Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 81



Lời nói ghen tuông của cô khiến chàng trai hài lòng.

Lục Hoặc cười, lông mày lạnh lùng giãn ra càng thêm đẹp trai xuất chúng.

Được bao quanh bởi những con mèo, anh trở thành sự tồn tại chói lọi nhất.

Khách hàng trong tiệm kinh ngạc nhìn một màn này, có người lấy điện thoại ra muốn chụp lén.

Xét cho cùng, chàng trai có bề ngoài xuất chúng, còn được đám mèo đông đảo tranh sủng, cảnh tượng như vậy đúng là rất hiếm lạ.

Nhưng mà, ngay lúc cô gái trẻ đối diện lấy điện thoại ra, lặng lẽ muốn chụp Lục Hoặc lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh chàng trai nhìn về phía cô ấy qua camera.

Cô gái trẻ tuổi vô thức chột dạ, lặng lẽ dịch điện thoại.

Chủ tiệm mang nước cam mới vắt tới, đối phương tỏ vẻ hối lỗi, “Thật ngại quá, cũng không hôm nay lũ mèo làm sao, tôi sẽ đưa chúng đi ngay.
Kiều Tịch thoải mái đưa con mèo nhỏ đang nép trong ngực Lục Hoặc lên giao cho chủ tiệm, “Được.”

Sau khi chủ tiệm ôm con mèo nhỏ đi, cô ấy lại tới bắt con mèo khác, nhưng những con này rất linh hoạt và dễ dàng tránh được, thậm chí còn chạy đến phía sau Lục Hoặc, sống chết muốn dính lấy anh.

Kiều Tịch chân chính biết được lũ mèo thích Lục Hoặc đến nhường nào.

Khi Kiều Tịch đưa Lục Hoặc ra khỏi cửa tiệm, mọi người nhìn thấy gần mười con mèo bám theo xe lăn Lục Hoặc, hận không thể rời đi cùng anh.

Chủ tiệm sắp khóc, bình thường cô ấy hầu hạ chúng nó như tiểu tổ tông, vậy mà giờ chúng nó lại chạy theo người lạ?

Chập tối, Kiều Tịch và Lục Hoặc trở lại sơn trang dùng bữa cùng đám Diệp Tử Hân.

Đột nhiên, chân Kiều Tịch bị Diệp Tử Hân ngồi đối diện đá.
Cô nhìn sang, chỉ thấy Diệp Tử Hân nháy mắt với cô rồi nhìn sang một bên.

Kiều Tịch nhìn theo ánh mắt của cô ấy, phát hiện bạn của Hàn Vũ, Dương Tối đang giúp Phương Đường gắp đồ ăn, mà Phương Đương thì đỏ mặt vì xấu hổ, dường như giữa hai người có chút ái muội khó tả.

Diệp Tử Hân lên tiếng trước, trong mắt mang theo trêu ghẹo: “Đường Đường, chiều nay hai người đi đâu chơi?”

Giọng Phương Đường hơi thấp xuống: “Bọn tớ đến bờ suối, còn chèo thuyền trên hồ.”

“Ồ, hai người cùng chèo thuyền à, tốt lắm.” Diệp Tử Hân kéo dài âm cuối, có ý gì đó.

Dương Tối nghiêng về vẻ đẹp trai ấm áp, anh đưa khăn giấy cho Phương Đường, ý bảo cô lau nước sốt dính trên tay rồi nói: “Vốn dĩ còn muốn cho dê ăn nhưng không có đủ thời gian, nên đành để ngày mai vậy.”
Nghe vậy, Diệp Tử Hân nháy mắt với Phương Đường, cười đầy ẩn ý.

“Đợi lát nữa ăn xong, chúng ta đi xem phim đi. Hàn Vũ nói ở đây có phòng chiếu phim.” Diệp Tử Hân ở dưới bàn đá chân Kiều Tịch lần nữa, “Tiểu Tịch cũng muốn xem chứ?”

Kiều Tịch cảm thấy buồn cười, cô phụ họa: “Có chứ.”

Ăn xong, mấy người đi tới phòng chiếu phim.

Ghế trong phòng chiếu phim đều là ghế nằm, có thể điều chỉnh để nằm xem, Kiều Tịch và Lục Hoặc ngồi ở hàng cuối cùng, Diệp Tử Hân và bạn trai Hàn Vũ ngồi một hàng, Phương Đường và Dương Tối được xếp ngồi cùng nhau.

Nhân viên giúp mọi người phát phim, lại mang đồ uống là tấm chăn sạch.

Diệp Tử Hân và nam sinh khác lá gan lớn chọn một bộ phim kinh dị.

Đèn trong phòng tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn trên màn hình lớn, xung quanh tối tăm.
Kiều Tịch không sợ thể loại máu me, nhưng cô sợ nhất là ma, cũng sợ xem phim ma, không thích cảm giác u ám.

Màn hình vừa sáng lên, tay cô đã duỗi tay tới, tự giác chui vào lòng bàn tay Lục Hoặc.

“Sợ sao?” Lục Hoặc nghiêng đầu nhìn cô.

Kiều Tịch gật đầu.

Lục Hoặc khẽ nhếch môi, anh vén chăn trên đùi, sau đó tránh sang một bên, nhường ra một nửa ghế trống, “Lại đây.”

Hai mắt Kiều Tịch sáng lên, cô lập tức đứng dậy đi tới, nhào vào vòng tay Lục Hoặc.

Cảm nhận được hai tay cô đang ôm eo anh mà ỷ lại, Lục Hoặc cười khẽ, “Vốn dĩ anh cho rằng em không có gì sợ hãi.”

Dù sao bình thường lá gan cô rất lớn, anh không nghĩ cô lại sợ ma quỷ.

Kiều Tịch ngẩng mặt lên khỏi ngực anh, “Em sợ rất nhiều thứ.”

Cô thì thầm với anh: “Sợ ma, sợ chết, sợ xấu, sợ lạnh, còn sợ anh không thích em…..”
Lục Hoặc cười cười, hạ giọng, bàn tay to lớn ôm lấy cô, “Đừng sợ.”

Bởi vì, so với cô anh càng sợ cô không thích anh hơn.

Mở đầu bộ phim, âm thanh khủng bố phát ra khiến người ta sởn da đầu.

Đột nhiên, màn hình tối sầm, giây tiếp theo một gương mặt đáng sợ xuất hiện, dưới ánh sáng xanh trông vô cùng kỳ quái.

Diệp Tử Hân và Hàn Vũ dạn dĩ thích xem phim ma nhất, hai người xem nghiêm túc.

Phương Đường hơi sợ hãi, Dương Tối bên cạnh sẽ đúng lúc đưa cho cô ấy nước trái cây, để cô bớt căng thẳng.

Kiều Tịch trực tiếp nhắm mắt, vùi vào ngực Lục Hoặc, cô đáng thương hỏi: “Người đó đi chưa?”

Cô không dám nhìn, sợ đêm nay sẽ gặp ác mộng.

Cô gái trong vòng tay rất mềm, bây giờ đã là cuối thu, lại ở trên núi nên thời tiết ban đêm tương đối lạnh, cô mặc áo len trắng mềm mại, cả người mềm như bông, ôm rất thoải mái.
Lục Hoặc ngước mắt nhìn màn hình lớn đã thay đổi.

Môi anh cong lên, bàn tay to đặt sau đầu cô, ấn người lên ngực, “Còn chưa qua.”

Anh nói: “Bây giờ có hơi khủng bố.”

“Có một con ma bò ra khỏi máy giặt.”

“A, một người mặc váy trước bước ra.” Lục Hoặc cúi đầu hôn lên tóc cô, “Em muốn nhìn không? Thật ra, cũng không khủng bố lắm.”

“Em không xem!” Kiều Tịch không dám xem, xem xong đêm nay cô không dám đi WC mất.

Cô không nhìn thấy những chồi lá nhỏ trên đỉnh đầu chàng trai đang hé ra, không ngừng lắc lư.

Lục Hoặc siết chặt tay, anh cười khẽ khiến lồng ngực eun lên, người trong lòng đúng là đáng yêu cực điểm.

Anh cười nhạo cô, “Quỷ nhát gan.”

Nghe vậy, Kiều Tịch bắt đầu véo thịt bên hông anh, “Không được cười.”

Cơ thể Lục Hoặc nháy mắt căng thẳng, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, thấp giọng cảnh cáo cô, “Còn véo nữa thì anh hôn em.”
Lúc trước, Lục Hoặc đâu có dám uy hϊếp cô như vậy? Trước đó đều là cô chủ động hôn.

Cá vàng nhỏ đã lớn rồi.

Mãi đến cuối phim Kiều Tịch mới ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Lục Hoặc, một người nhát gan vừa sống sót, làm gì còn sức trêu chọc Lục Hoặc như bình thường?

Tóc cô bị cọ đến rối loạn, Lục Hoặc giúp cô vén tóc ra sau tai, cười nói: “Sợ xem phim ma như vậy thì sao em còn xem?”

Kiều Tịch ỷ lại, “Không phải có anh sao?”

Miệng cô ngọt ngào chọc cho thiếu niên đỏ mặt.

Sau tan cuộc, Diệp Tử Hân hỏi Kiều Tịch và Phương Đường có muốn tắm suối nước nóng không.

Kiều Tịch trực tiếp từ chối, cô không quên ở bên đài quan sát cũng có một bể suối nước nóng.

Cô muốn quay lại xem Lục Hoặc hơn.

Nghĩ vậy, cô quay lại bên cạnh Lục Hoặc, có hơi vội, “Đã muộn rồi, chúng ta trở về thôi.”
“Được.”

Trở lại phòng, Kiều Tịch cố ý chạy ra ngoài đài quan sát sờ suối nước nóng, nhiệt độ rất thích hợp.

“Lục Hoặc, anh có muốn ngâm mình trong suối nước nóng không?” Kiều Tịch quay người vào phòng, vừa hay thấy Lục Hoặc đứng lên.

“Hả?”

Kiều Tịch rất thẳng thắn, “Em muốn thấy anh ngâm mình trong suối nước nóng, em muốn thấy cái đuôi của anh lộ ra trong nước, đã lâu em không nhìn thấy cái đuôi của anh.”

Hai mắt cô sáng ngời, mặt đầy chờ mong, Lục Hoặc không nhịn được duỗi tay nhéo mặt cô, “Muốn xem vậy sao?”

“Tất nhiên rồi!” Kiều Tịch chạy tới mở vali, cô lấy tập tranh và cọ ra, quay đầu kéo Lục Hoặc tới đài quan sát, “Nhanh lên.”

Lục Hoặc rũ mắt, liếc mắt nhìn thấy mong muốn của cô như thể có ý đồ xấu.

Kiều Tịch buông tay ra, cô đi đến ghế đối diện với suối nước nóng, ngồi xuống, cô khoe mẽ: “Đừng lo lắng, em sẽ không gây trở ngại cho anh.”
Lục Hoặc rũ mi mắt, thấp giọng lên tiếng, “Ừm.”

Kiều Tịch mở tập tranh ra, cô dựa vào ghế, chuẩn bị vẽ Lục Hoặc.

Bây giờ đã là đêm, cảnh đẹp xung quanh đã ẩn nấp trong đêm đen, đối diện là dòng suối nhỏ, tiếng nước chảy “ào ào” khiến xung quanh càng thêm tĩnh mịch.

Ánh trăng sáng trong, gió ban đêm mát lạnh.

Lục Hoặc nhấc chân bước vào suối nước nóng.

Vừa bước xuống nước, sơ mi trắng trên người anh ướt đẫm.

Lục Hoặc tựa vào thành bể, hai tay chống hai bên, lông mi dài đen nhánh đọng nước, anh nhướng mi, hai mắt ướŧ áŧ.

Áo sơ mi trắng ướŧ áŧ trở nên trong suốt, khuôn ngực chàng trai mơ hồ càng thêm cảm giác bí ẩn quyến rũ.

“Lục Hoặc, cổ áo của anh cao quá, anh cởi hai cúc áo ra đi.”

Lục Hoặc liếc cô, anh duỗi tay nắm cổ áo, ngón tay thon dài chậm rãi cởi từng cúc áo, một cúc, hai cúc.
Ở cổ lộ ra yết hầu.

Trong hoàn cảnh an tĩnh, Kiều Tịch nhìn thấy yết hầu của anh lăn lộn rõ ràng.

Trái tim nhỏ bé của cô không chịu khống chế mà đập loạn.

Đôi mắt đen láy của Lục Hoặc cứ lẳng lặng nhìn cô, “Mở ra, sau đó thì sao, hả?”

Giọng anh trầm thấp và từ tính, âm cuối nâng cao, dễ nghe khiến lỗ tai người ta muốn mang thai.

Tay cầm cọ của Kiều Tịch suýt nữa không cầm nổi cộ, trai tim không biết cố gắng mà đập loạn, cô có hơi khát nước, “Em muốn nhìn cái đuôi của anh.”

“Tịch Tịch.” Lục Hoặc đưa tay vén tóc mái ngổn ngang trên trán, đôi mày thâm thúy hiện rõ, gương mặt đẹp trai có tính công kích, anh thấp giọng nói: “Em biết đó, muốn thấy cái đuôi thì cần em giúp đỡ.”

Kiều Tịch đương nhiên biết, cô đặt tập tranh và cọ trong tay xuống, mang dép đi qua, cô ngồi xổm xuống bên suối nước nóng.
Làn váy hồng nhạt chạm đất, tản ra.

Kiều Tịch mặc một cái áo len trắng mềm mại làm cho gương mặt nhỏ nhắn trở nên tinh xảo và ngoan ngoãn.

Cô chủ động cúi người xuống hôn lên môi Lục Hoặc, hỏi: “Ngâm suối nước nóng có thoải mái không?”

“Ừm.”

Cũng không biết là nhiệt độ suối nước nóng cao hay là nhiệt độ cơ thể anh cao, mặt Lục Hoặc đỏ lên, con ngươi càng trở nên ướŧ áŧ, anh nói với cô, “Tịch Tịch, như vậy không đủ, đuôi sẽ không ra đâu.”

Kiều Tịch gật đầu, cô biết.

Kiều Tịch ngoan ngoãn chu môi lên, “Nhanh nào.”

Lục Hoặc đặt tay lên thành bể, khống chế cái đuôi muốn lộ ra, anh trầm giọng nói: “Không nhanh được.”

Kiều Tịch không nhìn thấy mầm lá trên đỉnh đầu anh hé ra.

Chóp mũi tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của cô, Lục Hoặc thuần thục khám phá khoang miệng cô, nếm trải tư vị ngon ngọt, ánh mắt anh càng thêm thâm trầm, như thể không khống chế được, một tay giữ lấy cằm cô mà nặng nề hôn xuống.
Lồng ngực như có quái thú không an phận, điên cuồng húc vào tim anh.

Chàng trai dưới ánh trăng tham lam quấn lấy.

Mặt anh đỏ ửng, vành tai cũng phiếm hồng.

Suối nước nóng gợn sóng, đuôi cá vàng óng mờ ảo dưới nước, dưới ánh trăng càng thêm rạng rỡ sống động. Đuôi của anh như thể đung đưa vui vẻ khi anh dùng sức trên môi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv