Chờ chân Kiều Tịch được lau khô, lại trở nên đáng yêu, Lục Hoặc giúp cô mang giày vào.
Giày của cô là giày buộc, hai dây quấn quanh cổ chân, ngón tay Lục Hoặc khéo léo buộc thành nơ xinh xắn.
Đầu ngón tay anh chạm vào cá vàng nhỏ trên mắt cá chân cô, còn véo nó.
“Tịch Tịch, còn một chân nữa.” Ý Lục Hoặc bảo cô nhấc chân kia lên.
Lúc này, Kiều Tịch rất nghe lời, cô đặt chân lên quần Lục Hoặc, giẫm lên đầu gối anh.
Lục Hoặc lấy vạt áo bên kia, tập trung giúp cô lau cát dưới chân.
Ngón chân tròn trịa đáng yêu của Kiều Tịch cuộn lại, “Ngứa!”
Cô không chỉ có gương mặt đẹp, ngay cả chân cũng vậy, ông trời đúng là không công bằng, đều cho tất cô. Anh không nhịn được mà nhéo ngón chân, sau đó lau cát đi, giúp cô đi giày, “Tịch Tịch, anh dắt em về.”
Kiều Tịch nhìn bàn tay anh đưa tới, đôi mắt có chút ghét bỏ, “Dơ.”
Cô còn nhớ rõ anh đã nắm lấy chân cô.
Lục Hoặc tức cười, “Ghét bỏ chân em?”
Kiều Tịch không trả lời, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước.
Tim Lục Hoặc mềm nhũn, anh đứng dậy, đi tới bờ biển rửa sạch tay, sau đó mới tới, cố tình dùng đầu ngón tay lạnh ngắt niết mặt cô, “Bây giờ không chê nữa?”
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Hoặc nắm tay cô về khách sạn. Lúc đến cửa, hôm nay khách sạn đang tổ chức sự kiện, tặng mỗi một vị nữ sĩ một bông hoa hồng.
Kiều Tịch bẻ cành hoa, đặt lên tai Lục Hoặc.
Mắt Kiều Tịch sáng lên, “Đẹp.”
“Tịch Tịch.” Lục Hoặc bất lực lại dung túng, “Anh giúp em cài hoa lên tóc được không?”
Kiều Tịch lắc đầu, “Anh đeo đẹp, anh đeo đi.”
Cô nhìn anh mơ hồ, không cho anh hái xuống.
Lục Hoặc nắm tay cô, hàm răng ngứa ngày lại chỉ có thể dung túng cho sự nghịch ngợm của cô.
Đường nét trên gương mặt anh tinh xảo, da cũng trắng, bây giờ trên tai lại gài một đóa hoa hồng đỏ tươi, gợi lên vài phần tà mị, dù thân hình cao lớn cũng không có chút nữ tính nào.
Kiều Tịch rất thích.
Lục Hoặc lôi kéo tay cô, đi nhanh tới thang máy.
Hai người giá trị nhan sắc cao, nổi bật, đặc biệt là trên tai Lục Hoặc có cài hoa, khiến không ít người ngó sang.
Mãi cho đến khi thang máy đóng lại, mới chặn được tầm mắt của du khách bên ngoài.
Kiều Tịch bị Lục Hoặc ôm trong ngực, cô ngẩng mặt, nhón chân, miệng ngậm lấy đóa hồng bên tai Lục Hoặc.
“Tịch Tịch!” Cảm giác ngứa ran đánh úp, làm ý thức Lục Hoặc thắt lại.
“Thật thơm.” Miệng Kiều Tịch khẽ mở, trực tiếp cắn rớt một cánh hoa.
Tim Lục Hoặc đập điên cuồng, cánh tay ôm eo cô căng thẳng, nhất là nhìn thấy cánh hoa hồng đỏ tươi cô cắn bên tai anh, ngậm ở giữa cánh môi, ánh mắt anh dần tối lại, ngại phía trước thang máy còn có người khác, anh đè giọng nói, “Tịch Tịch, đừng lộn xộn.”
Kiều Tịch chớp mắt.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Lục Hoặc nhìn tầng, nhanh kéo người ra khỏi thang máy, đi ra ngoài.
Phòng khách sạn là phòng đôi rất rộng, trang trí cũng sang trọng, trước phòng là cửa kính sát đất, có thể nhìn ra biển cách đó không xa, trong phòng không chỉ có giường lớn, còn có bồn tắm lớn đủ để chứa nhiều người, còn trang bị chức năng mát xa.
Đóng cửa phòng lại, Lục Hoặc cúi đầu nhìn người trong ngực, cánh hoa trên môi đã không còn nữa.
“Tịch Tịch, hoa đâu?” Tay Lục Hoặc nhéo cằm cô, nhìn xuống.
Kiều Tịch ngoan ngoãn mở miệng ra, trên lưỡi còn lưu lại tàn hoa, cô đã ăn cánh hoa rồi.
Lục Hoặc vuốt ve môi cô, ánh mắt u ám, “Tịch Tịch, có đắng không? Cánh hoa hồng hơi chát, nhưng mà đúng là có thể ăn.
Kiều Tịch so với hoa hồng đỏ còn kinh diễm động lòng người hơn, cô không có trả lời anh, đôi mắt đen láy cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm hoa bên tai anh như vậy.
Đầu ngón tay Lục Hoặc nóng lên, yết hầu không thể khống chế mà lăn lộn, ngay sau đó ở trước mặt Kiều Tịch, anh nghiêng đầu ghé sát vào cô.
Dưới ánh đèn, Kiều Tịch thỏa mãn cười cong mắt, cô ôm chặt cổ Lục Hoặc, miệng tiến tới bên tai anh, cắn cánh hoa.
Bên tai tê dại, Lục Hoặc nhìn biển rộng nơi xa, ánh mắt càng u ám thêm, anh để cô tùy ý chơi đùa bên tai.
Hoa bị nát, mùi hương ngọt ngào không ngừng truyền tới chóp mũi cô.
Lục Hoặc chậm rãi nắm chặt tay lại, giống như đang kiềm chế.
Một hồi lâu sau, đôi môi mềm mại của cô gái lơ đãng đụng tới tai anh, nơi bị đụng vào nóng như lửa đốt.
Môi mỏng mím thành hàng, hơi thở ấm áp của cô phả lên cánh hoa, dừng bên vành tai anh, Lục Hoặc rung động mà vô cùng áp lực.
Cho tới khi bông hoa yếu ớt kia bị chơi đến lúc tàn từ tai anh rơi xuống, cô gái hôn lên vành tai anh, Lục Hoặc nghiến răng, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Anh như dã thú nếm được mùi vị thịt ngon, trực tiếp ấn chặt ót cô, không cho cô lùi lại.
Vừa rồi Kiều Tịch tò mò, ăn hai cánh hoa hồng, miệng tràn ngập hương hoa, ngay cả lưỡi cũng hơi có vị chát đắng.
Lục Hoặc sao có thể ghét bỏ? Anh dùng sức dây dưa với cô, cứ một lần lại một lần đoạt lấy hơi thở, ngay cả tàn hoa hồng sót lại trong miệng cũng bị anh cuốn đi.
Kiều Tịch mơ màng, cái miệng hơi đau, cô không hài lòng muốn duỗi tay đẩy Lục Hoặc ra.
Một giây sau, tay của cô bị anh giữ lấy, trên môi càng bị hôn mạnh hơn.
Mặt Kiều Tịch dưới ánh đèn đỏ bừng, vành tai cũng đỏ, đôi mắt phiếm hồng, ngay cả miệng cũng bị gặm nhấm đến hồng hào hơn.
Hoa hồng trên mặt đất bị Lục Hoặc giẫm nát, nước màu đỏ là dấu vết để lại trên thảm lông dê.
Mà Lục Hoặc làm gì có để ý, bàn tay anh càng siết chặt, đẩy người về phía mình nhiều hơn.
Ngoài cửa sổ kính sát đất, bờ biển đen tối, bọt sóng tràn lên bờ cát, tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau.
Trong phòng, Lục Hoặc nghe thấy tiếng hừ nhẹ của Kiều Tịch, lý trí anh quay về, anh thả lỏng tay ra, lùi lại phía sau.
“Tịch Tịch.” Anh rũ mắt nhìn cô, trong đôi mắt mơ màng đó, tựa như giây tiếp theo nước mắt liền trào ra.
Lục Hoặc hôn lên khóe mắt đỏ bừng của cô, khản giọng nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi, anh ở phòng đối diện.”
Khi anh muốn xoay người, phát hiện vạt áo của mình bị lôi kéo.
Kiều Tịch nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước, giọng nói có hơi nghẹn, “Không được, không được đi.”
Cô nhớ mình còn có việc quan trọng phải làm, không thể để Lục Hoặc đi.
“Sao vậy?”
Lục Hoặc ổn định hô hấp, nhéo mặt cô, cười khẽ: “Không muốn anh về sớm sao?” Anh nghĩ một chút, “Anh pha nước tắm cho em, em đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thấy Lục Hoặc không đi, lúc này Kiều Tịch mới gật đầu.
Lục Hoặc vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm, lúc đi ra, anh thấy Kiều Tịch ngồi bên mép giường, vẻ mặt mê man, hiển nhiên là cơn say còn chưa qua.
“Tịch Tịch, anh giúp em chuẩn bị quần áo, vali của em ở đâu?”
Kiều Tịch duỗi tay chỉ vali bên tủ quần áo, “Ở đó.”
Lục Hoặc đi tới, anh mở vali ra, bởi vì ở có hai ngày nên cô không mang theo nhiều quần áo.
Lục Hoặc chọn đồ ngủ cho cô, lúc lấy ra, có cái váy màu trắng bị mang theo, rơi xuống mặt đất.
Lục Hoặc nhặt váy lên.
Kiều Tịch nhìn váy trắng trên tay anh, mắt sáng rực, “Lục Hoặc, em muốn mặc nó.” Cô nhớ lại, bản thân muốn mặc váy mới mua cho Lục Hoặc xem.
“Cái này?” Lục Hoặc giơ váy màu trắng trong tay lên hỏi cô.
Kiều Tịch gật đầu.
Lục Hoặc cuộn lại thành quả bóng, nhìn không ra là váy đưa cho cô, chỉ cảm thấy váy ngủ của cô quá mỏng và mịn.
Kiều Tịch vui vẻ nhận váy, cô nói với Lục Hoặc: “Anh phải chờ em đó.”
Anh không thể lặng lẽ chuồn đi.
Lục Hoặc gật đầu, “Ừm, anh đợi bên ngoài cửa, chờ em tắm, ngủ xong, anh sẽ về.”
Kiều Tịch lúc này mới hài lòng mà cầm váy vào phòng tắm.
Lục Hoặc lấy điện thoại qua, đi ra ngoài ban công, đứng thẳng người, cúi đầu xử lý email.
Bên trong truyền tới tiếng nước, ánh mắt Lục Hoặc thâm trầm, tay nắm nắm điện thoại siết lại, ngay cả khóe môi cũng mím chặt.
Trong phòng tắm, không khí nóng rực, gương lớn cũng phủ mờ sương.
Ngọn tóc Kiều Tịch ướt đẫm, vài sợi tóc dính trên gương mặt nhỏ hồng hào, mềm mại như thể véo ra nước.
Khi mặc váy mới phát hiện kích thước váy hơi nhỏ, thân trên hơi nhỏ cũng khá chật.
Nhưng mà, trước đây Kiều Tịch chưa từng mặc váy kiểu vậy, cô đâu biết, số đo không phải nhỏ, mà chiếc váy này cố tình thiết kế như vậy, số đo nhỏ có thể tạo hiệu ứng thị giác tốt hơn.
Kiều Tịch buộc sợi dây ở hai bên váy cho chắc, hai cánh tay lộ ra trắng hồng vì mới tắm xong, tựa như bông hoa đào xinh đẹp. Thiết kế của váy đơn giản, dưới gấu váy còn có một tầng lông tơ nhỏ, rất đáng yêu.
Kiều Tịch nhìn thoáng qua gương, hơi nước phủ lên mặt kính, mờ mờ ảo ảo không thể thấy rõ bản thân bên trong.
Cô cũng không nhìn kỹ, cứ thế bước chân trần ra ngoài.
Cửa bị mở ra, hơi nước xông ra khỏi phòng tắm.
Lục Hoặc đang trả lời email thì nghe thấy tiếng cửa mở cửa, anh gõ nhanh chỉ ra một vài sai sót trong kế hoạch.
Khi cô đến gần, anh ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người cô.
“Lục Hoặc, em tắm xong rồi.” Con ngươi Kiều Tịch ướŧ áŧ, cô đứng trước mặt Lục Hoặc.
Đầu ngón tay Lục Hoặc nhanh chóng bấm gửi, anh ngước mắt nhìn cô gái trước mặt.
Liếc một cái liền choáng váng.
Kiều Tịch tiến lên, chân trần giẫm lên mu bàn chân anh, tay vòng qua cổ anh, gương mặt ẩm ướt dán vào cổ, hỏi anh: “Đẹp không?”
Hỏi xong, cô lại nói một câu: “Không được nói khó coi.”
Kinh diễm trong đáy mắt Lục Hoặc còn chưa rút đi, ý cười lan tràn, cổ họng nghẹn lại, “Đẹp.”
Kiều Tịch đột nhiên nhớ tới cái gì: “Suýt nữa thì quên mất.” Nói xong, cô thả lòng tay ra, rời khỏi vòng tay Lục Hoặc “Anh chờ em một chút.”
Cô xoay người, chân trần lon ton chạy tới chỗ vali.
Lục Hoặc muốn giữ cô, để cô đi dép vào, nhưng mà, ánh mắt rơi xuống phía sau cô, anh giật mình.
Kiều Tịch mặc váy ngủ gì vậy? Đằng sau váy lại có một cái đuôi màu trắng, khi cô chạy, cái đuôi màu trắng cũng đung đưa theo.
Kiều Tịch mở vali, tìm kiếm đồ, rất nhanh cô tìm được đồ chạy về phía Lục Hoặc.
“Lục Hoặc, anh giúp em đeo lên, đây là phụ kiện.”
Lục Hoặc nhìn cặp tai mèo, còn có vòng tay trắng, anh kinh ngạc.
Kiều Tịch thúc giục, “Nhanh lên.” Cô cúi đầu, để anh giúp cô mang lên.
Lục Hoặc siết cặp tai mèo trong tay, sau đó đặt lên đầu cô.
Kiều Tịch vui vẻ ngẩng đầu, cô còn chủ động vươn tay, để anh giúp cô mang vòng tay trắng lên.
Sau khi Kiều Tịch mang vòng tay, ánh mắt Lục Hoặc càng u ám hơn, sao anh còn có thể ngu ngốc mà cho rằng, đây chỉ đơn giản là váy ngủ của cô gái?
Anh duỗi tay chỉnh tai mèo trên đầu cô, khàn giọng hỏi: “Tịch Tịch, vì sao lại mặc váy này?”
Kiều Tịch giẫm chân trần lên mu bàn chân anh, tay cũng vắt qua cổ.
Bởi vì cổ tay cô có vòng lông, cọ vào da cổ anh hơi ngứa, cả người Lục Hoặc run rẩy, bàn tay nhanh chóng giữ lấy eo cô, không cho cô lộn xộn.
Kiều Tịch thành thật: “Tử Hân nói em mặc váy này đẹp, anh sẽ thích.”
Cô hỏi: “Anh thích không?”
Cô gái trước mặt nghiêng đầu, trên đỉnh đầu còn đeo tai mèo, ánh mắt ngấn nước nhìn anh đầy mong đợi.
Lục Hoặc vẫn luôn cảm thấy, động vật đáng ghét nhất trên đời là mèo.
Nhưng bây giờ, nhìn cô gái trong lòng như là con mèo trắng, anh đặt tay lên eo cô thì đụng phải cái đuôi lông xù trên váy.
Anh nhéo nó, ánh mắt đen tối, “Ừm, thích.”