Không chỉ thứ 6 không có tiết, mà về cơ bản Lâm Dữ Hạc đã học xong chương trình của chuyên ngành hai trong học kỳ này, nên thứ bảy và chủ nhật cậu cũng không cần lên lớp.
Vậy nên lần này, Lâm Dữ Hạc ở nhà ba ngày liền.
Phần lớn thời gian của ba ngày này cậu đều ở trên giường.
Bởi vì bị bắt nạt quá hung dữ, ngày cuối cùng, Lâm Dữ Hạc gần như ngủ mê trên giường cả ngày.
So với cậu, trạng thái của người đàn ông lại tốt đến mức khiến người ta nghiến răng ghen tỵ. Thậm chí anh còn tràn trề sức sống cứ một lát lại mở chăn ra hôn cậu, kiên nhẫn hỏi cậu có đói không.
Không đói, căng đến mức sắp tuôn ra rồi đây nè.
Dù vậy, Lâm Dữ Hạc vẫn được anh đút ăn trưa và ăn tối rất đúng giờ, sau đó lại được bọc kín trong chiếc chăn mềm mại dày cộp, được chăm sóc tỉ mỉ không còn gì để chê.
Nhưng không may là, tuần sau đó, nhiệt độ ngoài trời giảm mạnh, cái lạnh cuối xuân ập tới khiến người ta vẫn lạnh tới mức run rẩy dù đã mặc áo len.
Rốt cuộc Lâm Dữ Hạc vẫn bị sốt.
Buổi sáng khi lên lớp, Lâm Dữ Hạc không có chút tinh thần, sau khi về nhà đo nhiệt độ, cơn sốt vẫn không hề suy giảm. Cậu không sốt cao, lại thêm Lục Nan lo lắng cậu tiêm nhiều sẽ kháng thuốc nên không dẫn cậu đi tiêm, chỉ dỗ dành cậu uống chút thuốc bột.
Lâm Dữ Hạc vẫn không chịu uống thuốc viên, cậu mím môi rất chặt, mơ hồ vùi đầu vào ngực anh.
Khiến người ta nhìn thấy vừa đau lòng vừa ngứa ngáy.
Cơn sốt này kéo dài khoảng hai ngày đêm. Từ đầu tới cuối Lâm Dữ Hạc đều rất ủ rũ. Ban ngày có mặt trời tỏa nắng còn đỡ, hễ tới tối là cậu lại lạnh không chịu được, trán thì nóng, nhưng tay chân lại lạnh ngắt.
Lúc nói chuyện cũng khản đặc giọng mũi, ồm ồm nói mình lạnh.
Cậu vẫn luôn được Lục Nan ôm, nhưng dù vậy cậu vẫn thấy không đủ, luôn muốn chui vào nơi sâu hơn trong lòng anh, vài lần cậu phải lắng nghe nhịp đập trái tim của Lục Nan mới miễn cưỡng ngủ được yên ổn.
Lục Nan áy náy, quyết định làm chính nhân quân tử suốt mấy ngày liền, ngồi im thẳng lưng, mắt không nhìn bừa.
Đến khi Lâm Dữ Hạc thật sự bình phục, cậu đã được hưởng thụ dịch vụ chăm sóc vua chúa được vài ngày. Ngay cả hôn Lục Nan cũng không hôn vào môi cậu mà chỉ khẽ chạm lên trán và chóp mũi cậu, cẩn trọng như một vị trưởng bối rộng lượng.
Khi nhớ về đãi ngộ cuối tuần ấy, Lâm Dữ Hạc chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, không thể lý giải.
Lại nhìn sang người đàn ông đang nấu cháo cho cậu trước mặt.
Thật sự khó có thể tưởng tượng đó là cùng một người.
Có điều đợi Lâm Dữ Hạc uống cháo xong, theo thói quen hôn đối phương để cảm ơn, khi định rời đi lại bị anh đè lại vào ngực, lúc này cậu lại thật sự hiểu được.
Dịu dàng và chiếm đoạt, hai mặt cực đoan như thế.
Khi đồng thời xuất hiện trên cùng một người.
Sẽ là con chim hung dữ đè chặt cậu không thể động đậy, nhưng cũng là ca ca chim to bảo vệ cậu sau lưng, cẩn thận quan sát cậu từng bước từng bước tiến về phía trước.
Là đại bàng khổng lồ sẽ sải đôi cánh rộng được định sẵn sẽ bay cao cùng chim Hạc bé nhỏ.
Cái rét tháng ba kéo dài rất lâu, có điều Lâm Dữ Hạc đã hồi phục khá tốt. Sau khi được nghỉ ngơi bồi bổ, cậu lại tới Viện nghiên cứu của Tạ Minh Thâm,
làm bài kiểm tra hồi phục cuối cùng.
Hôm đi, thời tiết khá tốt, sau nhiều ngày mây mù âm u, cuối cùng mặt trời cũng ló dạng, chiếu sáng cả căn phòng rộng rãi sạch sẽ khiến nó sáng ngời lạ thường.
Lâm Dữ Hạc chào hỏi với Tạ Minh Thâm, cậu nhìn cây xanh ngoài cửa sổ, hỏi: "Chú mới thay cây bonsai mới sao?"
Tạ Minh Thâm gật đầu: "Đúng, mới mua hai hôm trước đó."
Ông ta nhìn Lâm Dữ Hạc, nói: "Trạng thái của cháu có vẻ đã tốt hơn nhiều."
Lâm Dữ Hạc vô thức nhìn ra ngoài cửa.
Cách một cánh cửa, Lục Nan đang đứng đó đợi cậu.
"Có lẽ vì nút thắt trong lòng đã được cởi bỏ." Lâm Dữ Hạc thu hồi ánh mắt, trả lời.
Tạ Minh Thâm cười, nói: "Nói đúng hơn một chút, là đã loại bỏ được gánh nặng trong lòng."
Ông chỉ về chậu cây xanh mướt ngoài cửa sổ, nói: "Trước đây cháu tới toàn là đau khổ giận hờn, nào có tâm trạng để ý tới bonsai."
Lâm Dữ Hạc cũng cười theo.
Quả thực là như vậy.
Khi tới Viện nghiên cứu quen thuộc, cậu nhận ra ngoài vài chậu bonsai trong phòng thì không có thay đổi gì quá lớn cả.
Nhưng Lâm Dữ Hạc lại không còn cảm thấy bức bối khó chịu nữa.
Là tâm thái của cậu đã thay đổi.
Quá trình làm kiểm tra phục hồi rất thong thả. Sau khi làm kiểm tra xong, hai người tán gấu đôi chút, bầu không khí rất vui vẻ.
Không nghiêm túc, cũng không nặng nề như trước.
Hai người còn nói một chút về những chuyện trong cuộc sống, Lâm Dữ Hạc bỗng nhớ tới điều gì đó, hỏi.
"Mỗi năm, mộ phần của mẹ cháu đều nhận được một đóa hoa tươi nặc danh, đóa hoa đó, là chú tặng sao?"
Đóa hoa đó đã được gửi liên tục trong nhiều năm, trước đây Lâm Dữ Hạc vẫn không tìm ra người tặng, năm nay gặp được Tạ Minh Thâm về nước, cậu mới nhớ ra để hỏi.
Tạ Minh Thâm nhấp một ngụm trà, ông chậm rãi uống một ngụm, sau đó mới gật đầu.
"Ừ."
"Cảm ơn chú." Lâm Dữ Hạc nói: "Tặng lâu như thế, lại còn là hoa sơn trà mà mẹ cháu thích nhất."
"Trước đây cháu còn từng đoán là ai tặng, vì hoa được tặng đều hàng năm, nhưng lại vẫn luôn được tặng nặc danh."
Tạ Minh Thâm cười cười, không đáp lời.
So với những buổi tư vấn không quá dài trước đây, hai người nói chuyện gần hai tiếng mới kết thúc.
Khi chia tay, Tạ Minh Thâm gọi Lâm Dữ Hạc lại.
"Ninh Ninh, trước đây cháu từng hỏi chú một vấn đề, có phải ai cũng có áp lực tâm lý hay không."
Tạ Minh Thâm vỗ cánh tay Lâm Dữ Hạc, nói.
"Chú đã nói với cháu, đúng vậy, ai cũng có áp lực tâm lý, chú cũng thế. Chú cũng có áp lực, thậm chí có thể nói là có vấn đề về tâm lý."
"Nhưng thật ra nó không đáng sợ nhưng trong tưởng tượng của mọi người, chẳng qua cũng chỉ là một cách thức giải quyết buộc phải tuân theo mà thôi."
Tạ Minh Thâm nói rất chậm rãi.
"Tình cảm và cuộc đời đều giống nhau, không có đáp án tiêu chuẩn."
Lâm Dữ Hạc nhìn vào mắt Tạ Minh Thâm, khẽ đáp.
"Cháu nhớ rồi, cảm ơn chú."
Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng làm việc, cách một lớp kính, Lục Nan đang đợi cậu ở phòng khách bên cạnh.
Lâm Dữ Hạc chỉ muốn nhanh chóng tới tìm ca ca, cậu đi vài bước, mới nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau.
"Bà ấy sẽ rất vui mừng đó."
Tạ Minh Thâm nhìn cậu, cười nói: "Đi đi."
Lâm Dữ Hạc cùng Lục Nan rời khỏi Viện nghiên cứu, trên đường về trường, hai người ngồi ở hàng ghế sau. Lâm Dữ Hạc nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên hỏi.
"Bình thường sẽ có người lưu giữ album ảnh của đồng nghiệp suốt hơn 20 năm sao?"
Lục Nan nghiêng đầu nhìn cậu.
Lâm Dữ Hạc trầm mặc một lát, sau đó nói: "Có phải chú Tạ thích mẹ em không?"
Vấn đề này được đặt ra hơi đột ngột, có điều vẻ mặt Lục Nan vẫn không thay đổi.
Anh vẫn nghiêm túc suy nghĩ và trả lời từng câu hỏi của Lâm Dữ Hạc như một thói quen.
Lục Nan thản nhiên nói: "Trước đây khi mở Viện nghiên cứu ở nước ngoài, mỗi năm bác sỹ Tạ sẽ xin nghỉ một ngày cố định vào tháng 2."
Lâm Dữ Hạc nhỏ giọng "à" một cái.
Tháng 2, chính là tháng mẹ cậu qua đời.
"Khi tôi nhờ bác sỹ Tạ giúp tìm kiếm ghi chép tình hình sức khỏe của mẹ trong thời gian mang thai, chú ấy vẫn đang ở nước ngoài" Lục Nan nói: "Nhưng chú ấy nhanh chóng đưa ra một bệnh án liên quan."
Không giống như điều tra khẩn cấp, mà giống như đã điều tra xong xuôi từ lâu.
Lâm Dữ Hạc lại "à" một cái.
Những tiểu tiết tưởng như không có gì đáng chú ý, đến cuối lại là đáp án giải thích tất cả.
Trước đây Lâm Dữ Hạc còn không chữa nổi cho mình, ý thức phản kháng quá mạnh, nên cũng không để ý nhiều. Giờ đây cậu đã gỡ bỏ nút thắt trong lòng, cũng nhạy cảm phát hiện ra manh mối này.
Có lẽ suy đoán của cậu là thật.
Lục Nan nói: "Hiện tại bác sỹ Tạ là bác sỹ giỏi nhất trong ngành tâm lý học, khi tôi mời ông ấy, ông ấy còn không muốn về nước, sau này khi nghe thấy tên em, ông ấy mới đột ngột thay đổi chủ ý."
Lâm Dữ Hạc: "Hẳn là vì mẹ em."
Cậu lại nhớ tới lúc vừa rời đi, Tạ Minh Thâm cười nói với cậu: "Bà ấy sẽ rất vui mừng."
Lục Nan lại nói: "Cũng không phải chỉ vì mẹ."
"Sau này khi nói chuyện với tôi, ông ấy nói năm ấy, sau khi xuất ngoại, ông ấy không còn quan tâm tin tức trong nước nữa, cũng không biết tình hình của em thế nào, lần này gặp lại, ông ấy muốn bồi thường cho em."
Đây là nguyên văn của Tạ Minh Thâm.
Lâm Dữ Hạc không hiểu: "Bồi thường?"
Lục Nan giơ tay ra, khẽ vuốt ve gáy cậu.
"Ông ấy nói bản thân quá ích kỷ, thích một người nhưng lại không hề quan tâm con của bà ấy cùng người khác."
Lâm Dữ Hạc cuối cùng cũng hiểu ra.
Sự ích kỷ này thật sự rất bình thường.
Những người khác nhau sẽ có những lựa chọn khác nhau, có người chấp nhận đứa con riêng của người mình thích cùng người khác, có người lại không thể. Ai cũng có lý do của riêng mình, không thể phân rõ là đúng hay sai.
Vừa rồi Tạ Minh Thâm đã nói.
Tình cảm và cuộc đời giống nhau, đều không có đáp án tiêu chuẩn.
Tình yêu có quá nhiều kiểu.
Lâm Dữ Hạc sững sờ nhìn Lục Nan, bỗng cậu nhận ra điều gì đó, hỏi.
"Vừa rồi anh gọi mẹ em là gì cơ?"
Lục Nan: "Hửm?"
Lâm Dữ Hạc: "Anh nói nhờ chú Tạ giúp tìm..."
Lục Nan tiếp lời: "Tìm bệnh án của mẹ."
Lâm Dữ Hạc mở to mắt.
Cậu không nghe lầm, Lục Nan thật sự gọi là "mẹ", không phải là dì.
Hơn nữa người đàn ông này rất bình tĩnh, thản nhiên, tất cả đều rất tự nhiên.
Lục Nan nói: "Ninh Ninh, chúng ta đã kết hôn hơn nửa năm rồi."
Thay đổi cách xưng hô cũng rất bình thường.
Lâm Dữ Hạc vài lần hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời, chỉ có thể chớp mắt.
Lồng ngực cậu bỗng chốc dâng trào lên nhiều cảm xúc. Cậu nhớ tới hình xăm con Hạc ở vị trí tim Lục Nan, bỗng phát hiện trái tim đang loạn nhịp dưới lớp da ở lồng ngực mình.
Cũng khắc ghi cái tên của người nọ.
Ở ngôi làng tại vùng núi xa xôi hẻo lánh ở Tứ Xuyên, cậu đã từng nói với Lục Nan.
"Em luôn nghĩ về tương lai xa vời, mà quên mất hiện tại."
Em cũng nghĩ quá nhiều về tình yêu.
Mà quên mất phải ngắm nhìn anh.
Tình yêu có rất nhiều kiểu, Lâm Dữ Hạc phủ nhận nó lâu như thế, tới nay rốt cuộc cậu mới hiểu.
Cậu chỉ là đang đợi một người đi chung đường với cậu mà thôi.
Lục Nan cảm nhận được ánh mắt của Lâm Dữ Hạc, anh giơ tay vuốt ve cằm cậu hỏi: "Sao thế?"
Lúc này Lâm Dữ Hạc mới cất lời: "Không có gì."
Giây sau, cậu nghiêng người tới gần.
Phát huy công dụng khác của miệng mình.
Rốt cuộc Lâm Dữ Hạc cũng hiểu được những gì ca ca từng nói.
Hóa ra thật sự sẽ cảm thấy hôn mãi không đủ.
Môi lưỡi quấn quýt, âm thanh cũng trở nên mơ hồ.
Nhưng từng câu từng chữ, anh lại nghe thấy vô cùng rõ ràng.
"Chỉ là muốn hôn anh."
"Thích anh."
Cậu đã không còn cần lấy dũng khí để hôn môi và tỏ tình, sự thẳng thắn và chủ động xuất phát từ tình yêu khó kiềm chế từ phía cậu.
Lâm Dữ Hạc khụt khịt, nhỏ giọng nói.
"Trước đây, thời gian lâu như vậy... em nói quá ít."
"Em nghĩ, nên nói với anh nhiều hơn."
"Em thích anh."
"Cực kỳ thích anh."
Cần cổ thon dài bị lòng bàn tay ấm nóng ôm lấy, ngón tay chụm lại khẽ dịu dàng an ủi vỗ về.
Nhưng động tác trên môi lại dần trở nên hung dữ, không thể khống chế, như đang cắn xe.
Lâm Dữ Hạc dường như nghe thấy tiếng thở dài của người đàn ông, nhưng khi nghe kỹ lại, cậu dường như chẳng nghe thấy gì khác cả.
Chỉ còn lại từng tiếng từng tiếng, phát ra từ răng môi, từ trái tim, từ cả cơ thể.
Yêu anh.
Em yêu anh, trăm năm là hữu hạn.
Hôm sau lại là thứ sáu, sau khi học xong tiết học buổi sáng, Lâm Dữ Hạc về nhà cất cặp.
Sau khi cất cặp xong, cậu lại ra khỏi nhà. Chiều nay cậu không có tiết, hôm nay Lục Nan cũng không bận, nên hai người chuẩn bị ăn cơm bên ngoài.
Vừa vặn Lục Nan đang họp ở gần đó, nhà hàng cách đây cũng không xa, Lâm Dữ Hạc không đi xe ô tô nữa mà đi bộ tới đó.
Rốt cuộc trời cũng nắng lên, ánh nắng mặt trời ấm áp bao phủ khắp đất mẹ, quét dọn mọi lạnh lẽo u ám của mấy hôm trước.
Nắng mới quay lại, nhiệt độ tăng lên, người đi trên đường đều đã khoác lên mình quần áo mùa xuân sáng màu, khiến người khác nhìn vào tâm trạng cũng tốt hẳn lên.
Lâm Dữ Hạc tan học sớm, cậu đi bộ nửa tiếng tới đó, Lục Nan cũng vừa họp xong. Hai người đã hẹn trước gặp nhau ở quán cà phê cạnh khách sạn anh họp, khi tới nơi, Lâm Dữ Hạc thấy người đàn ông đang đứng đợi cậu dưới gốc cây.
Cây hòe cao lớn đã mọc chồi non, màu xanh mơn mởn tràn ngập khiến người ta ngứa ngáy trong lòng. Lâm Dữ Hạc hoảng hốt, trong mắt cậu lúc này, cây hòe dường như chồng lên cây hợp hoan màu vàng hoan hỷ trong sân trường cậu.
Bốn mùa tuần hoàn, hoa nở lá mọc, vạn vật sinh sôi.
Người đứng dưới gốc cây, vẫn là người ấy, không hề thay đổi.
Lâm Dữ Hạc bước nhanh về phía người đàn ông, sắc trời tươi đẹp, làn gió xuân phảng phất như ấm áp hơn rất nhiều, mang theo ý xuân khó che giấu.
Càng gần anh, bước chân cậu càng gấp gáp, trái tim cậu lại lần nữa loạn nhịp.
Thình thịch.
Thình thịch.
20 năm trước của cuộc đời, Lâm Dữ Hạc đọc rất nhiều lý luận về tình yêu, chứng kiến rất nhiều câu chuyện tình yêu. Cậu đứng nhìn người khác yêu nhau, ấn tượng tươi mới về tình yêu rất mãnh liệt, rằng phải có một ngày đặc biệt, một lần kỷ niệm trọng đại, một lời thông báo lớn tiếng, để cả thế giới hoan hô, chúc phúc.
Khiến tất cả mọi người đều hướng về tình yêu.
Long trọng, nhưng cũng phiền phức.
Lâm Dữ Hạc tôn trọng nhưng cũng không muốn trải nghiệm.
Trước nay cậu chưa từng nghĩ tới, có một ngày, quan niệm của cậu lại hoàn toàn thay đổi.
Tình yêu thật sự của Lâm Dữ Hạc, vậy mà lại là, trong một ngày bình thường tới mức không thể bình thường hơn, trên con phố người qua người lại không ngớt, cậu nhẹ nhàng, bước lớn chạy về phía một người đàn ông.
Mà người đó lại yên lặng, dịu dàng quan sát cậu, vươn tay về phía cậu.
Mười ngón tay đan xen cùng cậu.
Giây phút cảm nhận được tình yêu, lại bình thường một cách bất ngờ như vậy.
Nhưng cũng sâu sắc đến thế.
Tình yêu lớn dần sau mỗi giây mỗi phút.
Sự ấm áp trong ngón tay như ánh nắng mặt trời ấm áp và dịu dàng, mà Lâm Dữ Hạc lại đang nắm trong tay một mặt trời như thế.
Nhịp đập trong lồng ngực vẫn chưa bình thường trở lại, Lâm Dữ Hạc thở dốc, bỗng nói.
"Ca ca, anh từng nói, bước cuối cùng bắt buộc phải là em tự đi."
Cậu hỏi.
"Giờ em đã đi hết chưa?"
Lục Nan giơ tay, giúp cậu chỉnh lại tóc mái bị gió thổi loạn.
Sau đó rũ mắt, dịu dàng hôn lên trán cậu.
Giọng người đàn ông trầm thấp quyến rũ, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Em đã chạy về phía tôi rồi."
Anh nắm tay Lâm Dữ Hạc, cùng cậu đi trên đường.
Sau này sẽ còn 100 bước, 10000 bước, còn một chặng đường rất dài rất dài.
Đi cùng nhau.
Phía trước là gió xuân ấm áp, thoang thoảng hương thơm ngát của cỏ cây.
Cái lạnh đã qua đi, cây hoa ven đường cũng đã thay đổi, cành cây hôm qua còn trơ trọi giờ đã mọc đầy mầm lá kiều diễm, hoàn toàn giải phóng năng lượng tích tụ suốt mùa đông lạnh giá.
Một ngày nào đó, sẽ trở nên xum xuê tràn đầy.
Mùa đông dài đằng đẵng rốt cuộc cũng qua đi.
Mùa xuân đã tới.