Sau khi đính hôn, Kiều Tịch cảm thấy cuộc sống của bản thân không có gì thay đổi, điều duy nhất thay đổi là Lục Hoặc sẽ đón cô tan học mỗi ngày và đến nhà cô ăn tối.
Mà sự thay đổi lớn hơn nữa là những suy nghĩ xấu xa trước đây Lục Hoặc che giấu có thể quang minh chính đại phơi bày trước mặt Kiều Tịch.
Vừa mới bắt đầu hai người còn ngây thơ mờ mịt, Lục Hoặc chỉ biết dùng sức. Mà bây giờ, Kiều Tịch không biết có phải anh thông minh hay không, dù học tập cái gì cũng nhanh cho nên ở năng lực học tập ở phương diện này cũng mạnh.
Trước đây Kiều Tịch có thể tùy ý giở trò với Lục Hoặc, trêu chọc, thích nhìn dáng vẻ bất lực mà không thể làm gì của anh.
Nhưng hiện tại, cô đã thu liễm rất nhiều, cũng không dám trêu chọc Lục Hoặc, nếu không người bị bắt nạt cuối cùng là cô.
Hôm nay, Kiều Tịch nhận được tin nhắn từ người phụ trách của cô nhi viện, đối phương nói với cô, cậu bé mà cô giúp đỡ đã lắp chân giả thành công, gần đây đang tập đi.
Người phụ trách cũng gửi ảnh cậu bé tập đi, còn có hình ảnh cười đùa với những bạn nhỏ khác.
Kiều Tịch thấy năng lượng xanh trên mu bàn tay cậu bé trong ảnh đã là 100%.
Cô không khỏi vui mừng.
Kiều Tịch hy vọng, cậu bé trong tương lai có thể giống như tên mình, vô ưu vô lo.
Lục Hoặc từ bên ngoài trở về, anh đi vào trong sân, nhìn thấy cô gái đang ngồi dưới gốc cây, cô đang ngồi trước giá vẽ, trên tay cầm điện thoại, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Anh bước tới, thân hình cao lớn chắn ánh nắng mặt trời cho cô, “Tịch Tịch, em đang xem gì vậy?”
“Hôm nay anh tan tầm sớm như vậy sao?” Kiều Tịch có hơi kinh ngạc.
“Vừa mới ký hợp đồng với khách hàng.” Anh nhận được tin nhắn của dì giúp việc, nói với anh, hôm nay cô tới rất sớm, sau khi anh nói chuyện xong với khách hàng, không trở về công ty nữa mà trực tiếp trở về.
Kiều Tịch đưa điện thoại cho Lục Hoặc, “Người phụ trách cô nhi viện gửi tin nhắn tới, cô ấy nói với em Vô Ưu đã lắp chân giả thành công, bây giờ cậu bé lạc quan và vui vẻ hơn nhiều.”
Lục Hoặc nhìn lướt qua ảnh chụp, so với cậu bé cô đơn ngồi dưới gốc cây trước đây, bây giờ cậu ngồi giữa những đứa trẻ khác, đôi mắt sáng ngời chứa đầy ý cười.
Lục Hoặc cong môi, “Ừm.”
Ánh mắt anh dừng trên người Kiều Tịch, cậu bé may mắn gặp được cô.
Anh so với cậu bé còn may mắn hơn, từ nhỏ được cô bảo vệ, đến giờ còn có được cô.
Lục Hoặc đi tới, ngồi xuống ghế bên cạnh Kiều Tịch.
Kiều Tịch nhìn về phía anh: “Hôm nay anh không bận gì sao?”
“Ừm, ở cùng em.” Lục Hoặc nói ở cùng cô, thì thật sự là ở cùng cô.
Kiều Tịch vẽ tranh, anh liền ngồi ở một bên nhìn cô.
Cũng không biết có phải là do tính cách dưỡng thành khi còn nhỏ hay không, anh rất an tĩnh cũng rất kiên nhẫn.
Cảm giác được thời tiết nóng bức, anh cởϊ áσ khoác đen, sau đó từ từ cởi hai chiếc cúc chỗ cổ áo.
Hai chân dài, một chân cong lên, một chân khác tùy ý duỗi thẳng, một giây trước đó còn là người lạnh lùng cấm dục, sau đó là nhiều hơn vài phần lười biếng, giống công tử cao quý.
Kiều Tịch thấy anh nhàn rỗi, cô dặn dò, “Lục Hoặc, anh giúp em đổ nước trong xô đi, thay nước mới vào.”
“Được.” Lục Hoặc buông áo khoác trong tay, xách xô nhỏ rời đi.
Sau khi anh trở về, Kiều Tịch nói: “Em có một lọ thuốc màu đặt ở trong phòng khách, anh có thể đi lấy giúp em không?”
“Được rồi.”
Lục Hoặc cầm thuốc màu về, nghe thấy Kiều Tịch nói khát nước, vì vậy anh lại quay trở về, cầm cho cô một lọ sữa bò.
Kiều Tịch cầm lọ sữa, uống vài ngụm, mỉm cười nhìn anh.
“Còn muốn gì không?” Lục Hoặc vô cùng kiên nhẫn.
Kiều Tịch cười lắc đầu.
Lục Hoặc dựa vào ghế tiếp tục xem cô vẽ tranh, anh biết gần đây cô phải nộp tác phẩm, không hài lòng mà vẽ đi vẽ lại nhiều lần, có khi nửa đêm anh thấy cô vẫn còn vẽ.
Không có ai thành công trong một sớm một chiều, cô cũng không ngoại lệ.
Tiết trời dần dần ấm lên, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua khiến tâm tình con người vui vẻ lên.
Cũng không biết qua bao lâu, hoàng hôn dần buông xuống, ánh vàng xuyên qua tán cây dừng trên hai người họ.
Xung quanh thật yên tĩnh.
Kiều Tịch buông cọ, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Vẽ xong rồi?” Lục Hoặc nhìn hoàng hôn dừng trên người cô gái, gương mặt trắng hồng như được điểm thêm một tầng sáng dịu dàng, rực rỡ chói mắt.
Kiều Tịch gật đầu, “Vẽ xong rồi.”
Lục Hoặc giúp cô thu dọn dụng cụ vẽ, “Vào nhà thôi, anh nấu cơm cho em ăn.”
Hôm nay dì đầu bếp bị thương ở tay, bà ấy xin nghỉ nên Lục Hoặc định tự mình xuống bếp.
Nghe vậy, hai mắt Kiều Tịch sáng lên, “Em đã lâu không được ăn đồ anh làm.”
Lục Hoặc một tay cầm giá vẽ, một tay khác nắm tay cô, “Em thích ăn, anh sẽ làm cho em ăn nhiều hơn.”
Trong phòng bếp, Lục Hoặc cao, chân dài, trên người mặc áo sơ mi trắng, hai ống tay áo được gấp gọn, lộ ra cánh tay cường tráng, anh cầm chảo, thuần thục chiên bít tết.
Kiều Tịch đứng một bên nhìn anh, trái tim nhỏ bé không ngừng đập loạn, “Lục Hoặc, anh đúng là người chồng tốt, anh có năng lực như vậy, xem ra em rất vô dụng.”
Lục Hoặc đặt miếng bít tết lên đĩa, “Mọi chuyện cứ giao cho anh là được.” Anh nhếch môi, “Em không cần làm gì, không nên tiêu phí tâm tư vào mấy việc nhỏ nhặt này.”
“Theo anh, em nên tiêu phí tâm tư ở nơi nào?”
Lục Hoặc cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, “Tâm tư của em chỉ nên đặt trên người anh.”
Trong phòng.
Lục Hoặc tự mình trải nghiệm, dạy Kiều Tịch thế nào là tâm tư đặt hết trên người anh.
Anh hôn lên gương mặt đỏ bừng, bởi vì kiếm chế mà gân xanh trên cánh tay nổi lên. Không giống với người khác, Lục Hoặc chịu hai loại tra tấn.
Mỗi lúc như này, ý thức của anh anh phải mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào, mới có thể kiềm chế cái đuôi lộ ra, không cho bản thân mất mặt trước Kiều Tịch.
Vui sướng tột cùng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ và tê dại đánh tới, khiến cơ thể Lục Hoặc bị khống chế đến cực điểm, không ai biết anh dày vò vướng bận như thế nào.
Kiều Tịch không nhìn thấy đáy mắt Lục Hoặc chứa đựng du͙ƈ vọиɠ không thể bao phủ lấy cô, nuốt xuống.
Kiều Tịch nhìn áo bị xé rách rơi xuống đất, cô cũng không còn sức mà nhặt lên, cổ tay trắng nõn mảnh mai yếu ớt ôm lấy cổ Lục Hoặc.
Cô híp mắt, qua ánh đèn, cô thấy yết hầu Lục Hoặc chuyển động, một loại gợi cảm trí mạng.
Cô không nhịn được, đầu ngón tay dịch chuyển tới yết hầu của anh, chạm nhẹ vào nó.
Lục Hoặc đã thủ vững trận địa thật lâu, đột nhiên bị hành động của cô làm cho cả người run lên liền thất thủ.
Đáy mắt anh càng thêm u tối, “Tịch Tịch!”
Lúc tỉnh lại, cả người Kiều Tịch đều đau, đặc biệt là bụng và hai chân, cơn đau truyền đến khiến cô ảo não lại tức giận, oán trách Lục Hoặc hôm qua tàn nhẫn như vậy.
Nhưng mà, bụng càng đau cũng không giống như bình thường, giống như là bị thương.
Kiều Tịch mở to mắt vì kinh ngạc, cô muốn đứng dậy nhưng phát hiện cả người đau đớn, căn bản không thể cử động được.
Nhất là khi cô muốn cử động một chân, cơn đau ập đến khiến cô khóc thét.
Kiều Tịch sợ nhất là đau, bây giờ đau đến không cử động được, sao cô có thể chịu đựng được chứ, nước bắt bắt đầu chảy xuống, cô mở miệng muốn gọi Lục Hoặc.
Giây tiếp theo, âm thanh cô tạo ra khiến cô sửng sốt.
Kiều Tịch lại hét lên lần nữa, nhưng mà chỉ có tiếng kêu mỏng manh ríu rít của mèo con vang lên.
Vì sao giọng nói của cô lại thay đổi?
Kiều Tịch hoảng sợ, lúc cúi đầu xuống nhìn thấy không phải là cổ tay mảnh mai của cô, mà là móng của con mèo nhỏ với bộ lông trắng muốt.
Đầu óc cô hỗn loạn, cô biến thành con mèo?
“Sao bên ngoài lại có nhiều máu vậy?” Giọng Lục quản gia từ bên ngoài truyền tới.
Chị giúp việc vội nói: “Trưa nay tôi đã lau sạch rồi, những vết máu này hình như là dấu chân mèo.”
Quản gia nhíu mày, “Sao lại có mèo chạy vào? Mau tìm đi, thiếu gia ghét nhất là mèo.”
Cũng không biết tại sao, tháng nào cũng có vài ngày mèo hoang chui vào Lục gia.
Lúc trước có một con mèo không biết từ lúc nào chui vào phòng thiếu gia, khiến thiếu gia để người dọn dẹp một lần, không được sót một sợi lông mèo nào, cho dù lúc ấy thiếu gia không nói nhiều, nhưng mọi người đều biết anh tức giận.
Quản gia dặn dò: “Nhanh lên, lau sạch vết máu, tìm mèo, thiếu gia sắp trở lại.”
Người làm nhanh chóng đáp lại.
Trong phòng, Kiều Tịch đang nằm trên giường lớn màu xanh đậm, cơ thể nho nhỏ trắng muốt, hoàn toàn không thể cử động.
Cô nhìn cách bài trí trong phòng, có chút xa lạ.
Kiều Tịch không biết chuyện gì đang xảy ra, nghĩ lại cô thế mà biến thành một con mèo, rõ ràng là đêm qua cô ở cùng Lục Hoặc.
Kiều Tịch lại buồn bực, yên lặng bật khóc vì đau đớn.
Đột nhiên, cửa bị mở ra, Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc quần áo lao động đi vào, đối phương khϊếp sợ nhìn cô.
“Gia hỏa này, thì ra mày ở đây?” Chị giúp việc nhìn thấy con mèo không biết từ đâu tới, còn nằm trên giường thiếu gia, cô ấy sợ tới mức vội chạy tới.
Toàn bộ Lục gia đều biết thiếu gia ghét nhất là mèo, bây giờ con mèo này không chỉ xông vào phòng anh, còn làm bẩn ga trải giường, chị giúp việc cũng không dám nghĩ hậu quả như thế nào.
Chị giúp việc nhanh tay bắt con mèo trắng trên giường.
Cơn đau truyền đến, Kiều Tịch theo bản năng mà vùng vẫy, đối phương động vào nơi bị thương trên người cô.
“Mày đừng cào tao nha, tao đưa mày đi, đây không phải nơi mày có thể ở.” Chị giúp việc đang bế con mèo trắng, nhìn thấy trên bụng nó có vết thương, ngay cả trên chân cũng có vết máu.
Xem ra vết máu bên ngoài chắc chắn là của nó.
Chị giúp việc thấy con mèo bị thương, động tác nhẹ nhàng hơn chút, “Chỉ có thể trách mày xui xẻo, nơi này không thể nuôi mèo, nên mày không thể ở lại, sau khi rời khỏi đây, may mắn thì sẽ gặp được người có tâm cứu mày.”
Chị giúp việc cũng thương hại con mèo, nhưng cô ấy biết Lục gia tuyệt đối sẽ không cho phép cô ấy giữ mèo lại.
Cô ấy vất vả mới tìm được công việc lương cao ở Lục gia, không thể chỉ bởi vì con mèo này mà mất việc, cô cần phải đưa con mèo ra ngoài trước khi thiếu gia tan học trở về, còn phải quét lại phòng một lần không thể để sót một sợi lông nào.
“Cô làm gì ở phòng tôi?”
Đột nhiên, giọng nói từ tính của thiếu niên vang lên ở cửa.
Chị giúp việc sợ hãi run lên, lực trên tay mạnh hơn, cơ thể Kiều Tịch run lên vì đau, không thể không kêu lên một tiếng yếu ớt, chết vì đau mất.
“Thiếu gia…….. thiếu gia, cậu đã về rồi.”
Chị giúp việc xoay người, bắt gặp ánh mắt của thiếu niên cao lớn trước mặt, càng hoảng loạn mà giải thích: “Không biết con mèo này vào từ lúc nào, bây giờ tôi lập tức mang nó đi.”
Tầm mắt Lục Hoặc dừng trên tay chị giúp việc, đó là con mèo nhỏ với bộ lông trắng muốt, trên người nó dính rất nhiều máu, rất dơ.
Anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, mở miệng: “Sau này, cửa phòng tôi nhất định phải đóng lại.”
Đôi mắt anh tối sầm lại, hỏi: “Nó chạm vào chỗ nào trong phòng tôi? Đổi hết mọi thứ đi.”
“Vâng, thiếu gia.” Chị giúp việc vội lên tiếng.
Kiều Tịch nghe được giọng nói của Lục Hoặc, cô bị sốc chưa thể hoàn hồn được.
Khi cô ngẩng đầu lên, cô khϊếp sợ phát hiện, Lục Hoặc trước mặt mặc đồng phục mùa hè màu xanh, thần sắc lãnh đạm.
Hóa ra là Lục Hoặc thời niên thiếu.
Không đúng, hai chân Lục Hoặc trước mặt có thể đi lại, lẽ ra đây phải là Lục Hoặc sau khi khỏi hẳn mới đúng, nhưng vì sao anh lại mặc đồng phục? Ánh mắt còn có vẻ ngây ngô.
Kiều Tịch mơ màng, cô không biết đây là có chuyện gì.
Lúc này, Lục Hoặc sải bước tới, ngữ khí anh lạnh nhạt, “Còn không mau đưa mèo ra ngoài?”
Chị giúp việc nhanh chóng gật đầu, “Vâng, thiếu gia.” Cô ôm mèo trong tay, vội bước ra ngoài.
Lúc chị giúp việc đi ngang qua bên người Lục Hoặc, Kiều Tịch không rảnh lo đau đớn, dùng hết sức lực, nhảy về phía Lục Hoặc, cô gọi anh, nhưng chỉ có tiếng mèo kêu yếu ớt vang lên.
“Thiếu gia!”
Chị giúp việc thấy con mèo nhào về hướng Lục Hoặc, cô ấy tái mặt, duỗi tay muốn tóm lấy con mèo, nhưng đã không kịp rồi.
Lục Hoặc đưa tay ra chặn con mèo lao tới, nhưng không hiểu sao, con mèo lại đâm vào ngực anh.
Thứ mềm mại đụng phải, ngực anh có chút tê dại, tay vô thức đón lấy con mèo.
Cơ thể mềm mại như quả bóng, yếu ớt nép vào bàn tay anh, cánh tay Lục Hoặc cứng đờ, anh cúi đầu nhìn nó với đôi mắt đen láy.
Cơ thể Kiều Tịch đau đớn, bởi vì động vào miệng vết thương, cô cảm nhận được chân mình đang chảy máu.
Cô đau đến phát khóc, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, cô ngẩng đầu lên, trực tiếp đối mắt với con mắt của Lục Hoặc.
Ánh mắt anh đạm bạc, Kiều Tịch nhớ rõ Lục Hoặc ghét mèo nhất.
Lo lắng anh cho người vứt bỏ cô, Kiều Tịch sốt ruột kêu lên, hai cái móng yếu ớt duỗi ra, ôm khư khư lấy cổ tay Lục Hoặc.
Ôooooo, anh không thể vứt bỏ cô được.