Mọi người phát hiện, từ khi Kiều Tịch xuất hiện, thiếu gia ở nhà cùng với cô ngày càng nhiều, ngay cả công ty cũng không đến, hầu như mọi việc đều giao cho trợ lý theo dõi.
Bọn họ còn phát hiện, thiếu gia chắc đang bị bệnh, sắc mặt ngày một tái nhợt hơn, còn thường xuyên ho khan, lúc này cô gái bên cạnh sẽ sốt ruột, ánh mắt đau lòng, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Cô ở bên anh mỗi ngày.
Ban ngày, anh ở trong thư phòng xử lý văn kiện, cô sẽ an tĩnh ở một bên vẽ tranh, buồn chán ở trong thư phòng, cô sẽ lôi kéo Lục Hoặc ra sân ngắm cảnh, hoặc là tìm phim dài, hai người ngồi trên sofa xem.
Cô gái luôn không thành thật, nhìn thấy sẽ giữ lấy anh hôn.
Mỗi lần ở sảnh, gương mặt Lục Hoặc xanh xao đều sẽ bị cô trêu đùa tới phiếm hồng, ánh mắt u ám, mà hai vành tai đỏ đến mức như rỉ máu.
Kiều Tịch nhỏ giọng nũng nịu bên tai anh, hỏi anh kiếp trước có phải là hòa thượng không, Lục Hoặc kiềm chế đến thân thể kêu gào đau đớn, nhưng mà lý trí của anh vẫn chiến thắng du͙ƈ vọиɠ, mỗi lần như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ mà dung túng để cô trêu đùa anh.
Khi rất tức giận, anh sẽ nắm lấy bàn tay lộn xộn của cô, khẽ cắn ngón tay non nớt của cô.
Vào đêm khuya, Kiều Tịch sẽ quấn lấy Lục Hoặc, câu dẫn anh để anh lộ ra cái đuôi.
Cô không chê đuôi cá màu đen của anh, cô nghiêm túc ngồi trước giá vẽ họa Lục Hoặc đang nằm ngửa trên giường.
“Lục Hoặc, bây giờ anh là người cá đen.” Cô cầm cọ, đi tới bên cạnh người đàn ông, cái miệng nhỏ còn không quên giễu cợt anh.
Con ngươi Lục Hoặc mang theo bất lực mà dịu dàng, anh kéo người qua, ấn vào trong ngực, nặng nề cắn chặt miệng của cô.
Kiều Tịch mềm oặt, bức tranh trên tay không cầm được liền rơi xuống mép giường, cá đen ôm cô giống y như bức tranh, ánh mắt thâm thúy, gương mặt tuấn tú nhiễm hồng, giữa mày đỏ lên vì ham muốn.
*
Ánh ban mai rực rỡ, ấm áp, từng làn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng.
Trên giường, mu bàn chân trắng nõn của cô gái cọ vào ống quần người đàn ông, cô vô thức di chuyển bàn chân, cá vàng nhỏ cũng rung lên.
Lục Hoặc theo bản năng ôm lấy thân thể mềm mại trong lồng ngực.
Ở quá khứ, anh không cho phép người ta đến gần, huống chi mà tiếp xúc thân mật với người khác, duy chỉ có cô, trở thành ngoại lệ của anh.
Anh cong môi, cúi đầu hôn lên mái tóc Kiều Tịch.
“Anh hôn trộm em?” Cô mở to mắt mông lung, bắt quả tang Lục Hoặc hôn trộm cô, miệng đắc ý mà nhếch lên.
Nhưng mà, cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt dừng trên đôi mắt sâu của anh, đồng tử Kiều Tịch nhanh chóng co lại. Chóp mũi không ngừng chua xót, thậm chí khóe mắt cũng đau.
Cô đưa tay lên, đầu ngón tay vuốt ve qua lại giữa đuôi mắt và thái dương anh, “Lục Hoặc, em có một món quà tặng cho anh.”
“Hả?”
Kiều Tịch thò lại gần, hôn lên đuôi mắt anh, sau đó đứng dậy, chân trần trực tiếp đáp đất, dép cũng không lo đi, mà chạy nhanh ra ngoài.
Một lúc sau, cô quay lại trong tay có một mặt nạ nửa phần màu bạc, bên mép có khác một cái đuôi màu vàng, rất đặc sắc.
Cô gái trở lại giường, Lục Hoặc nhéo chân cô, với khăn giấy bên đầu giường, giúp cô lau bàn chân, “Sao lại giữ thói quen xấu rồi, không sửa được à? Hửm?”
Nói xong, anh lấy đôi tất trắng của cô gái, giúp cô đi vào.
Kiều Tịch không nhịn được cười, “Lục Hoặc, sao anh lại như ông cụ non vậy, giống cha em.”
Bàn tay Lục Hoặc dừng lại, anh ngẩng đầu, con ngươi sâu kín liếc cô một cái, nghiêng người về phía cô, cắn lấy cái miệng không biết thu liễm, “Cha cũng sẽ không hôn em như vậy, cũng không thể cắn miệng em như này.”
Mặt Kiều Tịch đỏ lên, cô mới nhận ra, người đàn ông trước mặt cũng có phần không tốt.
Cô hừ một tiếng, mang chiếc mặt nạ cho anh, “Đây là quà em tặng cho anh.”
Mặt nạ chỉ có một nửa, sau khi mang lên, lộ ra chóp mũi, còn có môi mỏng, cằm của Lục Hoặc. Anh lớn lên rất đẹp trai, cho dù chỉ để lại nửa khuôn mặt, cũng vẫn sáng ngời.
Anh mang mặt nạ, càng tăng thêm sự bí ẩn.
“Quả nhiên thích hợp với anh.” Kiều Tịch chạm vào mặt anh, “Thật đẹp trai.”
Lục Hoặc nhìn cô qua lớp mặt nạ, anh trầm giọng nói: “Mặt anh cũng có vệt đen sao?”
Anh là người thông minh, anh có thể dễ dàng đoán được từ sự thay đổi sau khi cô gái tỉnh dậy, còn bất ngờ đưa anh mặt nạ.
Kiều Tịch mím môi, nhìn anh, thấp giọng đáp: “Ừm.”
Cô vội vàng nói, “Vẫn rất đẹp trai, cho dù thế nào, em vẫn thích anh nhất.”
Lục Hoặc nhếch môi, “Anh không sợ xấu, chỉ cần em không chê là được.”
Bề ngoài đối với anh mà nói, cũng không quan trọng, điều anh để ý là anh trở nên xấu xí, cô có thích hay không.
“Em không chê.” Kiều Tịch ôm mặt anh, dựa sát tới, Lục Hoặc mang mặt nạ quả thực rất soái, cô hôn lên khóe môi anh, “Em không phải người trọng sắc.”
Kẻ lừa đảo, cô thích gương mặt của Lục Hoặc.
Mọi người phát hiện, Lục Hoặc đột nhiên đeo mặt nạ, tuy rằng nghi ngờ, nhưng không có người dám hỏi là có chuyện gì.
Trong thư phòng, Kiều Tịch nằm nghiêng trên sofa, Lục Hoặc yên lặng ngồi ở chỗ làm việc, đối diện với máy tính đang mở họp.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, cả người sạch sẽ, thoải mái, nhưng trên mặt lại mang mặt nạ màu bạc, nhiều thêm vài phần bí ẩn, môi mỏng nhếch lên, có thể khiến trái tim người ta nhảy loạn.
Cô đi qua, di chuyển ghế ngồi cạnh anh.
Lục Hoặc liếc cô một cái, tiếp tục nghe báo cáo cấp cao phía trên màn hình.
Kiều Tịch có hơi hư, cô ngồi bên cạnh Lục Hoặc, ở vị trí màn hình không chiều tới, cô vươn tay lặng lẽ kéo vạt áo Lục Hoặc.
Lục Hoặc cũng không để ý tới, anh chăm chú nhìn màn hình, mặt nạ hoàn toàn phù hợp với đường nét hoàn mỹ của anh, sau lưng có ánh sáng lại càng thêm khó lường, khiến người khác không thể xem nhẹ.
Kiều Tịch buông vạt áo anh ra, ngược lại đặt tay trên đầu gối anh.
Lục Hoặc không có động tĩnh gì.
Bàn tay xấu xa, thong thả di chuyển từ đầu gối xuống, mắt thấy sắp đến đùi, thái dương Lục Hoặc giật giật, phía đối diện không nhìn thấy Lục Hoặc duỗi tay giữ chặt bàn tay đang làm loạn lia.
Sao lá gan lại lớn vậy?
Suýt nữa khiến anh mất khống chế!
Dưới mặt nạ, ánh mắt Lục Hoặc thật sâu, anh cầm tay Kiều Tịch, tùy ý nhéo nhéo, vuốt ve từng đốt ngón tay của cô, xoa đến khi tay cô mềm nhũn.
Kiều Tịch muốn tránh đi, lại bị Lục Hoặc giữ chặt, mười ngón tay đan xen.
Lục Hoặc nhìn màn hình nói: “Đề xuất biện pháp đối phó thứ ba trong báo cáo phân tích rủi ro, thứ tôi muốn là có thể kiểm soát được, chứ không phải muốn nghe anh nói, khó có thể tính toán.”
Trên trán người đối diện bắt đầu đổ mồ hôi, “Bởi vì dự án này mới……..”
“Tôi không muốn nghe lời vô nghĩa.” Lục Hoặc không hề lưu tình, trực tiếp ngắt lời giải thích của đối phương.
Kiều Tịch mới phát hiện dáng vẻ hờ hững của Lục Hoặc như lúc cô vừa xuyên tới, đã lâu không thấy, hoặc là nói, anh ở trước mặt cô, thu liễm phòng bị và lạnh lùng của anh, nguyện ý để cô tới gần.
Ánh mắt cô sáng ngời, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Lục Hoặc không chịu được, mặt hơi nóng lên, anh nghiêng đầu, quả nhiên bắt gặp ánh mắt sáng quắc của cô, “Thu liễm lại đi.”
Trên màn hình, người báo cáo cho rằng Lục Hoặc đang khiển trách mình, anh ta nhanh chóng trả lời: “Lục tổng, tôi sợ rằng nói nhỏ anh sẽ không nghe thấy.”
Kiều Tịch như con hồ ly gây rắc rối thành công, cong mắt, trong mắt chứa những vì sao sáng.
Lục Hoặc thở dài, anh cười tự giễu, nói: “Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây thôi.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhiều giám đốc điều hành, anh đột nhiên tắt màn hình.
“Kết thúc rồi sao?” Kiều Tịch chớp mắt.
Cô gái biết rõ còn cố hỏi, Lục Hoặc buông tay cô ra, thay vào đó nhéo cằm cô, anh cúi đầu: “Ừm.”
Đôi môi mỏng dừng trên cái miệng xinh đẹp đỏ hồng của cô gái, nghiền áp như muốn nuốt chửng.
Ở trước mặt cô, anh không có lý trí, không có năng lực tự chủ, can tâm bị cô câu dẫn, tùy tiện rời khỏi cuộc họp.
Cực kỳ giống hôn quân.
Khóe môi bị cắn hơi đau, Kiều Tịch đẩy anh ra, đối diện với đôi mắt mờ mịt của người đàn ông, cô tháo mặt nạ đang che mặt anh xuống.
Phàn màu đen đã lan từ đuôi mắt tới thái dương, trên trán cũng xuất hiện mảng lớn. Làn da ban đầu của Lục Hoặc là màu trắng, hiện tại trở nên tái nhợt, đối lập với phần bị đen, trắng đen rõ ràng, càng chói mắt, xấu xí hơn, thậm chí có thể khiến trẻ con sợ phát khóc.
Nhưng mà trong mắt Kiều Tịch, Lục Hoặc vẫn là con người tỏa sáng như trước.
Đôi mắt trong trẻo của cô phản chiếu ảnh ngược của anh.
Cô ôm mặt anh, hôn lên.
Kiều Tịch cực kỳ dịu dàng, cô không chê ấn ký đen xấu xí trên mặt Lục Hoặc, chậm rãi hôn lên nơi bị năng lượng đen ăn mòn.
Trên lông mày, thái dương, ngay cả trên trán, nơi được hôn qua đều ướŧ áŧ, còn hơi ngứa, ánh mắt Lục Hoặc thật sâu, yết hầu nghẹn lại, “Tịch Tịch.”
Cho dù Lục Hoặc không quan tâm đến bề ngoài, nhưng nhìn bản thân trong gương, anh cũng ghét bỏ xấu, mà cô gái trước mặt dùng hành động nói cho anh biết, cô không chê.
Mí mắt khẽ run, tay Lục Hoặc ôm lấy em cô, ấn người vào ngực, môi mỏng mát lạnh trở nên nóng bỏng dừng trên môi cô, anh thì thào: “Dù có chết trong một giây này, anh cũng không tiếc nuối.”
Kiều Tịch không muốn, cô trừng anh, “Đừng nói bậy!”
Lục Hoặc của cô, phải bình an vô sự, sống đến trăm tuổi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trên mặt Lục Hoặc gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi năng lượng đen, chiếc mặt nạ nửa phần ban đầu Kiều Tịch thiết kế vì anh đã biến thành mặt nạ hoàn chỉnh.
Trên người anh cũng bị năng lượng đen chiếm giữ gần hết.
Trong biệt thự, Kiều Tịch tạm thời cho mọi người rời đi, chỉ để lại vệ sĩ ở cửa.
Nghe thấy tiếng ho khan không ngừng, khóe mắt Kiều Tịch chua xót.
Cô cắn chặt môi, đợi vị chua qua đi, trong mắt mang theo ý cười bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra.
Lục Hoặc trên xe lăn mặc dù yếu ớt, nhưng thắt lưng vẫn thẳng tắp như cũ, giống như tuyết tùng không đứt đoạn.
“Đây là lần đầu tiên em làm, có vẻ hơi nhão, anh thử xem sao.” Kiều Tịch không biết nấu ăn, đây là lần đầu tiên cô thử, cảm thấy nó rất khó.
Lục Hoặc giật giật môi, ánh mắt dưới mặt nạ cực kỳ ôn nhu, “Tịch Tịch làm chắc chắn rất ngon.”
Kiều Tịch ngồi xuống bên cạnh anh, duỗi tay muốn tháo mặt nạ của anh xuống, Lục Hoặc lại quay đi.
“Cứ mang mặt nạ như vậy đi.” Dáng vẻ anh bây giờ quá khó coi, sẽ ảnh hưởng tới cảm giác thèm ăn.
“Không cần, như vậy không tiện.” Kiều Tịch kiên trì vươn tay tháo mặt nạ anh, “Trong nhà không có người khác, anh đừng lo lắng.”
Tháo mặt nạ xuống, Lục Hoặc lộ ra gương mặt bị năng lượng đen chiếm giữ, gương mặt tuấn tú lạnh lùng trước kia sớm đã không còn.
Môi Kiều Tịch cong lên, cô thò lại gần, giống như vô số lần trước đó, hôn lên mặt anh, “Ăn đi.”
Cô gắp miếng sườn đặt trong chén anh, nói: “Lục Hoặc, tóc anh có phải hơi dài hay không? Sắp che hết trán rồi, ăn cơm xong, em sẽ giúp anh cắt.”
“Em biết sao?”
“Không có, em có thể học, coi như là luyện tập.”
Lục Hoặc cười khẽ, “Nhớ nương tay.”
Kiều Tịch cười cười, cô cắn miếng sườn, hơi mặn.
Quay đầu lại, cô thấy Lục Hoặc ăn miếng sườn cô gắp như không có chuyện gì xảy ra, vội nói: “Đừng ăn, hơi mặn.”
Lục Hoặc câu môi, “Còn có thể chấp nhận được, em có tiến bộ rất lớn.”
“Không ăn, em gọi cơm.” Kiều Tịch ngăn Lục Hoặc lại, không cho anh ăn, “Quá mặn.”
Lục Hoặc ấm ức nói: “Anh thích ăn mặn.”
Kiều Tịch nhanh chóng giật đũa trên tay anh, “Nói dối, anh rõ ràng thích đồ thanh đạm.”
Trong mặt Lục Hoặc có chút tiếc nuối, “Nhưng đây là lần đầu tiên Tịch Tịch nấu ăn vì anh.”
“Anh muốn ăn, sau này em sẽ làm nhiều hơn.”
Con ngươi Lục Hoặc hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng giây tiếp theo, anh đột nhiên ho khan.
Kiều Tịch theo thói quen giúp anh xoa lưng, cầm ly nước ấm cách đó không xa tới.
Sau cơn ho dữ dội, hốc mắt Lục Hoặc đỏ ửng, đuôi mắt chảy ra nước, đôi môi tái nhợt đỏ hơn một chút, nếu trên mặt anh không sao, chắc chắn là mỹ nhân ốm yếu.
Mà bây giờ, mặt anh xanh đen, khiến người ta không nhìn rõ sắc mặt.
Kiều Tịch cảm thấy vô cùng đau lòng, cô bưng cái ly, đưa tới bên môi anh.
Một chén nước cạn đáy, môi Lục Hoặc cũng dính nước, Kiều Tịch cúi đầu hôn môi anh, “Còn khó chịu không?”
Lục Hoặc lắc đầu.
Sau khi ăn tối, Kiều Tịch tìm kéo, lại tìm một khăn tắm lớn, quấn Lục Hoặc lại, chuẩn bị giúp anh cắt tóc.
Cô ngồi xổm trước người đàn ông, ngón tay cầm kéo, bắt đầu cắt tóc mái Lục Hoặc.
“Em sẽ cắt đến phần chân mày.”
“Ừm.” Cô gái trước mặt có gương mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, cô không thích thời tiết nắng nóng, chỉ mặc chiếc váy hai dây màu hồng, lộ ra vùng cổ và xương quai xanh xinh đẹp.
Cô nghiêm túc xem xét tóc anh, nhưng mà, trong đầu anh lại nghĩ muốn hôn cô, Lục Hoặc cảm thấy bản thân càng ngày càng vô sỉ.
Kiều Tịch cắt tóc mái Lục Hoặc thành nhiều khúc, còn có độ cong, cô nhìn thoáng qua, cảm thấy khá hài lòng thì dịch tới phía sau tỉa phần đuôi tóc.
Trong phòng chỉ có tiếng cắt tóc, càng thêm an tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc Kiều Tịch dừng tay, cô phát hiện Lục Hoặc đã ngủ rồi.
Theo như trước kia, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh không thể ngủ được, nhưng từ lúc năng lượng đen tràn ngập khắp cơ thể, thời gian ngủ cũng dần tăng lên, thân thể ngày càng suy yếu.
Kiều Tịch cởi khăn tắm quấn người anh ra, nhẹ nhàng dọn ghế nhỏ, cô ngồi bên cạnh anh, dựa vào vai anh, bàn tay lặng lẽ đan vào bàn tay anh, cùng anh ngủ.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt lén rơi xuống.
Thời tiết bắt đầu lạnh, thân thể Lục Hoặc bị năng lượng đen chiếm giữ, ngay cả ngón tay lộ ra bên ngoài cũng biến thành màu đen.
Anh trước kia đẹp như vậy, ngón tay mảnh khảnh, bây giờ lại trở nên xấu xí giống như quái vật, nhưng vẫn được bàn tay Kiều Tịch nắm chặt.
“Hướng đại ca, hôm nay bên ngoài có gió, lạnh hơn với hôn qua, anh giúp tôi vào phòng lây cái chăn nhỏ xuống.”
“Vâng, Kiều tiểu thư.” Thân thể Lục Hoặc ngày càng kém, Kiều Tịch có một người có đôi khi rất khó chăm sóc anh, những người khác cô không yên tâm, chỉ có thể tìm anh vệ sĩ trở về.
Vệ sĩ không nghĩ tới thiếu gia sẽ biến thành như vậy, anh hoảng hốt lại khổ sở, đồng thời trong khoảng thời gian này, anh thấy Kiều Tịch không rời bỏ thiếu gia, càng thêm cảm kích và khâm phục.
Kiều Tịch cúi đầu, ghé vào tai Lục Hoặc, nhẹ nhàng nói: “Mấy hôm trước trời mưa, không đưa anh ra ngoài tản bộ được, hôm nay em cùng anh ngồi trong sân nhé.”
Mặt mày Lục Hoặc ôn hòa, đôi mắt của anh cũng có tia sáng nhẹ nhàng, “Ừm.”
Kiều Tịch nhận lấy chiếc khăn từ vệ sĩ, cô đắp lên chân Lục Hoặc, rồi đẩy anh ra ngoài.
Hiện tại là đầu thu, bên ngoài lá cây rụng không ít, trên sân không có người quét dọn, mặt đất đầy lá rụng, có một loại ảm đạm thê lương.
Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc đến bên ghế dài, cô ngồi bên cạnh, dựa vào vai anh.
Cơn gió thu mát mẻ thổi qua, lướt qua lọn tóc mềm mại của cô, phả vào cổ Lục Hoặc, có hơi ngứa ngáy.
Anh nghiêng đầu, nhìn sườn mặt mịn màng của cô gái, cô xinh đẹp, sống động.
Mà anh bây giờ, giống như cái sân ảm đạm này, khô héo, mục nát, hơi thở của sự sống cạn kiệt.
“Lục Hoặc, đầu xuân năm sau, em sẽ trồng hoa trong sân, em sẽ đưa anh ra ngoài ngắm hoa, mà không phải hai đứa ngây ngốc chỉ có thể nhìn lá rụng.” Kiều Tịch cười nói.
Bên cạnh, Lục Hoặc chậm rãi mở miệng, giọng nói anh trầm thấp, dễ nghe, có thể khiến lỗ tai tê rần, “Tịch Tịch, em trở về đi.”
Kiều Tịch sửng sốt.
Cô dựa vào vai Lục Hoặc, không có động.
Hai tay Lục Hoặc chậm rãi ôm người bên cạnh. Kiều Tịch áp mặt vào lồng ngực lạnh lẽo của Lục Hoặc, khóe mắt nóng rực, cắn chặt miệng mới không phát ra tiếng.
Lục Hoặc cúi đầu, ghé vào tai cô, ôn nhu nói: “Tịch Tịch, anh không có hối tiếc.”
Gặp được cô, cuộc sống của anh trở nên hoàn chỉnh, không có bất cứ thứ gì phải tiếc nuối.
Gió thu mát mẻ thổi qua, người trong lồng ngực dần trở nên trong suốt.
Môi Lục Hoặc dừng trên mái tóc cô, nháy mắt, trong lồng ngực trống rỗng.
Đôi môi anh giật giật, hai mắt nhắm lại.
Màn hình lớn trong phòng biến mất.
Kiều Tịch từ từ mở mắt ra, cô chạm vào gương mặt mình, lòng bàn tay ướt đẫm.
Đôi mắt cô đỏ bừng, đau đớn, “Lục Hoặc.”
*** Hic, vừa edit vừa khóc ***