Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, Bạch Ngưng Yên và Hạ Triết đang ngồi ăn ở một quán kế bên trường học, khi cả hai rời khỏi thư viện, mưa đã ngưng được tầm hơn mười phút, sau khi hai người vào quán, trời lại tiếp tục đổ mưa.
Cơn mưa này rất to, trắng xóa cả một vùng, trên đường xe cộ buộc dừng lại vì mưa to không thể điều khiển giao thông. Dưới mái hiên có rất nhiều người chờ mưa tạnh, hàng quán cũng đông kín người vừa ăn vừa chờ cơn mưa đi qua.
Quán kế bên trường học là một quán ăn vặt, bình thường tan học Bạch Ngưng Yên và Đỗ Kim Chi cũng hay ghé qua một chút, quán ăn này bán đồ ăn rất ngon, hợp khẩu vị nhiều người giá cả lại rẻ nên thu hút nhiều học sinh đến.
Hạ Triết và Bạch Ngưng Yên chọn một bàn trong góc, cả hai kêu khá nhiều đồ ăn, phần lớn là Bạch Ngưng Yên gọi, Hạ Triết chỉ uống nước và ăn bánh.
"Cơn mưa này không biết khi nào sẽ tạnh đây!"
Bạch Ngưng Yên vừa ăn vừa cảm thán, nghĩ đến đoạn đường đi đến trạm xe buýt, cô bắt đầu cảm thấy không muốn về nhà.
"Chắc là lâu lắm, em gọi điện về báo cho gia đình một tiếng đi, tránh cho người nhà của em lo lắng!"
"Em có nói với mẹ mỗi buổi chiều sẽ ở lại thư viện để học rồi, mẹ em biết em ờ đâu nên sẽ không lo lắng đâu."
"Em sống chung với mẹ à?"
Hạ Triết bâng quơ hỏi.
"Lúc trước em sống với bố, sau khi lên cấp ba mới sống với mẹ và anh trai."
Bạch Ngưng Yên thành thật trả lời.
"Bố mẹ em...?"
"Bố mẹ em ly hôn rồi, bố có gia đình khác, còn mẹ em vẫn ở vậy."
"Xin lỗi, đã hỏi chuyện buồn của em."
Hạ Triết áy náy nói.
"Không có gì to tát đâu, anh không cần áy náy đâu Hạ học trưởng, ai cũng có hoàn cảnh riêng mình mà." Bạch Ngưng Yên cười: "Nhưng em cũng được xem là may mắn lắm rồi khi bố và mẹ kế vẫn yêu thương em, em có đến hai người mẹ lận đó!"
"Đúng là em rất may mắn."
Hạ Triết lẩm bẩm.
Đột nhiên hắn liên tưởng đến bản thân mình, mười mấy năm chỉ có mẹ, sau khi biết đến sự tồn tại của bố thì biết thêm mình còn có mẹ kế và em trai, chẳng những vậy, mẹ kế còn là người khẩu phật tâm xà, lúc nào cũng tỏ ra tốt bụng nhưng thực chất là kẻ xấu xa.
"Hạ học trưởng, còn anh thì sao? Người đàn ông lần trước..."
Bạch Ngưng Yên dò hỏi.
Thật ra từ hôm gặp người kia cô đã tò mò về hoàn cảnh của Hạ Triết, rồi tuy nhiên Bạch Chính Nam lại không kể gì cho cô nghe cả.
"Đó là bố tôi. Là người bố tồi tệ bỏ rơi mẹ tôi khi bà ấy mang thai, lên thành phố lập nghiệp và kết hôn với tiểu thư giàu có."
Hạ Triết vừa ăn vừa nói.
Hắn không ngẩng đầu nhưng Bạch Ngưng Yên biết rõ tâm trạng của hắn không vui.
"Lần này đến lượt em xin lỗi anh rồi, vì khiến anh nhớ đến chuyện không vui."
"Đúng là không vui, nên sau này đừng nhắc đến ông ta với tôi nữa. Tôi sẽ cho em thêm mấy bài tập ma quỷ và bắt học công thức nữa đấy!"
"Hạ học trưởng, anh có cần độc ác vậy không?" Bạch Ngưng Yên khịt mũi: "Độc ác quá sẽ không ai để ý anh nữa đâu."
"Không phải có em sao?"
"Em á? Em không thèm để ý anh từ lúc anh từ chối em rồi. Sau này cũng không thích anh nữa."
Bạch Ngưng Yên nửa đùa nửa thật.
Không tiếp tục thích Hạ Triết ở hiện tại là thật, còn tương lai... nếu vẫn tiếp xúc với hắn thì cô cũng không dám nói chắc chuyện gì đâu.
"Vậy xem ra tôi tự tạo thiệt thòi cho mình rồi nhỉ?". Truyện Đoản Văn
"Không có em vẫn có nữ sinh khác thích anh mà, tại anh chỉ yêu sách không yêu nữ sinh nên mới không biết thôi."
"Em biết đấy, tôi sống với mẹ, để mẹ tôi bớt cực khổ thì học giỏi, kiếm công việc tốt là cách tôi đền đáp cho mẹ tôi."
"Hạ học trưởng..."
"Chuyện gì?"
"Anh vừa đẹp trai, vừa học giỏi, lại hiếu thảo khiến em đột nhiên lại muốn theo đuổi anh rồi. Anh nói em phải làm sao đây?"
Bạch Ngưng Yên cười đùa hỏi.
"Nghiêm túc chút đi!" Hạ Triết gõ vào trân của Bạch Ngưng Yên: "Có thời gian đùa thì lo chuyên tâm mà học mấy công thức toán đó"
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng thực ra khi nghe Bạch Ngưng Yên lại muốn theo đuổi mình, trái tim của Hạ Triết nảy lên một cái rất mạnh. Cảm giác kỳ lạ này hắn chưa từng có bao giờ.
Gần đây mỗi khi ở gần Bạch Ngưng Yên là hắn lại có đủ mọi cảm giác lạ lẫm.
"Anh trai!"