Hai người ra về không vui, lúc Hứa Thư Minh lái xe trở về, chỉ cảm thấy Chung Văn Thiên thật nhàm chán, lại muốn dùng cậu làm trò tiêu khiển.
Đến gần chung cư, sau khi đậu xe, Hứa Thư Minh không vội vã về nhà ngay. Từ sân golf về nội thành, đi qua đi lại một buổi chiều bây giờ đã chạng vạng tối.
Mặt trời đã lặn, chạng vạng ngày đông là lúc nhiệt độ hạ xuống, Hứa Thư Minh ăn mặc phong phanh đi ở bên ngoài chỉ một lúc mà đã thấy lạnh thấu xương.
Nhưng trong lòng cậu vẫn còn tức giận, nên muốn mượn cơn gió lạnh lẽo này để nguôi ngoai.
Trên đường, đoạn đối thoại của hai người đối diện thu hút sự chú ý của cậu.
Đó là hai cha con, đứa nhỏ chỉ cao tới đùi người bố, nhưng đứa nhỏ chẳng hề quan tâm, một tay kéo lấy bàn tay lớn của bố, dùng giọng nói non nớt giòn tan nói:
"Bố ơi, con kiểm tra được một trăm điểm, tối nay có thể đi ăn KFC chưa?"
Người bố nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai, sau khi nghe những lời trẻ con, nói: "Chẳng lẽ bố nhớ sai rồi? Việt Việt phải được hai bài một trăm mới đi nha."
Đứa nhỏ có lẽ đã lâu chưa được ăn KFC, nghe thấy bố không đồng ý thì dừng lại, kéo bố không chịu đi:
"Con muốn ăn KFC, muốn ăn KFC, muốn ăn KFC cơ!"
Người bố thấy đứa nhỏ yêu cầu không được thì đột nhiên vung vẩy, ông vô cùng ngạc nhiên, có rất nhiều người đang đi trên vỉa hè, nghe thấy tiếng đứa nhỏ, đều nhìn sang.
Một bữa KFC thôi mà, đối với hầu hết người bình thường bây giờ họ đều có thể mua được, thật sự cũng không phải điều ghê gớm.
Nhưng người bố sau khi nghe đứa con khóc to, mặt đỏ lên, nhưng vẫn nhất quyết không đồng ý, chỉ ngồi xổm xuống an ủi con trai:
"Việt Việt, ngoan! Đợi tháng sau được không? Tháng này —— "
Thế nhưng đứa bé vẫn không chịu, nghe thấy bố vẫn không cho nó, khóc càng to, nói to:
"Lần trước bố cũng nói như vậy! Tháng này đã phát lương, con đã thấy, con muốn ăn KFC, con muốn ăn KFC!"
Vẻ mặt người bố thay đổi, ngữ điệu nghiêm túc, hắn ôm lấy con trai, không còn kiên nhẫn với nó:
"Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn! Không biết thương bố vất vả, con ăn KFC, tháng sau trường tổ chức đi thủy cung, vậy bố cho con ở nhà!"
Nước mắt đứa nhỏ bị bố dọa cho ngừng chảy, nó không hiểu tại sao ăn KFC thì tháng sau không được đi thủy cung, nhưng người bố không có kiên nhẫn giải thích, một nỗi buồn của thế giới người lớn, ông nhanh chóng bế con trai đi.
Lúc đứa bé bị bố bế đi, Hứa Thư Minh thấy đứa nhỏ ghé vào vai bố, hốc mắt hồng hồng, mới vừa rồi còn làm loạn với bố, bây giờ đã không dám khóc rống lên nữa. Lời nói của người bố không ngừng quanh quẩn trong đầu, cho dù nó nhỏ tuổi như vậy, nhưng ý thức về nghèo khó đã dần bén rễ trong lòng nó.
Hứa Thư Minh dừng bước lại, nhìn bóng lưng rời đi của hao cha con, bỗng nhiên nhớ tới mình khi còn bé. Khi đó gia cảnh của cậu không được tốt, so với trường ở nội địa trường học ở Hồng Kông còn tổ chức các kỳ du lịch, hoạt động ngoại khóa nhiều hơn.
Bố mẹ cậu cũng từng vì cậu đem về tin tức thu phí của trường mà sắc mặt khổ sở. Bọn họ đều là giáo viên, biết học sinh ở trường sẽ có ganh đua so sánh, nếu như con trai của họ không tham gia những hoạt động này, ắt phải nhận lấy những ánh mắt của người khác.
Bọn họ đều yêu con, dù không có tiền, chỉ cần cậu mở miệng xin, họ sẽ gật đầu đồng ý cậu. Buổi tối hôm đó, nhân lúc cậu ngủ, bố một mình ra ngoài, đi tìm hàng xóm mượn tiền.
Căn phòng nhỏ thuê với giá rẻ như vậy, chỉ cần tằng hắng một cái cũng có thể truyền khắp ngõ ngách.
Tiếng bố mở cửa, làm sao cậu không nghe được?
Có đôi khi, những lúc buổi tối yên tĩnh, bố gõ cửa nhà người khác, người mở cửa không nói chuyện, tất cả đều truyền đến.
Vì nuôi lớn cậu, bọn họ đã chịu biết bao nhiêu cáu gắt vô cớ?
Nghĩ đến khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của P.TGĐ Lý ở công ty, cậu đã rất lâu không gọi điện cho bọn họ, Hứa Thư Minh rèn sắt khi còn nóng, lập tức lấy điện thoại ra, bấm số mẹ.
Mẹ Hứa nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ:
"Thư Minh? Sao bây giờ lại gọi cho mẹ? Hôm nay không tăng ca? Sắp đến cuối năm, còn tưởng rằng con bộn bề nhiều công việc. Một tháng nữa trường học cũng cho nghỉ đông, trong nhà không có việc gì làm, mẹ và bố con đến thăm con thế nào? —— con mãi không chịu về nhà, vậy thì không thể làm gì hơn là để mẹ với bố con đến tìm con."
Mẹ cười trong lúc phàn nàn về cậu, Hứa Thư Minh nghe được thì cười, đây là trách cậu không quan tâm bọn họ đây mà.
Cậu đợi bà nói một hơi, mới chầm chậm nói với bà:
"Vâng, hai người cứ đến, con nhất định sẽ đón tiếp thật tốt, vừa lúc đến tết, ba người chúng ta cùng đi du lịch. Nghe nói mùa đông ở phương bắc có triển lãm tượng băng, rất hoành tráng, hai người chưa có cơ hội thấy, bây giờ có thể đi xem thật kỹ, chụp thật nhiều ảnh về khoe khoang với hàng xóm."
"Được được được, —— này, ông già, ông có nghe được con trai nói không?... Đừng có xem báo của ông nữa, lại nói với Thư Minh vài câu, bình thường thì cứ nhắc nó, bây giờ nó gọi về thì trốn một bên!... Con trai, mẹ bảo cha con nói chuyện với con, bây giờ ông về hưu, tính tình càng ngày càng khó ưa, mẹ cũng chẳng muốn quan tâm ông nữa, con người kỳ quặc."
"Bố mẹ cãi nhau, con trai nào dám xen vào, đành phải ở trong điện thoại cười gượng hai tiếng, bên kia bố Hứa nhận điện thoại, tằng hắng một rồi cái mới nói:
"Công việc có tốt không?"
Giống như trước đây toàn hỏi về công việc, bên kia giong nói mẹ Hứa xa xa truyền đến: "Ông trừ công việc không còn cái gì khác để hỏi? Công việc quan trọng hay sức khỏe quan trọng?"
Bố Hứa không vui xoay người đi, nhỏ giọng nói với Hứa Thư Minh: "Bà già này càng ngày càng lải nhải đúng không?"
"Ông nói cái gì! Hứa Vinh Hằng!" Mẹ Hứa nổi trận lôi đình.
Bố Hứa tranh thủ nói với Hứa Thư Minh: "Đề nghị của con bố với mẹ con đều đồng ý, chờ chúng ta chọn được thời gian rồi thông báo với con. Lúc bố mẹ đi, sẽ ở khách sạn, hoặc thuê cái nhà trọ, con không cần nhường chỗ cho chúng ta. Cứ làm việc của mình cho tốt, cứ như vậy, tắt điện thoại đi."
Nói xong, bố Hứa dứt khoát cúp máy, Hứa Thư Minh chỉ cười lắc đầu, để điện thoại di động xuống.
Trên đời này, chỉ có bố mẹ là không ngại cực khổ vì con cái mà lo liệu mọi chuyện, Hứa Thư Minh gọi điện thoại xong, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hôm nay những việc tiêu cực kìa đều theo cái ấm áp lúc nói chuyện với bố mẹ bay đi hết.
Nói cho cùng, chỉ cần bố mẹ vẫn thương cậu, chẳng phải được rồi sao?
Người ngoài nghĩ như thế nào, có liên quan gì đến cậu?
Lúc này cậu mới thoải mái quay người về nhà, mặc dù đã nộp đơn nghỉ việc, nhưng trong một tháng này, cậu vẫn muốn đi làm, đi làm thủ tục bàn giao.
Buổi sáng cậu đến công ty, vừa mới ngồi xuống vị trí làm việc, tổ trưởng đã đi tới.
Cô hình như rất khó hiểu việc Hứa Thư Minh đến, nói: "Thư Minh, sao cậu lại đến rồi? Bên trên không phải đã đưa xuống, tất cả thủ tục của cậu đã làm xong rồi, không cần phải đến công ty."
"Cái gì?" Hứa Thư Minh hơi ngạc nhiên, hiệu suất công ty nhanh như vậy, "Có thể cho tôi xem một chút không?"
Thấy cậu không tin, trưởng phòng dẫn cậu qua bên nhân sự xem qua thông báo.
Cô vừa đi, vừa dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cậu: "Tôi đã biết cậu chắc chắn sẽ không ở lại công ty nhỏ bé này, cậu sẽ lên một sân khấu lớn hơn."
Hứa Thư Minh cảm thấy mình có nhiều điều cậu không biết, cậu dừng lại, hỏi tổ trưởng: "Tổ trưởng, có phải cô biết gì không?"
Ai ngờ tổ trưởng Vương cười lớn, nói: "Người bên dưới không biết thì thôi, Thư Minh cậu cần gì phải giấu tôi, có phải công ty bắt đầu bằng chữ D kia không?"
Vốn công ty lớn rất nhiều, nhưng công ty lớn bắt đầu bằng chữ D chỉ có một cái. Hứa Thư Minh ở thủ đô đã nghe qua danh công ty đó, có tiếng khó vào, yêu cầu rất khắc khe, rất nhiều người nhìn mà phải lùi bước.
Hứa Thư Minh càng thêm nghi hoặc, hình như cậu nghĩ đến chuyện gì, nhưng còn chưa nói rõ ràng, "Tổ trưởng, tôi không có —— "
"Cậu có, Thư Minh, cậu rất may mắn, ngã nhào trên đất cũng có quý nhân tương trợ, phải quý trọng." Ánh mắt cô nghiêm túc nhìn cậu, "Tận dụng thời cơ, Thư Minh. Người như chúng ta, cả đời có thể có được mấy lần may mắn như vậy? —— phải nắm chắc."
Cô nói xong, đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa chầm chậm nói: "Hôm nay cậu đến muộn, có lẽ không nghe nói, P.TGĐ Lý đã được chuyển đến làm người đứng đầu một chi nhánh rồi, nhưng là chi nhánh, cậu cũng biết muốn về cũng khó, mặc dù nói là thăng chức, nhưng thật ra như đây là bị đày trá hình. Quý nhân của cậu năng lực thật lớn không phải sao?"
Hứa Thư Minh cảm thấy trong lòng có một cái tên vô cùng rõ ràng, thủ đoạn sấm chớp này, còn có lai lịch hùng hậu, cậu chỉ biết một người có thể làm việc này.
Thế nhưng, vì sao hắn lại làm thế?
Hứa Thư Minh không rõ.