Kiều Tịch nhìn xuống váy Diệp Tử Hân chỉ.
“Đây là cosplay sao?” Kiều Tịch nhìn bộ váy, rất ngắn, “Tớ chưa từng chơi cosplay.”
Nghe vậy, Diệp Tử Hân cười, cô bắt gặp ánh mắt trong veo của Kiều Tịch, “Tớ biết cậu chưa từng chơi.”
Cô ấy ghé sát vào tai Kiều Tịch thì thầm: “Đây là cosplay, lại không phải cosplay.” Sau đó, cô ấy đè giọng, nói mấy chữ.
Kiều Tịch:.............
Ánh mắt Diệp Tử Hân dừng trên người Kiều Tịch, hôm nay Kiều Tịch ăn mặc đơn giản, chỉ mặc một chiếc váy trơn nhưng nước da trắng ngần, mặc cái gì cũng đẹp, quan trọng hơn nữa là dáng người cũng tốt.
Thon thả yểu điệu, nơi cần có thì vẫn có, cô mặc bộ váy treo kia chắc chắn rất hấp dẫn.
“Oa, Tiểu Tịch, tớ cũng muốn xem cậu mặc nó.” Diệp Tử Hân nhìn mong chờ.
Kiều Tịch cười, “Cậu đừng mơ.”
Kiều Tịch chưa bao giờ mặc chiếc váy như vậy, nhưng theo xúi giục của Diệp Tử Hân cô vẫn mua nó.
*
Trong văn phòng.
Lục Hoặc mặc áo sơ mi trắng, cúc áo cài đến chỗ cao nhất, vẻ mặt bình tĩnh đang tập trung xử lý đống tài liệu trước mặt.
Các loại kế hoạch đầu tư và báo cáo đánh giá rủi ro, Tô Thần giao tất cho anh, dù sao anh ta cũng biết Lục Hoặc có mắt nhìn, vài hạng mục đầu tư đều có lợi nhuận chứng tỏ năng lực của Lục Hoặc rất mạnh.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Tô Thần đi vào.
Anh ta vừa gặp khách hàng xong, “Ký rồi, nhưng mà khách hàng này thật sự khó chơi.”
Bề ngoài của Tô Thần cũng khá nổi bật, mặc tây trang màu xanh ngọc, cả người tuấn lãng quý phái, anh ta nới lỏng cà vạt, cởϊ áσ khoác, “Về sau những chuyện này nên giao cho quản lý khách hàng đi làm.”
Lục Hoặc cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chỉ cần cậu tìm được người thích hợp là được.”
Công ty bọn họ mới thành lập được một thời gian, nhân lực còn thiếu, đặc biệt là người có tài, họ vẫn luôn chào đón.
Tô Thần đi tới sofa ngồi xuống, thoải mái nói, “Tháng sau là sinh nhật Lục lão gia tử, ông lão nhà tôi nhận được thư mời, hôm đó cậu có tới không? Nếu cậu tham dự, tôi sẽ đi theo ông lão nhà tôi xem náo nhiệt.”
Lục Hoặc nhíu mày, “Không có thời gian.”
“Cũng đúng, hai tháng cậu không ở đây, tôi quá bận rộn, kế tiếp đến phiên cậu bận, tôi có thể nghỉ ngơi.” Tô Thần lười biếng dựa vào sofa.
Lục Hoặc cười cười, “Ừm, đúng là vất vả cho cậu.”
Tô Thần nhướng mày, “Hiếm khi nghe được những lời như vậy từ miệng cậu, thế nào, tối nay cho cậu cơ hội, cậu mời.”
Lục Hoặc nhìn thời gian, “Ừ.”
Lúc tan tầm, Tô Thần phụ trách lái xe, “Tôi đi rửa xe trước.”
Anh ta lái đến một tiệm rửa xe, sau khi dừng lại, hai nhân viên mặc đồ lao động đi tới, trong đó có một người chào đón Tô Thần nồng nhiệt.
“Có việc gấp chút, anh rửa nhanh nhé.” Tô Thần nói.
“Được, không thành vấn đề.” Nhân viên thúc giục người phía sau, “Cậu nhanh đi lấy đồ dọn dẹp đi.”
Ánh mắt Tô Thần lơ đãng nhìn qua, anh ta ngẩn người, sau đó cười cười, ra hiệu Lục Hoặc nhìn sang.
Người mặc đồ lao động, tinh thần tiều tụy kia thế mà là Lục Vinh Diệu, anh ta làm nhân viên cho tiệm rửa xe này.
Hiển nhiên, Lục Vinh Diệu cũng nhìn thấy Lục Hoặc, trong mắt còn có ai oán và ghen tỵ.
“Còn thất thần à? Sao không nhanh lên?” Nhân viên phía trước thấy Lục Vinh Diệu đứng ngây ngốc, không khỏi thúc giục, không thấy chiếc xe hai vị khách này lái là phiên bản giới hạn sao? Tuyệt đối không thể lơ là.
Lục Vinh Diệu bị khiển trách, cổ đỏ lên vì thẹn, đặc biệt là trước mặt Lục Hoặc, trước kia đều là anh ta bắt nạt Lục Hoặc tàn phế, tất cả Lục gia đều là của anh ta, mà hiện tại đối phương ngồi trong xe sang mà anh ta phải rửa.
Lục Vinh Diệu tức giận vì nhục nhã.
“Tôi đang nói cậu đó, điếc à?” Nhân viên phía trước thấy Lục Vinh Diệu vẫn bất động, anh ta lại thúc giục, sau đó hạ giọng cảnh cáo, “Không thấy khách hàng lái xe sao? Bọn họ là người chúng ta không thể đắc tội, hãy thông minh lên, đừng có chân tay vụng về nữa.”
Lục Vinh Diệu bị nhân viên đẩy đi.
“Mau lấy đồ tới rửa.” Nhân viên vốn đã bất mãn, “Cậu đừng quên, cậu còn nợ tiền ông chủ đấy.”
Lục Vinh Diệu đâu còn cách nào, liền nắm chặt tay nhịn xuống.
Tô Thần cảm thấy thú vị, đúng là phong thủy thay phiên chuyển, anh ta nhìn Lục Hoặc, “Sao, không có gì muốn nói?”
Vẻ mặt Lục Hoặc bình tĩnh giống như chỉ gặp người lạ, nghe Tô Thần hỏi, anh mới kéo khóe miệng, “Cần thiết sao?”
Tô Thần nhướng mày nói, “Cũng đúng.” Lục Vinh Diệu bây giờ không đáng để họ để ý tới, thậm chí không cần phản ứng.
Lục Vinh Diệu đi theo nhân viên rửa xe, anh ta nhẫn nhịn chịu đựng cố gắng rửa xong xe.
Cho tới khi Tô Thần lái xe rời đi, Lục Hoặc từ đầu đến cuối không thèm nhìn anh ta, Lục Vinh Diệu nhổ nước bọt, nói với nhân viên khác, “Chiếc xe này tính là gì? Trước kia tôi có ba chiếc cùng giá này.” Đều là đồ anh ta chơi thừa.
Nhân viên cười nhạo, “Trời còn chưa tối đã bắt đầu nằm mơ rồi sao?”
Lục Vinh Diệu xấu hổ, “Không tin thì thôi.”
Nhân viên nhét cây chổi vào trong tay anh ta, “Cậu dọn sạch nước trên mặt đất đi.”
“Anh.........” Lục Vinh Diệu của bây giờ làm gì còn kiêu ngạo như trước đây?
Ăn tối xong, Lục Hoặc trở về nhà.
Bình thường anh trở về, Tức Hỏa sẽ dính tới ngay, nhưng trong hai ngày này, anh phát hiện Tức Hỏa đã thay đổi.
Trở nên lạnh lùng, không quan tâm đến chủ nhân nữa.
Anh lấy thức ăn cho thỏ ra, chuẩn bị dỗ Tức Hỏa.
“Thiếu gia.” Anh vệ sĩ thấy Lục Hoặc cầm thức ăn cho thỏ trong tay, rõ ràng là muốn cho Tức Hỏa ăn, anh ấy vội nói, “Hôm nay cậu không có nhà, Tức Hỏa không biết mang một con thỏ cái từ đâu về, dì trong nhà nói rằng, con thỏ kia đã mang thai.”
Lục Hoặc:..........
Ban đêm.
Khi Kiều Tịch nghe thấy thì không thể tin nổi, “Lúc anh rời khỏi, Tức Hỏa từ một con thỏ thăng cấp thành thỏ cha?”
Lục Hoặc đỡ trán, “Ừm.”
Phải một lúc sau Kiều Tịch mới hoàn hồn: “Tức Hỏa đã làm thỏ cha, có đàn con rồi, Lục Hoặc, cho em xem chúng.”
“Được rồi.” Lục Hoặc cầm điện thoại đi ra ban công, ngoài tổ có Tức Hỏa, bây giờ còn có vợ của nó, Tức Hỏa đứng sang một bên, nhường đồ ăn cho thỏ nó thích nhất cho vợ ăn.
“Vợ của Tức Hỏa xinh hơn nó nhiều.” Tức Hỏa ăn rất nhiều, sắp thành quả bóng tuyết rồi, mà nửa kia của Tức Hỏa là con thỏ xinh đẹp.
Kiều Tịch mỉm cười, “Ánh mắt của Tức Hỏa không tồi đâu.”
Nói xong, Kiều Tịch liếc nhìn Lục Hoặc, “Tức Hỏa đã có con, nó so với chủ nhân là anh còn lợi hại hơn nhiều.”
Lục Hoặc nhìn cô gái trên màn hình, “Tịch Tịch.” Anh thấp giọng hỏi: “Dấu vết trên người em đã tan chưa?”
Đêm trước, anh hôn lên tấm lưng cô, lưu lại không ít vết đỏ, sau khi Kiều Tịch phát hiện, cô nghi ngờ Lục Hoặc không phải cá vàng nhỏ mà là chó con thích cắn người.
Kiều Tịch là người chịu thiệt, cô trừng mắt nhìn anh rồi chuyển chủ đề, “Lục Hoặc, em có một tác phẩm đoạt giải, anh muốn đi xem không?”
Trước đó có một cuộc thi, người hướng dẫn yêu cầu mọi người đăng ký, người đoạt giải có cơ hội trưng bày trong triển lãm.
Kiều Tịch đã đăng ký, nhưng cô không chờ mong mình sẽ đoạt giải, tác phẩm cô giao nộp cũng là cô tùy tiện vẽ.
Lục Hoặc cười cười, “Được.”
Nơi trưng bày tác phẩm là ở thành phố S, Lục Hoặc cùng bay với cô.
Tại triển lãm, Lục Hoặc nhìn Kiều Tịch ẵm giải nhất ban tổ chức trao cho, trong số mất thí sinh đoạt giải, cô là người nổi bật nhất, nhất là khi cô đoạt giải.
Cô sinh ra đã phát sáng, mọi người theo bản năng nhìn về phía cô thì không nỡ rời mắt.
Lục Hoặc chụp được cảnh này, cô gái của anh, trong lĩnh vực cô ấy thích tỏa sáng rực rỡ.
Khi nhìn thấy ban tổ chức trưng bày tác phẩm của Kiều Tịch, Lục Hoặc hơi sững sờ, ngay sau đó mắt bừng sáng.
Tác phẩm của Kiều Tịch là bức tranh “Chàng trai mèo.”
Ánh nắng buổi chiều chiếu vào phòng, chàng trai ngồi trên xe lăn ôm một con mèo trắng, mà xung quanh chàng trai có một đàn mèo vây lấy.
Đây là những gì xảy ra lúc Kiều Tịch và Lục Hoặc đi du lịch tới một cửa hàng mèo, cô đã vẽ nó.
Lục Hoặc nhìn cô gái trên bục, lồng ngực rộng nở, máu trên người cũng bắt đầu sôi trào.
Sao lại có một người như vậy chứ, khiến anh thích đến cực điểm, khiến anh muốn dung nhập cô vào trong thân thể.
Đến tối, Lục Hoặc đưa Kiều Tịch tới khách sạn nghỉ dưỡng bên biển.
Cả hai dùng bữa tại nhà hàng gần bãi biển.
Trong nhà hàng có rượu mận, Kiều Tịch thích vị chua chua ngọt ngọt, nên tham lam uống vài ly.
Lục Hoặc nhìn mặt cô đỏ hồng, anh phát hiện tác dụng của rượu rất chậm.
Anh lấy cái ly trong tay Kiều Tịch, “Được rồi, không thể uống nhiều.” Anh rót nước đưa tới bên môi cô, “Uống chút nước đi.”
Kiều Tịch nghe lời, nhấp vài ngụm.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Kiều Tịch lôi kéo Lục Hoặc đi dạo trên bờ cát.
Sóng không ngừng trôi vào bờ cát, dội lên mu bàn chân Kiều Tịch, giày của cô được Lục Hoặc cầm lên.
“Nước biển lạnh không?” Lục Hoặc lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh.
Kiều Tịch lắc đầu, cô dẫm lên sóng, để gió biển thổi tung mái tóc dài.
“Lục Hoặc, anh dẫn em đi bơi đi.” Kiều Tịch đột nhiên đề nghị.
“Không được, nơi này có rất nhiều người.” Trên bờ cát có không ít người đi dạo, chơi đùa.
Kiều Tịch nhìn xung quanh, “Rất nhiều người sao? Chúng ta đừng cho người khác thấy.”
Nói rồi, cô lôi kéo Lục Hoặc đi tới tảng đá chỗ xa.
Kiều Tịch vốn muốn để Lục Hoặc lộ ra đuôi cá, mang cô xuống nước, nhưng bây giờ cô đã thay đổi chủ ý.
Dưới ánh trắng, mắt cô gái mơ hồ lại lộ rõ ý xấu, cô không muốn xuống nước chơi.
Cô khiễng chân lên, chủ động liếm môi Lục Hoặc, “Bây giờ không có người thấy, anh có thể hôn em.”
Đối diện với ánh mắt của cô, Lục Hoặc sờ lên gương mặt cô, “Tịch Tịch, em say rồi.”
Kiều Tịch chớp mắt, sau đó, cô thấy Lục Hoặc ngồi xổm xuống trước mặt cô, đặt giày lên cát, một tay nắm lấy cổ chân cô, “Anh giúp em đi giày, chúng ta về khách sạn thôi.”
“Anh còn chưa hôn em.” Kiều Tịch muốn hôn Lục Hoặc.
“Trở về rồi cho em hôn.” Lục Hoặc sủi cát trên mu bàn chân cô, cát dưới lòng bàn chân thì ướt sũng, không thể sủi được, anh kéo vạt áo sơ mi của mình, trực tiếp lau chân cho cô.
Anh lau mu bàn chân, lòng bàn chân, gót chân cô mà không hề chê dơ.
Kiều Tịch ngơ ngác nhìn vạt áo màu trắng của Lục Hoặc bị bẩn, cô thấp giọng: “Áo bị bẩn rồi.”
Lục Hoặc ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt anh dưới ánh trăng như được phủ một tầng ánh sáng dịu dàng, đẹp trai lại ôn nhu, “Không sao, chân Tịch Tịch sạch là được.”