Edit: Guiga
-
"Anh Chung."
Hứa Thư Minh quay lại, thấy rõ người đến, ngập ngừng gọi ra danh tính của người đo.
Chung Văn Thiên cũng đang dò xét cậu, vẻ mặt thản nhiên, không thể nhìn ra cảm xúc từ trên mặt của hắn. Chỉ có thể từ lông mày hơi cau lại của hắn mới có thể nhìn ra hắn có chút không hài lòng với những gì mình nhìn thấy.
Hắn không hài lòng cái gì?
Để phù hợp với cô Chung, hôm nay Hứa Thư Minh mặc một bộ đồ tây màu đen, cổ áo màu trắng cởi hai cúc áo, để lộ ra làn da trắng trên cổ và xương quai xanh hơi lõm xuống.
Còn Chung Văn Thiên thì thật sự là đi chơi, toàn thân mặc một bộ quần áo màu xám thoải mái, vóc dáng của hắn được chăm sóc rất tốt, ngay cả khi ăn mặc bình thường cũng có thể thấy được vóc người tam giác ngược, cơ bắp trên đôi chân dài của hắn làm lớp vải mềm mại phồng lên, tôn lên dáng vẻ khí phách của hắn.
Chung Văn Thiên nghe cách xưng hô của cậu với hắn, hơi ngạc nhiên cau mày, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện cảm xúc gì khác biệt.
Hắn có thể cảm giác được Hứa Thư Minh đang cố gắng xa lánh hắn, từ lần gặp vội vàng ở nhà hàng lần đó, Hứa Thư Minh như vội vã muốn dứt bỏ quan hệ với hắn, đến hôm nay Hứa Thư Minh hoàn toàn lờ hắn đi, một chút phản ứng cũng không thèm.
Hắn có chút không hiểu, hắn tự hỏi lúc ở bên Hứa Thư Minh hai năm đó, hắn vẫn luôn là một người tình hào phóng, mặc dù không phải muốn cái gì thì có cái đấy, nhưng những cái người khác có, Hứa Thư Minh chắc chắn không thiếu.
Đến khi mối quan hệ gần như tan vỡ, đến lúc muốn chia tay, hắn và Hứa Thư Minh cũng chia tay trong hòa bình.
Hắn tự hỏi đã làm gì khiến Hứa Thư Minh khó xử, mà sau khi gặp lại, cậu lại một mực tránh hắn như tránh tà?
"Không biết anh Chung nói những lời này có ý gì?" Lần này Hứa Thư Minh thật sự cảm giác được trái tim ngụi lạnh, ngay cả Chung Văn Thiên cũng cho là như vậy?
Cậu thật là đã nhận đồ của Chung Văn Thiên, nhưng chẳng lẽ cậu không bỏ ra gì sao?
Tiền và đồ hai bên đã tính toán xong, sao phải nói cứ như cậu được hời?
Hay là cảm thấy, lần này cậu ở trước mặt Viên Sở Xuyên ra oai, không cho Viên Sở Xuyên mặt mũi, khiến cho Chung Văn Thiên cảm thấy cục cưng của mình bị uất ức?
Vội vàng như vậy, là vì lấy lại danh dự cho Viên Sở Xuyên à?
Hứa Thư Minh tự giễu cười, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng cất lên: "Đúng vậy, một nghìn vạn thì có là gì, tôi còn không thèm nhìn, không biết anh Chúng đây muốn lấy ra bao nhiêu tiền? Nếu anh Chung không thể nói một con số cụ thể, không ngại để tôi đòi hỏi nhiều một chứ, cho anh một con số chính xác, như thế nào?"
Lần này Chung Văn Thiên thật sự cau mày, hình như không nghĩ ra được có một ngày Hứa Thư Minh sẽ nói chuyện với hắn như thế này, ánh mặt lập tức trầm xuống.
Hứa Thư Minh rủ mắt, tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của Chung Văn Thiên, trước đây đương nhiên sẽ không nói với Chung Văn Thiên như vậy, cậu biết thân biết phận của mình, cũng không có ý định vượt qua giới hạn, đương nhiên sẽ cố gắng thể hiện ra mặt tốt nhất của bản thân, phát cáu? Ngại quá, cậu không có tư cách này.
Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, Hứa Thư Minh không cần kiềm chế tính tình của mình.
Chung Văn Thiên nói khó nghe, vậy cậu sẽ đáp trả lập tức.
Tại sao phải chịu đựng?
Chỉ lúc nào muốn xin xỏ người khác gì đó, mới có thể khoan nhượng đối phương.
Bây giờ cậu không cần gì từ Chung Văn Thiên, cậu không cần phải tiếp tục chịu đựng.
"Thế nào?" Chung Văn Thiên im lặng dò xét hồi lâu, vẻ mặt đột nhiên dịu xuống, nói: "Bị tôi nói tức giận rồi?"
Biểu cảm của Hứa Thư Minh thay đổi, môi mím lại, đây mới là dáng vẻ tức giận của cậu.
Chung Văn Thiên lại vung vung tay với cậu, ra hiệu cậu bình tĩnh lại, nói: "Không nên tức giận, vẫn chưa trút giận xong? Tôi cũng không để ý việc em châm biếm, nhưng tức giận thực sự là cảm xúc không có ý nghĩa, không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, có đúng không?"
Trước kia Chung Văn Thiên cũng đã nói những lời này, Hứa Thư Minh thay đổi vẻ mặt, đúng vậy, nổi giận với Chung Văn Thiên làm gì, cậu rõ ràng có thể quay người rời đi.
Chung Văn Thiên giống như hiêu rõ ý đồ của cậu, lập tức tiến lên một bước, tay đè trên cửa xe, nói với Hứa Thư Minh: "Em bình tĩnh đi, mới qua hai năm làm việc, không phải ai cũng mất lòng em. Ở lại công ty lúc trước không tốt sao? Tôi cũng không muốn để em rời đi. Nếu bây giờ định bắt đầu lại từ đầu, có lẽ em đã chuẩn bị sống bằng sức mình, nhưng có chút thất bại lại bày ra dáng vẻ như ai cũng nợ mình, sẽ chỉ làm tôi xem thường em.". Ngôn Tình Hài
Sau khi nghe xong, hai tay Hứa Thư Minh không nhịn được nắm chặt lấy chân, cậu cố gắng không nổi giận, không muốn nhất thức tức giận mà đấm vào vẻ mặt "trên cao nhìn xuống", vênh vênh váo váo của hắn.
Nhịn một chút, không cần cùng tên con cưng của trời, thiếu gia nhà giàu chưa từng trải qua khổ cực chấp nhặt.
Mày phải biết, một đấm của mày, không chỉ nhắc đến tiền thuốc men, sau này sẽ dây dưa kéo dài.
Hứa Thư Minh hít sâu mấy cái, mới nguôi ngoai cơn tức trong lồng ngực, giọng nói lạnh lùng nói:
"Xin anh ngậm miệng lại, chuyện của tôi liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì mà chỉ trỏ với tôi? —— còn nữa, rốt cụộc anh có muốn thay người tình bé nhỏ của anh trút giận không? Nếu không có, vậy xin lỗi tôi không tiếp."
Dù Chung Văn Thiên nổi tiếng tốt tính, cũng bị Hứa Thư Minh nhiều lần nói năng lỗ mãng chọc cho không vui.
Tay của hắn không nhúc nhích, Hứa Thư Minh liên tục mở cửa hai lần, cũng không mở được cửa xe. Cậu cũng không tiếp tục làm chuyện vô ích, bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, con mắt đen nhánh sắc bén nhìn Chung Văn Thiên chằm chằm, vô cùng không lịch sự nói:
"Buông ra!"
"Em ——" Chung Văn Thiên lúc này cũng tức đến cũng không để ý đến phong thái của mình nữa, hắn dùng tay chỉ thẳng mặt Hứa Thư Minh, tức giận nói: "Đúng là không biết tốt xấu!"
Hứa Thư Minh cũng không thèm để ý, mà còn giương cằm lên, một bước cũng không nhường mà nhìn hắn nói:
"Tôi chính là người như vậy, không ngại nói thẳng cho anh biết, trước kia lúc ở cùng anh, tôi là vì tiền của anh mà nhịn anh. Nếu anh không có tiền, loại người như anh, tôi nhìn cũng không thèm nhìn."