát mới dần tiêu tán.
Gương mặt nóng bừng của Kiều Tịch mới từ từ hạ nhiệt. Cô cầm cọ, nhanh chóng vẽ trên tập trang.
Chẳng mấy chốc, trên giấy vẽ xuất hiện chàng trai ướŧ áŧ, đôi mắt đen sâu thẳm, đuôi mắt phiếm hồng, cổ áo rộng mở lộ ra xương quai xanh, là một vẻ đẹp nam tính.
Lục Hoặc thay bộ đồ ngủ màu xanh rồi đi ra, anh đi đến trước mặt Kiều Tịch, trực tiếp cúi xuống, bế cô lên, “Tịch Tịch, bên ngoài lạnh lắm, vào phòng ngồi đi.”
Anh mang theo cảm giác thoải mái tới, Kiều Tịch thích hơi thở thơm mát trên người anh, “Em còn chưa ngâm đâu.”
“Hả?” Lục Hoặc cúi đầu nhìn cô gái trong ngực.
Kiều Tịch chớp mắt vô tội, “Anh vừa mới ngâm mình trong suối nước nóng, em còn chưa ngâm mà.” Mắt cô sáng rực, “Anh không muốn nhìn em ngâm mình sao?”
Lục Hoặc đột nhiên cảm thấy anh ôm đống lửa trong lòng, như thể nó sắp bùng cháy. Gương mặt đẹp trai của anh căng thẳng, không dừng bước chân mà ôm cô vào phòng, “Không muốn.”
Mầm lá con đáng yêu xuất hiện.
“Anh muốn.” Kiều Tịch mỉm cười và ngã vào lòng Lục Hoặc.
Lọn tóc mềm mại cọ vào cánh tay anh, cô dựa vào ngực anh cười nói: “Lục Hoặc, anh nói dối em.”
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Diệp Tử Hân đề nghị đi cưỡi ngựa.
Trong sơn trang có xây dựng một trang trại ngựa nhỏ để nuôi vài con ngựa, hiển nhiên là tốn rất nhiều tiền.
Trang trại ngựa cung cấp trang phục cưỡi ngựa, ủng cưỡi và mũ bảo hộ, Diệp Tử Hân lôi kéo Kiều Tịch và Phương Đường đi thay quần áo. Lục Hoặc và Hàn Vũ, Dương Tối tới phòng thay đồ nam.
Lúc thay quần áo, Diệp Tử Hân rất nhanh, cô ấy mặc xong đi ra, không bao lâu sau cũng thấy Kiều Tịch đi ra.
Nhìn Kiều Tịch trong gương, hai mắt cô ấy tràn đầy kinh ngạc, “Tịch Tịch, dáng người cậu thật tuyệt.”
Mặc dù cô ấy đã biết dáng người Kiều Tịch rất đẹp, nhưng bây giờ mặc trang phục cưỡi ngựa, dáng người Kiều Tịch mới được phô bày hết.
Kiều Tịch mặc áo trắng bó sát có kích thước vừa vặn, bên dưới là chiếc quần đen bó sát, hai chân thẳng tắp, hơn nữa cô còn mang đôi ủng màu đen, cả người sống động lại thêm vài phần hiên ngang, quả thực khiến người khác không thể rời mắt được.
Diệp Tử Hân đến gần Kiều Tịch, ánh mắt rơi xuống đường nét lả lướt trên người cô, cô ấy không khỏi hâm mộ, “Tịch Tịch, cậu từ nhỏ ăn gì để lớn vậy? Có gương mặt xinh đẹp là đủ rồi, dáng người cũng tuyệt như vậy, tớ không thể không hâm mộ Lục Hoặc, muốn đoạt cậu với Lục Hoặc quá.”
Kiều Tịch dở khóc dở cười, “Vậy Hàn Vũ của cậu phải làm sao?”
“Ở trước mặt mỹ nữ, bạn trai tính là gì.” Diệp Tử Hân phản bác, chỉ nhìn gương mặt xinh xắn của Kiều Tịch, “Nếu mỗi ngày đối mặt với cậu, tới có thể ăn thêm một bát cơm, Hàn Vũ cũng không xinh đẹp được như vậy.”
Kiều Tịch nhìn gương, dùng dây lụa cột thành tóc đuôi ngựa, gương mặt xinh xắn lộ rõ, cô cười nói: “Cậu có bản lĩnh thì nói những lời này trước mặt Hàn Vũ ấy.”
Diệp Tử Hân thè lưỡi, một giây biến thành đứa nhát gan.
Phương Đường cũng thay xong quần áo đi ra, cô ấy trông xinh xắn, mặc trang phục cưỡi ngựa bỗng trở nên anh khí hơn, không hề có nhu nhược, cũng rất đẹp.
“Đường Đường, tớ đã hỏi rồi, Dương Tối biết cưỡi ngựa, đợi lát nữa anh ấy sẽ dạy cậu.”
Diệp Tử Hân hỏi qua Hàn Vũ có phải Dương Tối có ý với Phương Đường không và nhận được câu trả lời khẳng định.
Hơn nữa, cô ấy biết nhân phẩm của Dương Tối rất tốt, trước kia cũng không có kinh nghiệm yêu đương, cô ấy mới tìm cơ hội tác hợp cho hai người còn cố ý đề nghị cưỡi ngựa vào hôm nay.
Phương Đường bị ánh mắt của Diệp Tử Hân trêu chọc đến đỏ bừng mặt.
“Được rồi, chúng ta đi ra đi, cũng không biết đám nam sinh đã thay xong quần áo chưa.” Diệp Tử Hân nóng lòng muốn học cưỡi ngựa.
Kiều Tịch buộc tóc, thoa kem chống nắng mới đi theo Diệp Tử Hân ra ngoài.
Đám nam sinh đã thay xong quần áo từ lâu.
Ánh mắt Kiều Tịch trực tiếp nhìn về phía chàng trai ngồi trên xe lăn, anh mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, dưới chân là đôi ủng dài, cả người có phần thanh lãnh, đẹp trai quá mức.
Cô bước nhanh tới nhìn anh với đôi mắt sáng ngời mà không hề che giấu sự yêu thích của mình.
Ánh mắt cô nóng rực khiến mặt thiếu niên nóng lên, “Tịch Tịch.”
“Đợi lát nữa anh ngồi phía sau em, em sẽ dạy cho anh.” Bởi vì chân mình là Lục Hoặc chưa bao giờ học cưỡi ngựa, nhưng Kiều Tịch có thể cưỡi nên cô có thể dạy anh.
Lục Hoặc khẽ mím môi, anh mở miệng: “Anh ở đây xem em cưỡi ngựa là được.” Người khác đều là bạn trai dạy bạn gái, mà anh chỉ biết liên lụy cô, không thể để cô chơi đùa hưởng thụ.
Kiều Tịch cúi người, ghé sát vào tai anh, “Anh đi cùng em, nếu không sao em lại bảo anh thay quần áo.”
“Lục Hoặc, có phải anh sợ hay không?” Kiều Tịch tự tin nói: “Em sẽ bảo vệ anh.” Lục Hoặc dở khóc dở cười, cô lại nói ngược rồi, “Được rồi.” Cô muốn anh đi cùng thì anh đồng ý là được.
Kiều Tịch cười cong mắt, cô duỗi tay sờ tóc Lục Hoặc, “Nhóc con Hoặc ngoan lắm.” Nói xong, cô lấy mũ bảo hộ ở bên đội lên cho Lục Hoặc.
Cô cúi đầu, cẩn thận giúp anh đội mũ bảo hộ, Lục Hoặc siết chặt tay, mặt kề sát vào cô, không nhịn được hôn lên chóp mũi cô.
Cảm nhận được sự dịu dàng của chàng trai, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Kiều Tịch nhếch lên, “Chúng ta đi chọn ngựa đi.”
“Ừm.”
Lục Hoặc đứng lên, vóc dáng anh cao lớn còn mặc trang phục cưỡi ngựa đẹp trai như vậy, hai chân dài dẫm lên đôi ủng đen, đẹp trai ngầu lòi khiến Kiều Tịch suýt ngất.
Anh cùng cô đi chọn một con ngựa nâu tương đối hiền lành.
Kiều Tịch lên ngựa, cô dạy Lục Hoặc dẫm lên kiềng, dùng sức leo lên.
Chân Lục Hoặc dài, anh dẫm lên kiềng, một chân dài vươn qua lưng ngựa, động tác đơn giản như vậy để anh làm cũng thật đẹp trai.
Anh ngồi sau Kiều Tịch.
“Anh giữ chặt lấy dây hoặc là ôm em.” Kiều Tịch nói.
Mặt Lục Hoặc dán sát tai cô, giọng nói trầm thấp, “Tịch Tịch, như vậy sao?”
Lời vừa dứt, anh tới gần, vòng tay qua eo cô, dễ dàng ôm cô vào lòng.
Lưng Kiều Tịch áp vào lồng ngực rộng lớn của chàng trai nóng rực lên.
Bên đây, Diệp Tử Hân đang ngồi trên ngựa được Hàn Vũ dẫn chậm rãi đi qua bên cạnh Kiều Tịch, “Tịch Tịch, sao cậu còn đứng yên?”
Kiều Tịch lấy lại tinh thần, cô thẳng lưng để Lục Hoặc tùy ý ôm, “Không có gì.”
Cô nắm lấy dây cương, bắt đầu cho ngựa chạy.
“Lục Hoặc, anh xem chân em chạm nhẹ vào bụng ngựa, nó sẽ chạy.” Cô dạy anh.
“Lục Hoặc, với tốc độ hiện tại, anh có sợ không?”
“Nếu muốn dừng thì kéo dây lại, nó sẽ dừng.”
……….
Gió lướt qua tai, thổi bay tóc cô gái lướt qua mặt Lục Hoặc.
Tim anh đập dữ dội.
Rời khỏi sơn trang là tầm 3,4 giờ chiều.
Xe đột nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Kiều Tịch hỏi tài xế.
“Phía trước hình như xảy ra chuyện.” Tài xế nói.
Kiều Tịch ngẩng đầu lên, cô thấy rất nhiều người cách đó không xa đang vây lại, “Chú lái qua xem có chuyện gì.”
Không còn cách nào, muốn về thì phải đi qua đường này, không còn đường nào khác.
“Vâng, tiểu thư.”
Xe chạy về phía trước, càng ngày càng gần, Kiều Tịch ấn cửa xe xuống, dễ dàng nghe thấy người bên ngoài nói chuyện.
“Đứa nhỏ thật thảm, chảy rất nhiều máu, sao không giúp nó cầm máu đi?”
“Không có người báo cảnh sát hay kêu xe cứu thương sao?”
“Hình như không có ai dám xen vào việc người khác đâu?”
Kiều Tịch không chỉ có nghe thấy mấy người bàn luận, cô còn nghe thấy âm thanh cầu xin của người phụ nữ trong đám người, “Gọi xe cứu thương, gọi cứu thương, xin các người cứu con trai tôi.”
Kiều Tịch cảm thấy giọng đối phương có hơi quen.
Cô đang chuẩn bị xuống xe xem liền thấy đám đông chia làm hai bên nhường đường, như thể tránh còn không kịp.
Chỉ thấy người đàn ông cầm tiền trên tay, cũng không thèm nhìn vợ ngồi dưới đất và con trai đang bị thương.
Kiều Tịch nhận ra người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất là bà chủ cửa hàng hôm qua, trong ngực chị ấy ôm cậu bé đang chảy máu đầu, hiển nhiên là muốn chạy trốn khỏi người đàn ông trước mặt này mà bị thương.
“Chú Lương, bắt người đàn ông phía trước kia lại.” Kiều Tịch mở miệng.
“Vâng, tiểu thư.”
Chú Lương nhanh chóng xuống xe, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ông ấy ra tay túm lấy người đàn ông kiêu ngạo.
“Mày là ai, tại sao lại bắt tao, thả ra.” Người đàn ông giãy giụa kịch liệt, “Mày biết tao là ai không? Mẹ nó, mày thả ra, buông tao ra!”
Thân thủ của chú Lương rất tốt, có thể dễ dàng đè chặt người đàn ông không thể động đậy.
Bà chủ quán ăn hoảng loạn cầu cứu đám người xung quanh mà bất lực.
Không có ai đứng ra giúp đỡ, người đi đường trầm mặc nhìn chị ấy bị đánh, thằng bé bị đẩy ngã, trán cũng bị thương.
Không ít người biết chồng bà chủ khó chơi thế nào, giúp bà chủ là họ sẽ chọc phải đối phương rồi bị trả thù, dù sao kẻ tiểu nhân là đáng sợ nhất.
Có một cô bé tốt bụng tiến lên, đưa khăn giấy cho bà chủ, “Cô mau giữ trán cậu ấy để cầm máu.”
Bà chủ vội vàng lấy khăn giấy che miệng vết thương trên trán con trai.
“Vô dụng, như vậy vết thương sẽ bị nhiễm trùng.” Giọng nói dễ nghe của cô gái vang lên.
Bà chủ ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Chị ấy nghe thấy cô gái nói dứt khoát: “Chị ôm đưa nhỏ lên xe, tôi đưa hai người đến bệnh viện.”
Đôi mắt u ám của bà chủ sáng lên từng chút một, dường như chị ấy được tiêm thêm sức lực, có thêm sức sống.
Chị ấy đỏ mắt, trên mặt đầy cảm kích: “Cảm ơn, cảm ơn cô.”