Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 144



Kiều Tịch lo lắng Lục Hoặc không nhìn ra ý đồ của cô, cô muốn tăng thêm sức lực ôm tay anh, nhưng cơ thể này quá nhỏ yếu, vừa rồi nhảy lên người Lục Hoặc, cô đã dùng hết sức lực rồi.

Giờ phút này, cô chỉ có thể nằm trên tay Lục Hoặc.

“Thiếu gia, thật xin lỗi.” Người giúp việc giật mình khi thấy con mèo lao về phía thiếu gia, còn được thiếu gia tiếp được.

Chị giúp việc biết thiếu gia ghét mèo nhất, trong phòng không được có một sợi lông mèo nào, đừng nói tới con mèo này còn nhảy lên người thiếu gia, hậu quả nghiêm trọng cô ấy không thể gánh được.

Cô ấy bước nhanh tới, sắc mặt tái nhợt: “Thiếu gia, cậu có bị thương không? Tôi sẽ ném con mèo hoang này ra ngoài ngay.”

Nói xong, cô ấy vươn tay về phía Kiều Tịch, muốn kéo cô ra khỏi tay Lục Hoặc.

Kiều Tịch dịch mình, muốn tránh né tay đối phương, “Lục Hoặc, Lục Hoặc………..”
Nhưng mà, âm thanh cô phát ra chỉ là tiếng mèo kêu yếu ớt.

Kiều Tịch rất sốt ruột, cô đặt đầu lên tay Lục Hoặc, cọ cọ, trông có vẻ cực kỳ đáng thương, “Lục Hoặc, đừng vứt bỏ em!”

Con mèo trên người mềm mại, cọ vào lòng bàn tay Lục Hoặc, có hơi ngứa, lông mày anh hơi cau lại.

Thấy vậy, người giúp việc sợ hãi, không quan tâm con mèo có bị thương hay không mà trực tiếp tóm lấy.

“A.” Kiều Tịch hét lên, tay người giúp việc túm vào chân bị thương của cô, đau đến rớm nước mắt.

Lúc sắp bị người giúp việc bắt được, Kiều Tịch hoảng loạn, mở miệng cắn đầu ngón tay Lục Hoặc.

Con mèo nhỏ làm gì có sức chứ? Đặc biệt là khi Kiều Tịch còn đang bị thương, cơ thể suy yếu, thay vì nói là cắn ngón tay Lục Hoặc còn không bằng là nói ngậm ngón tay Lục Hoặc.

Đầu ngón tay chạm vào cảm giác ấm áp và mềm mại, lông mày Lục Hoặc càng nhăn lại.
“Thiếu gia!” Chị giúp việc thấy con mèo cắn tay Lục Hoặc, động tác dừng lại, cũng không dám kéo mạnh, sợ con mèo lại cắn ngón tay Lục Hoặc.

Cô ấy nhanh tay vỗ đầu con mèo, muốn nó buông tay Lục Hoặc ra.

Cơ thể Kiều Tịch bây giờ yếu ớt, không chịu nổi một đòn nặng như vậy của người giúp việc, cô đau đớn hét lên rồi buông ra, thân thể nhỏ bé gần như co quắp lại.

Toàn thân Kiều Tịch đau đớn, đầu óc choáng váng, cô bị người giúp việc nhấc lên không trung một cách đáng thương, nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống.

Chị giúp việc sẽ không quan tâm tới một con mèo có khóc hay không, cô ấy vội hỏi Lục Hoặc, “Thiếu gia, tay cậu có sao không?”

Nếu như Lục Hoặc bị mèo cắn, cần phải tới bệnh viện tiêm vacxin phòng bệnh dại, cô ấy không thể gánh vác được hậu quả.
Vẻ mặt Lục Hoặc ảm đạm, “Không sao.”

Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, “Vậy tôi sẽ ném con mèo ra ngoài ngay, sẽ không có lần thứ hai.”

Ánh mắt Lục Hoặc rơi vào con mèo trắng trên tay đối phương, nó kêu rất nhỏ, có vẻ thống khổ, không ngừng khóc lóc nhìn anh.

“Lục Hoặc.”

“Lục Hoặc.”

Kiều Tịch không ngờ mình lại khổ sở như vậy, Lục Hoặc ở ngay trước mặt mà lại không quen biết cô.

Người giúp việc nói xong liền bế con mèo ra ngoài.

Kiều Tịch dùng hết sức vùng vẫy, hét lên, tiếng mèo kêu thảm thiết thấu tim, cô bị người giúp việc bế ra khỏi phòng.

Lục Hoặc đứng ở nơi đó, bên ngoài cửa còn truyền tới tiếng mèo trắng kêu thê lương.

Anh rũ mắt, nhìn bàn tay dính máu trên người con mèo kia.

Nó bị thương không nhẹ, hiển nhiên có thể chết sau khi bị ném ra ngoài.
Bên ngoài, Kiều Tịch bị người giúp việc bế đi, cô đã từ bỏ giãy giụa, xét cho cùng tình trạng thân thể hiện tại, cô cũng không thể chống cự hay làm được gì.

Cô mệt mỏi mà nhắm mắt, hy vọng lần nữa mở mắt ra, sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.

“Chờ một chút.” Âm thanh thiếu niên đột nhiên vang lên ở chỗ cầu thang.

Chị giúp việc nhanh chóng dừng lại, cô ấy quay đầu, “Thiếu gia, tôi sẽ để con mèo ở một nơi rất xa.” Cô ấy lo lắng Lục Hoặc không hài lòng.

Ánh mắt Lục Hoặc rơi vào con mèo nhỏ, nó mở to hai mắt đẫm lệ nhìn anh, còn thấp giọng kêu lên.

“Mèo bị thương.” Lục Hoặc nói.

Người giúp việc đã thấy con mèo bị thương, nhưng cô ấy không hiểu ý thiếu gia.

“Nó vẫn đang chảy máu, cô ném ra ngoài, nó sẽ chết.” Lục Hoặc nhíu mày lại, “Chờ nó khỏi hẳn, xem ai muốn nhận nuôi nó rồi hãy để nó đi.”
Người giúp việc sửng sốt, “Thiếu gia, không ném mèo đi sao?”

Lục Hoặc thấy con mèo đáng thương nhìn anh, một lúc sau mới mở miệng: “Cô giúp nó chữa lành vết thương trước đi, nuôi ở chỗ của cô, chi phí chi trả, cô tìm quản gia thanh toán.”

Chị giúp việc không ngờ tới biến cố như vậy? Nhưng mà cô ấy cũng cảm thấy con mèo này đáng thương, nếu thiếu gia phân phó tạm thời không vứt bỏ nó, chị giúp việc vội đồng ý.

Sau đó, Kiều Tịch được người giúp việc mang về phòng cô ấy, ở hậu viện của Lục gia có một số phòng nhỏ, nơi đó là chỗ ở cho nhân viên Lục gia.

“Sao chị lại mang một con mèo về?” Một người giúp việc trẻ tuổi kinh ngạc nói, ở Lục gia đều biết Lục Hoặc thiếu gia không thích mèo, cũng không được phép nuôi mèo, “Chị điên rồi sao, không sợ bị phát hiện mà mất việc à?”
Đừng nhìn vào việc họ chỉ làm giúp việc ở Lục gia, nhưng lương tháng rất cao, họ cũng không muốn mất công việc này.

“Đây là thỏa thuận của thiếu gia, cậu ấy để tôi chăm sóc con mèo, sau đó sẽ gửi nó đi.”

“Thiếu gia đồng ý?” Một người giúp việc khác không thể tin được.

“Dù sao thiếu gia nói, thiếu gia sẽ thanh toán chi phí chăm sóc mèo con.” Người giúp việc tìm gạc trắng và thuốc khử trùng giúp mèo con xử lý và băng bó vết thương.

Kiều Tịch đau đến mức không còn sức để chống cự, người giúp việc đã quen với công việc, tay của cô ấy rất khỏe, nhưng cơ thể Kiều Tịch yếu ớt nên đã ngất đi vì đau.

Vào ban đêm, xung quanh tối om, ánh sáng lờ mờ cũng không ngăn được Kiều Tịch nhìn rõ.

Chỗ ở của người giúp việc không có ai, chỉ còn lại cô.

Kiều Tịch vừa lạnh vừa đói, cơ thể run rẩy, không cần soi gương cô cũng biết dáng vẻ của mình đang chật vật không thôi.
Chân sau bị thương đã được băng bó, hiện tại vẫn còn đau nhưng ít nhất không có chảy máu.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, đèn bật sáng.

Hai người giúp việc đã trở lại, người giúp việc tóc ngắn chăm sóc cho cô còn mang trong tay chén cơm thừa.

Cô ấy phát hiện mèo con đã tỉnh lại, không khỏi mừng rõ, “Tốt quá, mày thực sự chưa chết.” Cô ấy đặt chén trước mặt mèo con, “Đói bụng không? Có đồ này ăn, mày mau ăn đi.”

Kiều Tịch nhìn thức ăn dinh dính trong bát, trông giống cơm lại giống như cháo, rõ ràng là thức ăn thừa của người khác, cô cảm thấy buồn nôn vội quay mặt đi.

“Không ăn sao?” Người giúp việc đặt chén trước mặt Kiều Tịch, “Nhanh ăn đi, mày loanh quanh lâu như vậy, chắc cũng đói rồi.”

Kiều Tịch bây giờ rất đói, nhưng cô không muốn ăn cháo hay cơm thừa của người khác.
“Mèo con còn nhỏ, tôi nghe người ta nói mèo con thích sữa dê hơn.” Một người giúp việc khác nói.

“Đắt thế à?” Người giúp việc nhíu mày, “Tôi cho rằng chó mèo có thể tùy tiện ăn bất cứ thứ gì, nó cũng chỉ là một con mèo hoang, cũng không cần quá để tâm, chờ cuối tuần được nghỉ tôi sẽ mua đồ ăn cho mèo.”

Người giúp việc ngáp một cái, lại đặt chén trước mặt Kiều Tịch, “Đồ ăn tao đặt ở đây, khi nào mày đói thì tự ăn, tao muốn đi ngủ.”

Nói xong, người giúp việc bỏ đi, cũng không để ý đến Kiều Tịch.

Bóng đêm dần bao phủ, Thi Uyển Uyển tự mình hâm nóng sữa bò mang tới phòng con trai.

Sau nhiều năm, bà ấy vẫn bảo dưỡng tốt, bề ngoài ngoại trừ có phần chững chạc hơn cũng không có gì thay đổi, vẫn nhẹ nhàng, ôn nhu và hiền thục.

Bà ấy đi tới trước cửa phòng, gõ cửa, “Tiểu Hoặc, là mẹ.”
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, đầu Lục Hoặc còn ướt, rõ ràng là mới tắm xong.

“Mẹ hâm sữa cho con, con sắp thi đại học rồi, đừng tạo áp lực quá lớn, mẹ tin tưởng vào năng lực của con.” Từ nhỏ đến lớn, con trai hiểu chuyện từ rất sớm, rõ ràng bây giờ là thời gian phản nghịch của thiếu niên, mà anh lại có dáng vẻ của người lớn, quá mức trưởng thành.

Thi Uyển Uyển thở dài, bà hy vọng rằng con trai có đôi khi phạm sai lầm, gây ra rắc rối thì mới giống như một đứa trẻ.

Lục Hoặc nhận lấy ly, cười nói: “Cảm ơn mẹ, con biết rồi.”

“Hai tháng trước khi thi đại học là sinh nhật 18 tuổi của con, con muốn tổ chức như thế nào?” Thi Uyển Uyển hỏi con trai, bà muốn tổ chức long trọng, lại lo lắng sắp thi đại học, ảnh hưởng đến học tập của nó, bà nên nghe theo ý nguyện của con trai.
“Không cần làm lớn, đến lúc đó con cùng cha mẹ ăn bữa cơm là được, buổi tối con ra ngoài liên hoan với bạn bè.”

Thi Uyển Uyển gật đầu, bà cười dịu dàng: “Được, con quyết định là được, mẹ không can thiệp, con nghỉ ngơi sớm nhé.”

Lục Hoặc đồng ý, anh nhìn mẹ xuống lầu, sau đó mới đóng cửa lại.

Anh trở về phòng, ngồi trước máy tính, ngón tay thon dài đang linh hoạt gõ cái gì đó, đều là mật mã khó hiểu.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc Lục Hoặc đang chuẩn bị đi ngủ, ngoài cửa truyền tới tiếng mèo kêu.

Rất nhẹ và yếu ớt.

Lục Hoặc nhíu mày, bước tới mở cửa.

Anh rũ mắt, nhìn thoáng qua một khối trắng như tuyết nằm trên mặt đất, mèo con quá nhỏ, còn không lớn bằng bàn chân anh, cũng không biết nó chạy tới như thế nào.

“Lục Hoặc, Lục Hoặc…….” Kiều Tịch nhìn thấy Lục Hoặc đứng phía trước, cô rốt cuộc cũng thở phào, không nhịn được mà gọi anh, âm thanh phát ra là tiếng kêu chít chít của mèo con.
Kiều Tịch muốn đi theo Lục Hoặc, lại sợ anh cho người ném cô lần nữa, Kiều Tịch dùng hết sức dịch chuyển cơ thể, đụng vào dép Lục Hoặc, sau đó duỗi hai chân ra ôm lấy chân anh.

Chân cô bây giờ rất ngắn, không ôm được chân Lục Hoặc, chỉ có thể kéo ống quần anh, “Lục Hoặc.”

Mèo con trắng nho nhỏ, nhìn anh bằng đôi mắt khát vọng.

Ánh mắt Lục Hoặc tỏ ra vẻ lãnh đạm, hiển nhiên anh thực sự không thích mèo.

Kiều Tịch lại gọi anh vài lần, cô dần nhận ra, bây giờ Lục Hoặc không biết cô, cũng sẽ không nhận ra cô.

Khiến Lục Hoặc gần gũi với loài mèo anh ghét nhất thì quá khó.

Kiều Tịch dần hết hy vọng, cô mệt mỏi, từ từ nới lỏng móng vuốt, hai mắt đẫm lệ, có lẽ cô chết đi thì có thể trở lại làm người.

Kiều Tịch không đợi Lục Hoặc gọi người tới, cô mất mát, di chuyển cơ thể yếu ớt, chậm rãi rời đi.
Trên mặt đất, một khối nhỏ đang chậm rãi rời đi, Lục Hoặc giật giật khóe môi, nó cũng xuất hiện ở đây như vậy sao?

Kiều Tịch vô cùng buồn bã, đột nhiên biến thành một con mèo, bây giờ vừa đói vừa mệt vừa đau, ngay cả Lục Hoặc cũng không quen biết cô, cô cực kỳ ủy khuất thấp giọng khóc lên.

Mèo con kêu đến đáng thương.

Nước mắt trào ra, Kiều Tịch được băng bó đột nhiên bay lên không trung, cô sợ tới mức ngẩn người, ngay sau đó rơi vào vòng tay ấm áp.

Kiều Tịch quên khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng lăn dài, cô ngơ ngác nhìn Lục Hoặc.

Anh đang cúi đầu nhìn cô.

“Khóc sao?” Lục Hoặc cảm thấy thật thần kỳ, ngón tay chạm vào nước mắt của mèo con, đầu ngón tay ướt đẫm.

Anh cũng không cảm thấy chán ghét.

Mèo con trong tay anh khổ sở, cũng xấu xí, trên người không chỉ được quấn trong băng gạc, bộ lông trắng như tuyết còn dính đầy bụi, vết máu lớn.
Đúng lúc này, bụng Kiều Tịch đột nhiên phát ra tiếng “ùng ục”, căn phòng yên tĩnh đến mức Lục Hoặc cũng có thể nghe thấy.

Lục Hoặc sửng sốt một chút, sau đó nhếch môi, cười khẽ: “Hóa ra em khóc vì đói sao?”

Cũng không biết Lục Hoặc tìm ở đâu được sữa dê, anh rót vào chén nhỏ, đặt trước mặt cô.

Lục Hoặc nhìn cô, cầm lấy ống hút đặt trên chén sữa dê, đưa lên miệng Kiều Tịch.

Kiều Tịch chậm rãi mở miệng, nhẹ nhàng hút sữa dê.

Phương pháp ăn rất chậm, cũng rất phiền toái, nhưng mà, Lục Hoặc làm gì cũng rất kiên nhẫn, anh nhìn mèo con hút sữa dê, anh cũng không có thấy phiền phức hay chán ghét như trong tưởng tượng.

Cho tới khi sữa dê trong chén cạn, Kiều Tịch mới cảm thấy no và thoải mái.

Quả nhiên, đi theo Lục Hoặc, cô mới có thể tốt hơn.

Cô vui vẻ dùng mặt cọ tay anh, phát hiện đầu ngón tay anh dính sữa dê, cô mở miệng, nhẹ nhàng mút ngón tay anh, liếm sạch sữa dê dính trên đó.
Cảm giác ấm áp, ẩm ướt truyền tới, Lục Hoặc hơi nhíu mày, tựa hồ chưa quen với cảm giác như vậy.

Anh thu tay lại, rũ mắt nhìn mèo con đang nằm trên bàn, mèo con mờ mịt nhìn anh, anh kéo khóe môi, “Ăn no, em có thể rời đi.” Phòng anh không cho phép bất kỳ con mèo nào.

Vốn dĩ Kiều Tịch tưởng rằng Lục Hoặc ôm cô, còn cho cô ăn, chính là muốn giữ cô lại, nhưng trong nháy mắt anh lại muốn cô rời đi.

Mắt Kiều Tịch chua xót, nước mắt không kiểm soát được mà tuôn trào.

Cô cũng không biết sao bản thân lại thế này, sau khi biến thành mèo, cơ thể nhỏ yếu lại mẫn cảm, rất dễ rơi nước mắt.

Ở trước mặt Lục Hoặc, cô không còn đường lui, cô càng khổ sở, nước mắt càng rơi nhiều.

Lục Hoặc cúi đầu nhìn mèo con khóc lóc thảm thiết, nhỏ giọng gọi mèo con, huyệt thái dương của anh giật giật.
Đây là mèo thành tinh sao?

Lục Hoặc bất đắc dĩ lại bế nó lên, ôm vào lòng.

Kiều Tịch lập tức ngừng khóc, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, cái đầu nhỏ cọ vào bộ đồ ngủ màu xanh trên người anh.

Thân thể Lục Hoặc rõ ràng căng thẳng, tay ôm cô cũng cứng ngắc.

Anh đã từng gần gũi với mèo như vậy đâu? Trước đây, những con mèo muốn tới gần sẽ bị anh đuổi đi.

Anh ghét những con mèo đó.

Bây giờ, anh ôm mèo con trắng này, thật không ngờ, anh không có chút phản cảm hay muốn buông nó ra.

Kiều Tịch cũng không biết Lục Hoặc đang nghĩ gì, cô không ngừng dụi đầu vào ngực Lục Hoặc.

Lúc trước không để ý tới, hiện tại bị Lục Hoặc ôm, Kiều Tịch phát hiện trên người Lục Hoặc rất thơm, rõ ràng vẫn giống lúc trước, thân thể có hơi thở mát lạnh, lại thơm tới mức khiến cô muốn cắn một miếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv