Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 107



Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy róc rách, có vẻ an tĩnh lạ thường.

Kiều Tịch bước đến bên bồn tắm, “Lục Hoặc, anh sao rồi?”

Cô vừa nói xong, người đàn ông vươn bàn tay ướŧ áŧ của mình, văng ra bọt nước.

Anh gắt gao siết chặt cổ tay cô, đầu ngón tay lạnh lẽo, mà lòng bàn tay lại nóng bỏng.

Kiều Tịch lúc này mới nhận ra anh đang ngâm nước lạnh.

Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông được bao phủ một tầng hơi nước, “Tịch Tịch.”

“Em đây.” Nhìn thấy hốc mắt Lục Hoặc đỏ hoe, Kiều Tịch đau lòng cho anh tự dưng chịu tội, “Có phải khó chịu lắm không?”

Lục Hoặc không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm cô.

“Anh cởϊ qυầи áo ra rồi lại tắm.” Trên người anh còn mặc quần áo, cả người ướt sũng.

Lục Hoặc trầm mặc, nằm trong nước nhìn cô, không có động tĩnh gì.
Trái tim Kiều Tịch mềm nhũn, “Em giúp anh cởi, anh buông tay ra trước.”

Gương mặt đẹp trai đỏ bừng, đôi mắt cũng phiếm hồng, người đàn ông căn bản không nghe thấy cô nói, anh dùng sức, Kiều Tịch không cảnh giác, bất ngờ bị anh kéo vào bồn tắm.

Nước văng khắp nơi, rơi xuống mặt đất.

Kiều Tịch bị bắt ngâm mình trong nước, cả người ướt nhẹp.

Vừa rồi đang ngủ, cô vội tới trên người còn đang mặc áo ngủ.

Váy ngủ tơ tằm lam nhạt bị ướt đẫm, lớp vải dính vào người Kiều Tịch, bám chặt, phô ra đường cong lả lướt của cô.

Dưới ánh đèn, làn da cô ngấm nước càng trở nên mờ ảo, được vây bởi tầng váy lam nhạt, ướŧ áŧ khiến người ta muốn nhào tới.

Rõ ràng, ý nghĩ của Lục Hoặc chính là như vậy.

Anh nhìn cô gái ngã trên người mình, vô thức tìm cánh tay cô, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve từng chút một, trong bồn tắm là nước lạnh, khiến Kiều Tịch nổi một tầng da gà.
“Lục Hoặc!”

Nước văng lên mặt, cả người đẫm nước, Kiều Tịch hơi giãy giụa, lại bị Lục Hoặc lật lại, hai người đổi chỗ cho nhau.

Cô gái giống như viên kẹo dẻo thơm ngọt, dễ dàng bị Lục Hoặc đè ở trong nước, chìm vào trong đó, anh cúi đầu, môi mỏng vô thức đuổi theo, muốn nếm vị ngọt của cô.

Đôi môi anh rơi trên cổ trắng nõn, âm thanh khàn khàn: “Đây là Tịch Tịch, có thể hôn.”

Kiều Tịch sửng sốt một chút, sau đó cô mềm nhũn ra, “Ừm, có thể hôn.”

Hơi thở nóng bỏng phả vào xương quai xanh của cô, anh lại nói: “Chỉ hôn Tịch Tịch.”

Anh vô thức mà rúc vào cổ cô, làn da nơi đó mịn màng lại nhạy cảm, anh dùng sức khiến Kiều Tịch tê dại.

Cổ áo váy ngủ còn có thiết kế nơ, nhưng mà Lục Hoặc thấy cái nơ đó thật vướng, đầu ngón tay anh dùng sức.

Cái nơ đó dễ dàng bị anh kéo đứt.
Cổ áo Kiều Tịch tụt xuống, lọt vào tầm mắt của Lục Hoặc là một mảng trắng nõn.

Anh thật sự tham lam, không chỉ có hôn cổ Kiều Tịch, bàn tay còn siết chặt eo cô, bóp thật mạnh, hận không thể khắc cô vào ngực.

Trước mắt Kiều Tịch được bao phủ tầng nước.

Cô có thể cảm nhận được Lục Hoặc có phản ứng.

Cổ áo cô trễ xuống, làn váy bị cuộn lên, động tác Lục Hoặc đột nhiên dừng lại.

Anh gần như dùng hết sức kiềm chế, thân thể căng chặt phát đau, anh ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng nhìn cô, “Không thể bắt nạt Tịch Tịch.”

Hai mắt anh đỏ hoe, đuôi mắt cũng hồng hồng, nhíu chặt mày, như thể khó chịu đến tột cùng, liều mạng khống chế ham muốn thể xác, giọng nói của anh càng khàn khàn trầm thấp hơn, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, nhưng vẫn kiên trì như cũ, “Không thể bắt nạt.”
Anh nhìn người mình thích nhất, “Không thể chịu ủy khuất.”

Anh thích cô, không thể ức hϊếp cô, không thể để cô phải chịu ủy khuất.

Cô nên được trân trọng và nâng niu, mà không phải ở trong tình huống anh như vậy.

Nếu ngày nào đó cô thật sự biến mất, anh đối với cô như vậy sẽ không công bằng.

Bởi vì kiềm chế, trên mu bàn tay Lục Hoặc nối lên gân xanh, anh nghiến răng buông Kiều Tịch ra, “Tịch Tịch, đi ra.”

Con ngươi của Kiều Tịch đã ngấn nước, nghe thấy Lục Hoặc nói, đôi mắt cô đầy ý cười cô duỗi tay ra mang theo bọt nước.

Cô ôm anh, chủ động hôn lên chiếc cằm thanh tú của anh, “Lục Hoặc, anh thật tốt.”

Ngửi thấy mùi vị ngọt ngào của cô, Lục Hoặc lại nghiến răng, lập tức quay mặt đi, “Em đi đi.”

Lý trí của anh sắp sụp đổ, anh lo mình sẽ làm tổn thương cô.
Kiều Tịch lắc đầu, môi cô dán lên, dừng lại trên môi anh, “Em có thể giúp anh.”

Anh đau lòng cho cô, cô cũng đau lòng cho anh.

Lục Hoặc sắp điên rồi, bàn tay cô gái bắt đầu cởϊ áσ sơ mi anh ra, lý trí anh kịch liệt giãy giụa. Nhưng mà giây tiếp theo, như là nhớ tới cái gì, Lục Hoặc đột nhiên giữ tay cô lại, “Không được!”

Kiều Tịch nhìn người đàn ông bên trên gương mặt ửng hồng, lông mày nhíu chặt, cả người như sắp hỏng mất, nhưng vẫn kiềm chế đến quá mức.

Cô bực mình.

“Dáng vẻ bây giờ, anh có thể chịu đựng được sao?” Cô thoát khỏi bàn tay anh, lôi kéo áo, “Lục Hoặc, có phải anh thật sự không được không?”

Lý trí của Lục Hoặc bối rối, sao lại có người như vậy chứ, rõ ràng là vì muốn tốt cho cô, lại muốn anh tức chết.

Kiều Tịch không quan tâm, cô tiếp tục động tác.
Thêm một cúc áo được cởi bỏ, Kiều Tịch hoảng hốt nhìn thân thể người đàn ông trước mắt.

Mặt Lục Hoặc đỏ bừng mang theo vài phần sa ngã, anh nhắm mắt lại, âm thanh trầm thấp khẩn cầu: “Tịch Tịch, đừng nhìn, rất xấu.”

Thân thể anh rất xấu.

Khóe mắt Lục Hoặc đỏ rát, anh nghĩ rằng, sau hôm nay, cô gái sẽ chán ghét anh, cảm thấy anh ghê tởm.

Đột nhiên, trên ngực truyền tới cảm giác mềm mại ướŧ áŧ.

Tay Kiều Tịch đụng vào bụng anh bị năng lượng đen bao phủ, môi dừng trên ngực anh, “Không xấu, một chút cũng không xấu.” Đôi mắt cô như thể bị che hết ánh sáng, “Anh xăm khi nào?”

“Ngày mà em giận anh không có nhận ra em.” Lục Hoặc nghẹn họng, trên mặt cảm thấy xấu hổ.

Kiều Tịch thận trọng hôn lên thân trên anh, anh xăm vì cô, tay cũng đặt lên nơi bị năng lượng đen che phủ, “Cái này thì sao? Có từ khi nào?”
Trước kia, nơi có năng lượng đen chỉ ở trên hai chân anh, mà bây giờ, nó gần như trải rộng khắp cơ thể Lục Hoặc.

Trên ngực người đàn ông vẫn là nước da trắng ngần, mà phía dưới hình xăm thì không còn rõ nữa.

Khó trách anh vẫn luôn không cho cô xem thân thể anh.

Anh chậm rãi mở mắt ra, đối diện với cặp mắt trong veo của cô gái, cô không có sợ hãi hay chán ghét, “Có từ rất lâu rồi.” Bộ phận bị đen càng ngày càng nhiều, trong lòng Lục Hoặc đã có suy đoán.

Kiều Tịch đau lòng, hai mắt đỏ hoe.

Lục Hoặc dường như không nhịn được nữa, anh cúi đầu hôn cô, “Tịch Tịch, đừng khóc.”

Lý trí sụp đổ từng chút một, thân thể khô nóng, nước lạnh trong bồn cũng ấm dần.

Lục Hoặc giống như dã thú bị giam cầm lâu ngày, ngậm được miếng thịt mềm mại, liền dùng sức mà liếm, lại nhấm nháp, thật cứng ngắc.
Kiều Tịch nghi ngờ 27 năm qua anh không hề có kinh nghiệm hôn môi gì, đụng phải môi cô, răng có hơi đau, vẫn là lưỡi nhỏ cô quấn lấy anh, anh mới lĩnh hội được một ít kỹ xảo.

Mỗi tế bào như đang kêu gào được lấp đầy, cảm giác tê dại kỳ quái truyền tới, rốt cuộc không kìm được nữa, Lục Hoặc ngậm lấy miệng Kiều Tịch, trầm thấp rêи ɾỉ, đuôi cá bật ra.

Không giống như trước kia, cái đuôi của Lục Hoặc bây giờ không được đẹp, không phải màu vàng rực rỡ, mà là màu đen, đuôi cá bị mất một phần lớn, xấu xí khó coi.

Lục Hoặc ngẩn ra, như cảm giác được bản thân lộ ra trò hề, anh theo bản năng muốn giấu cái đuôi đi.

Nhưng mà anh có thể di chuyển đi đâu? Có thể giấu ở đâu?

Kiều Tịch hôn lên khóe mắt anh, tay dịch xuống, “Không cần giấu, Lục Hoặc, em thích nhất cái đuôi của anh.”
Cho dù là cái đuôi màu vàng, hay là cái đuôi không hoàn chỉnh chìm trong năng lượng đen, chỉ cần là của anh, cô đều sẽ không ghét bỏ.

Gương mặt Lục Hoặc đỏ bừng, cổ, ngay cả sau vành tai đều đỏ hồng.

Anh cảm thấy bản thân có thể chết ngay lập tức.

Nước từ bồn tắm tràn ra sàn.

Sóng nước lăn tăn, Lục Hoặc chung quy vẫn là mất khống chế, tay gắt gao bám chặt bồn tắm, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng xanh.

Cũng không biết qua bao lâu, nhà tắm khôi phục an tĩnh.

Không khí xung quanh ướŧ áŧ, ý thức Lục Hoặc khôi phục lại một chút.

Nhìn lòng bàn tay phiếm hồng của cô gái, còn có ngón tay trắng nõn, anh nuốt yết hầu, cầm tay cô, bóp sữa tắm bên cạnh rồi rửa từng ngón từng ngón một.

Màn đêm dày đặc, ánh trăng buông xuống, ngôi nhà như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Căn phòng quá yên tĩnh, dưới chăn, tay Kiều Tịch vẫn còn đau, mặt đỏ ửng.

Cô nép vào ngực Lục Hoặc, mặt áp vào ngực anh.

Cô hy vọng, có thể ở bên anh lâu hơn một chút.

Mỗi ngày, việc đầu tiên sau khi Kiều Tịch tỉnh lại là cởϊ qυầи áo, xem nơi màu đen trên người anh có tăng hay không.

Nhưng mà, ngược lại với mong đợi của cô, năng lượng đen trên người Lục Hoặc càng ngày càng nhiều, đã lan tới vị trí xăm, sắp che lấp hình xăm, thậm chí còn có xu hướng lan lên trên.

Kiều Tịch nhìn mà đau lòng, trong lòng lo lắng lại bất lực.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc trở nên tái nhớt, giữa lông mày lộ ra vẻ nhu nhược.

Đầu ngón tay anh đè lên khóe mắt cô, anh thờ dài, ánh mắt ôn nhu, “Bảo em đừng xem, cứ đòi xem, nhìn xong lại rơi nước mắt.”

Không phải là khiến anh đau lòng sao?
Tay Kiều Tịch ấm áp ép vào ngực anh, như muốn sưởi ấm cho anh, làn da cô trắng hồng, không có chút tì vết, giống như bạch ngọc nõn nà, mà màu da của Lục Hoặc bị xanh xao bởi năng lượng đen, xấu quá mức.

So sánh một đen một trắng, khoang ngực người đàn ông càng thêm xấu xí, khiến người nhìn kinh hãi, mà Kiều Tịch lại không hề ghét bỏ hay sợ hãi.

Anh vén tóc mái ra sau tai cô, Lục Hoặc cúi đầu hôn lên sống mũi, “Lúc trước, anh không muốn em biến mất, bây giờ, anh hy vọng em có thể quay về.”

Anh sợ cô rơi nước mắt, cũng sợ cô thấy anh mỗi ngày một xấu đi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv