Tháng tư, Lâm Dữ Hạc lại tới bệnh viện kiểm tra tình hình của phổi và đường hô hấp.
Người làm kiểm tra cho cậu chính là đàn chị cậu từng quen khi thực tập, lúc xem phim X quang cho cậu, cô còn xem lại một lượt tiểu sử bệnh án của cậu.
"Không có gì nghiêm trọng." Đàn chị nói: "Em hồi phục khá nhanh đó, hiện tại thời tiết cũng ấm áp, cứ tiếp tục duy trì thói quen và kiểm tra sức khỏe định kỳ, đừng đứng ngoài gió lạnh quá lâu."
Lâm Dữ Hạc: "Vâng, cảm ơn chị."
"Không có gì" Đàn chị cười nói: "Ngoài ra, hiện tại là thời điểm cây bông trắng hoành hành*, khi ra ngoài nhớ đeo khẩu trang nhé."
Mn có thể đọc chi tiết hơn để hiểu về hiện tượng này nhé: xem tại đây
Lâm Dữ Hạc gật đầu, bình thường cậu cũng đã quen với việc đeo khẩu trang.
"Năm nay em học năm tư rồi nhỉ?" Đàn chị hỏi" "Chắc giờ em đang học môn của thầy Lưu nhỉ?"
Hai người trò chuyện phiếm vài câu về tình hình gần đây của các giáo viên trong Viện, sau đó đàn chị lại hỏi: "Thời gian trước chị về trường, vài giáo sư của Viện đều nhắc tới em. Khóa học nghiên cứu sinh của các em chắc cũng sắp bắt đầu rồi đúng không?"
Cô vỗ nhẹ vào cánh tay Lâm Dữ Hạc khích lệ: "Cố lên nhé, các thầy cô đều rất đề cao em đó."
Lâm Dữ Hạc cười cười: "Cảm ơn đàn chị, em sẽ cố gắng."
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, sau đó Lâm Dữ Hạc chào tạm biệt đàn chị rồi ra khỏi bệnh viện.
Vừa ra bệnh viện, Lâm Dữ Hạc lập tức đeo khẩu trang lên. Cậu đã dùng hết một túi khẩu trang y tế, túi khẩu trang mới này là màu đen, đeo lên là che hết hơn nửa khuôn mặt cậu, chỉ để lộ ra vầng trán trắng ngần và đôi mắt xinh đẹp. Tóc cậu cũng mới cắt gọn đi khiến cậu lại càng trẻ trung, dáng vẻ đeo khẩu trang của cậu không hề giống như tránh bông trắng, mà giống như người nổi tiếng đeo khẩu trang để tránh bị chụp trộm.
Thời tiết đã ấm lên, nhiếp ảnh gia đường phố cũng xuất hiện nhiều hơn, Lâm Dữ Hạc đi được một đoạn thì thật sự có người lấy máy ảnh ra chụp cậu.
Có điều sau khi phát hiện ra, Lâm Dữ Hạc chỉ cúi đầu rồi đi nhanh hơn.
Cậu vẫn chưa quen với việc bị chú ý vì ngoại hình.
Đi được một đoạn dài rồi Lâm Dữ Hạc mới đi chậm dần. Hô hấp cậu cũng ổn định trở lại, chậm rãi cảm nhận cái ấm áp của mùa xuân.
Sau khi tăng nhiệt, Lâm Dữ Hạc đã quen với việc đi bộ ra ngoài, so với mùa đông, thời tiết này thật sự quá thích hợp để đi dạo.
Cậu đi dọc theo con đường, cũng không còn gặp người chụp ảnh nào nữa. Có điều bỗng một chiếc xe ô tô đi chậm lại bên cạnh cậu, phía trước có một ngã tư khiến Lâm Dữ Hạc tưởng đối phương muốn rẽ nên cũng đi chậm lại, kết quả cậu ngẩng đầu lên, vô tình liếc qua mới phát hiện có gì đó không đúng.
Chiếc xe đó đang bám sát theo cậu, cửa sổ phía sau của xe cũng dần hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai nghiêm nghị quen thuộc.
Lâm Dữ Hạc dừng lại, tuy đã bị khẩu trang che hơn nửa mặt nhưng vẫn cảm nhận được gương mặt cậu sáng bừng lên.
"Ca ca!"
Người đàn ông ngồi ghế sau mở cửa xe ra, giơ tay về phía cậu.
Lâm Dữ Hạc nắm tay anh ngồi vào xe.
"Kiểm tra thế nào rồi?" Lục Nan hỏi.
"Kết quả khá tốt, không có gì nghiêm trọng." Lâm Dữ Hạc cười cong mắt, trông rất vui vẻ.
Cậu còn đang tò mò: "Sao anh lại tới đây, không phải anh bận họp sao?"
Lục Nan đang giúp cậu chỉnh khẩu trang, chỉnh một hồi, đầu ngón tay anh bỗng vòng xuống, móc vào một bên dây đeo khẩu trang.
Lâm Dữ Hạc chưa kịp thốt ra tiếng nghi hoặc, cảnh tượng trước mắt bỗng tối sầm lại.
"?!"
Âm đuôi đầy nghi hoặc cứ thế bị người nọ nuốt mất.
Khoang mũi lại tràn đầy mùi trầm hương quen thuộc, cảm giác trên môi cũng hóa thành an ủi quen thuộc. Lông mi Lâm Dữ Hạc run lên, hô hấp cũng không khỏi trở nên gấp gáp.
"Họp xong rồi."
Giọng người đàn ông trầm thấp, vừa hôn vừa trả lời.
"Nhớ em."
Lâm Dữ Hạc phát hiện Lục Nan rất thích hôn---- Đây là sự thật cậu đã phát hiện từ khi hai người mới đính hôn, lúc đó cậu còn nghĩ phải chăng đối phương có tâm lý quyến luyến.
Giờ Lâm Dữ Hạc mới phát hiện, thật ra bản thân cậu cũng rất thích chuyện này, hôn môi khiến cậu cảm nhận được ấm áp.
Cũng khiến cậu vui vẻ.
Vậy nên khi Lâm Dữ Hạc vừa được thả ra để hô hấp vì thiếu dưỡng khí, cậu lại lập tức ngẩng đầu lên.
Hôn lên bờ môi mỏng ấm nóng ấy.
Sau đó Lâm Dữ Hạc bị đẩy nhẹ xuống lưng ghế sau, cằm bị nhéo một cái. Nụ hôn thân mật này khiến mặt mũi cậu đỏ bừng.
Tuy hôn môi rất ấm áp.
Nhưng chỉ cần bất cẩn một xíu là có khả năng bị nó thiêu cháy.
Mãi đến khi khóe mắt Lâm Dữ Hạc dần đỏ lên, người nọ mới chịu tha cho cậu.
Cậu dựa lên lưng ghế thở gấp, Lục Nan lại vươn tay ra, lần nữa đeo khẩu trang lên giúp cậu.
Bởi vì Lâm Dữ Hạc vẫn đang thở gấp nên Lục Nan không che mũi của cậu mà chỉ đeo đến miệng. Thế là cánh môi đỏ ửng kiều diễm kèm theo vết răng cứ thế bị che mất, khiến người bên cạnh không thể ngắm nhìn được nữa.
Chỉ những ai đích thân nếm thử mới biết hương vị tuyệt vời của nó.
Lâm Dữ Hạc bị hôn đến mức choáng váng, một lúc sau mới phản ứng lại, không ngờ cậu đeo khẩu trang lại tiện cho Lục Nan không ít.
Thậm chí còn có thể đự đoán được tương lai anh sẽ càng ngày càng quá phận.
Không nhìn thấy dấu vết, tức là có thể tùy ý hôn.
Lâm Dữ Hạc khịt mũi, không lên tiếng, chóp mũi lại bỗng bị hôn một cái.
Cái hôn ấy khiến cậu lập tức quên mất mình muốn nói gì.
Động tác của người đàn ông tiếp tục đi xuống, thậm chí còn có xu thế muốn cởi khẩu trang cậu ra hôn thêm hồi nữa. Lâm Dữ Hạc vừa định phản kháng, điện thoại trong lồng ngực bỗng vang lên,
Cậu lấy điện thoại ra xem, ý cười trong mắt nhạt dần.
Lâm Dữ Hạc mím môi, cậu kéo khẩu trang lên, rũ mắt ấn nút nhận cuộc gọi.
Cậu nhàn nhạt gọi một tiếng.
"Ba."
Từ sau khi kết hôn, Lâm Dữ Hạc gần như không liên lạc với ba Lâm nữa, ngay cả Tết hai người cũng không gọi điện cho nhau. Ba cậu thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho cậu trên wechat, Lâm Dữ Hạc cũng thỉnh thoảng trả lời, có điều tin nhắn trả lời chỉ là một chữ "Vâng" rất đơn giản.
Sau khi trả lại ông 2 triệu tệ đó, dường như giữa hai người đã có điều gì đó thay đổi hoàn toàn.
Ba Lâm gọi điện cho cậu là vì ông đã tới Yến Thành, nói chuyện với cậu bằng giọng điệu rất khách sáo, ông dè dặt hỏi Lâm Dữ Hạc có muốn ăn cơm cùng mình không.
Lâm Dữ Hạc nhìn cảnh vật lướt qua nhanh như chớp ngoài cửa sổ, bình tĩnh đáp: "Không cần đâu ạ."
"Ba cũng bận mà, ưu tiên công việc thì hơn."
Nhưng ba Lâm dường như không nghe ra ngữ khí lạnh nhạt của cậu, vội nói: "Ba không bận, thật đó. Ba đặc biệt ở lại thêm vài ngày, chỉ cần con có thời gian rảnh, chúng ta có thể ăn lúc nào cũng được."
"Ba biết, hiện tại con đã có cuộc sống của mình." Ba Lâm nói chuyện rất thành khẩn, tự hạ thấp mình xuống: "Ba cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn ăn cùng con một bữa cơm mà thôi."
Ông bỗng nói: "Hạc Hạc, sắp tới sinh nhật con rồi đúng không? Hơn 20 năm nay sinh nhật con năm nào chúng ta cũng ăn cùng nhau, từ khi con ra đời tới hiện tại, chưa từng ngắt quãng..."
Lâm Dữ Hạc trầm mặc.
Thấy cậu không từ chối ngay, ba Lâm đã vui vô cùng.
"Ba đã đặt một bàn ở quán Ba Thục Nhất Phẩm gần trường con, chính là quán nổi tiếng ở Tứ Xuyên đó (Ba Thục là tên gọi cũ của Tứ Xuyên), họ mới mở một chi nhánh ở Yến Thành, hương vị rất phù hợp với khẩu vị của con. Mấy hôm nay khi nào con có thời gian, chúng ta cùng đi một chuyến, được không?"
Nguyên nhân Lâm Dữ Hạc không lập tức từ chối không phải vì ba Lâm.
Mà là vì câu: "Sinh nhật năm nào cũng ăn cùng nhau" của ông.
Khi mẹ cậu còn sống, sinh nhật cậu năm nào một nhà ba người bọn họ cũng đều ra quán ăn, đây là chuyện Lâm Dữ Hạc chờ đợi nhất trong năm.
Cậu có thể từ chối ba cậu, nhưng lại rất khó hạ quyết tâm cắt đứt bất kỳ mối liên hệ nào với mẹ mình.
Cuối cùng, Lâm Dữ Hạc vẫn đồng ý ra ngoài ăn cùng ông.
Hai người quyết định đi ăn vào tối nay, tuy vẫn chưa tới sinh nhật Lâm Dữ Hạc, nhưng ba Lâm cũng đã nói ngày sinh nhật cậu sẽ để cậu tự nghỉ ngơi, hai người ăn trước một bữa cơm là được.
Tuân thủ rất tốt nguyên tắc "không làm phiền".
Lâm Dữ Hạc không biết chuyện này có liên quan gì đến Lục Nan hay không. Có điều sau khi tắt điện thoại của ba, cảm xúc của Lâm Dữ Hạc thay đổi rõ ràng, Lục Nan cũng không hỏi cậu vì sao mà chỉ giơ tay vuốt gáy cậu và lưng cậu như vuốt lông mèo.
Lâm Dữ Hạc cũng không hỏi anh, chỉ là khi xuống xe ở cổng trường, cậu kéo khẩu trang xuống, nắm lấy tay Lục Nan rồi hôn lên ngón tay anh.
Nói với anh rằng.
Em không sao.
Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, Lâm Dữ Hạc tới thẳng nhà hàng ba Lâm đã đặt chỗ. Nhiệt độ đã giảm hơn chút so với ban ngày.
Có điều cậu đã đeo khăn quàng cổ, không tới mức quá lạnh.
Khăn quàng cổ là trưa nay lúc xuống xe Lục Nan đưa cho cậu, khăn màu nâu với họa tiết kẻ sọc kinh điển, hình như của một thương hiệu rất nổi tiếng. Lâm Dữ Hạc cũng có khăn quàng cổ, có điều cậu thường mang theo, chỉ có Lục Nan luôn nhớ rõ.
Cuối cùng tổng kết lại, Lâm Dữ Hạc đeo khăn của Lục Nan còn nhiều hơn khăn của mình.
Khăn quàng cổ bảo vệ cậu khỏi gió lạnh, không hề khiến cậu mệt mỏi. Khi cậu tới Ba Thục Nhất Phẩm thì thấy ba Lâm đã tới, vừa thấy cậu, ông nhiệt tình tới đón cậu rồi bắt đầu gọi món.
Mới không gặp vài tháng mà trông ba Lâm đã già đi không ít, dù tóc ông vẫn đen, lưng vẫn rất thẳng, biểu cảm hay động tác đều rất nhanh nhẹn, nhưng cảm giác già nua vẫn tràn ra từ trong xương cốt, giống như món trang sức đã đánh mất đi lớp ngoài tươi mới đẹp đẽ của nó.
Từ đó không thể tỏa ra ánh sáng vốn có nữa.
Lâm Dữ Hạc vẫn rất kiệm lời, ba Lâm gọi cậu muốn ăn gì cậu cũng chỉ nói gì cũng được, sau đó thì im lặng đợi lên món rồi ăn.
Nhưng lại rất nghiêm túc ngồi nghiên cứu họa tiết trên dụng cụ ăn uống.
Ba Lâm lại rất nhiệt tình, ông không ngừng nói chuyện, mỗi một món mới được bưng lên lại bảo Lâm Dữ Hạc nếm thử.
"Những món này đều có hương vị của nhà, chắc chắn con sẽ thích."
Lúc nói đến "hương vị của nhà", ngữ khí ông vô cùng tự nhiên.
Lâm Dữ Hạc chỉ cúi đầu ăn, không nói gì.
"Vài năm trước chúng ta còn ăn ở gần đường vành đai 4 đúng không?"
Ba Lâm cười nói: "Không bằng nhà hàng này, vừa gần trường con, hương vị cũng không tệ, sau này chúng ta có thể ăn cố định ở đây."
Những năm trước của đại học, mỗi năm khi đến sinh nhật ba Lâm đều sẽ tới ăn cơm cùng cậu.
Chỉ có điều lúc đó ba Lâm giấu Ngô Hân tới Yến Thành nên chỉ tìm một nơi gần trạm xe ở đường vành đai 4 để ăn một bữa, ăn xong ông lại vội vội vàng vàng quay về.
Sợ bị Ngô Hân phát hiện.
Trạm xe ở phía Tây, trường Đại học Yến Thành ở phía Đông, cách gần một vòng thành phố. Giao thông ở Yến Thành vốn nổi tiếng là tắc đường nghiêm trọng, có lúc ba Lâm đã về tới nơi mà Lâm Dữ Hạc vẫn còn đang trên xe bus về trường.
Lâm Dữ Hạc rũ mắt không đáp lời. Bầu không khí nhất thời trầm xuống.
Lúc này chuông điện thoại ba Lâm bỗng vang lên.
Ông hơi sững sờ, vội vàng tắt điện thoại đi.
Lâm Dữ Hạc không ngẩng đầu, nói: "Ba bận thì cứ nghe đi."
"Không sao không sao" Ba Lâm vội xua tay: "Bữa cơm hôm nay là thời gian riêng của hai ba con ta, chuyện gì cũng để sau rồi tính."
Ông còn lấy điện thoại ra, tắt nguồn điện thoại trước mặt Lâm Dữ Hạc.
"Tắt rồi, tắt rồi."
Nói xong ông lại cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Dữ hạc như thể sợ cậu tức giận. Nhưng biểu cảm trên gương mặt Lâm Dữ Hạc không hề thay đổi.
Gương mặt cậu không có một chút dao động.
Lúc này ba Lâm mới chậm chạp phát hiện, thật ra gương mặt lạnh lùng không biểu cảm còn đáng sợ hơn là gương mặt tức giận.
Ông lúng túng xoa lòng bàn tay, không biết nên bù đắp cho cậu thế nào, chỉ đành chuyển chủ đề. May mà trông Lâm Dữ Hạc cũng không tức giận lắm, thỉnh thoảng vẫn sẽ đáp lời ông.
Lúc này trái tim ba Lâm mới thả lỏng hơn chút, tiếp tục nhiệt tình trò chuyện với cậu.
Ăn xong bữa cơm này, thấy bầu không khí tốt hơn không ít, ba Lâm ngỏ ý muốn đưa Lâm Dữ Hạc về.
Lần này ông sẽ ở lại Yến Thành vài ngày để xử lý công chuyện, vậy nên đã lái xe tới.
Lúc ăn tối hai người đã nói chuyện lâu như vậy, nếu tiếp tục tiếp xúc thêm một lúc trên đường về, nói không chừng mối quan hệ giữa hai người sẽ hòa hoãn đi đôi chút. Nghĩ rồi, ba Lâm đang định lấy chìa khóa xe ra lấy xe thì nghe thấy Lâm Dữ Hạc nói.
"Con tự về là được rồi."
Ba Lâm kiên quyết nói: "Ba đưa con về đi, Hạc Hạc, trời tối lạnh thế này..."
Lâm Dữ Hạc: "Không cần đâu."
Thấy cậu quay người muốn đi, ba Lâm vội vàng kéo cậu lại nhưng bỗng một giọng nói lạ vang lên: "Anh Lâm?"
Ba Lâm quay đầu lại, một người phụ nữ mặc váy bông trắng chậm rãi đi tới, dịu dàng hỏi: "Anh sao thế? Vừa rồi tôi gọi mà anh không nghe, sau đó còn tắt máy, không phải có chuyện gì chứ?"
Ba Lâm sững sờ, có điều vẫn gật đầu với người phụ nữ váy trắng đó, nói: "Không sao, tôi tới ăn cơm với con trai tôi."
Ông lại giải thích với Lâm Dữ Hạc: "Đây là khách của ba, cô Bạch."
Lâm Dữ Hạc: "Ba có việc cứ giải quyết đi, con về trước đây."
Nói rồi cậu không nán lại nữa mà đi luôn.
Khách hàng ở đây, ba Lâm cũng không thể đuổi theo cậu nữa. Đi được vài bước, Lâm Dữ Hạc vẫn có thể nghe được hai người họ đang nói chuyện.
Người phụ nữ đó nói: "Không phải nhà anh chỉ có một cô con gái sao?"
Lâm Dữ Hạc chỉnh khăn quàng cổ lại.
Đi thẳng về phía trước không quay đầu.
Nhà hàng này cách trường cậu không xa, Lâm Dữ Hạc về trường lấy cặp sách. Vừa về tới trường không lâu thì nhận được điện thoại của Cảnh Chi.
Cảnh Chi nắm bắt thông tin rất nhanh.
"Ba em tới tìm em rồi?"
"Vâng."
Cảnh Chi hỏi: "Ông ta có nói gì với em không?"
"Không nói gì." Lâm Dữ Hạc nói: "Ăn bữa tối xong là em về luôn."
Cảnh Chi khựng lại như có điều muốn nói, Lâm Dữ Hạc dường như đã đoán được anh ta muốn nói gì, cậu cười nói: "Không sao, anh Cảnh, không cần lo cho em đâu."
Cũng là qua bữa tối này cậu mới phát hiện.
Dù có gặp ba Lâm lần nữa, cảm xúc của cậu cũng không hề có chút dao động.
Cậu còn dứt khoát hơn cả tưởng tượng của bản thân.
Thấy cậu thật sự không bị ảnh hưởng, Cảnh Chi mới yên tâm hơn đôi chút, anh ta nói.
"Có điều em ít liên hệ với ông ta thì hơn, anh nghe thấy có tin tức nói trạng thái tinh thần của Ngô Hân mãi không được cải thiện, không biết ông ta sẽ giở trò gì."
Lâm Dữ Hạc hỏi: "Không được cải thiện là sao?"
"Điên lắm." Cảnh Chi nói chuyện rất thẳng thắn: "Từ sau khi sinh non bà ta đã luôn như thế, lúc nào cũng nhắc tới đứa bé. Không chỉ vậy, Ngô Hân còn muốn sinh thêm một đứa nữa, đã làm ầm khắp cả bệnh viện rồi. Có điều bác sỹ nói hiện tại trạng thái tinh thần của bà ta không phù hợp, không nên sinh thêm, hơn nữa nhà họ Ngô cũng không đồng ý vì Ngô Hiểu Hàm còn điên hơn cả bà ta."
Ngô Hân dù sao cũng không còn trẻ, trước đây có thể mang thai là kết quả sau nhiều năm cố gắng điều dưỡng, nếu không sau khi xảy ra chuyện bà ta cũng sẽ không chịu đả kích to như thế.
Đối với những người bình thường, những tình huống kỳ quặc này quả thực như một bộ phim truyền hình kinh điển lúc 8 giờ tối, Lâm Dữ Hạc nghe xong mà cũng ngơ người: "Tại sao bà ta còn muốn có thêm em bé?"
"Hẳn là muốn có đứa con ruột." Cảnh Chi nói.
Lâm Dữ Hạc: "Không phải bà ta có con gái rồi sao?"
"Con ruột với Lâm Phong cơ." Cảnh Chi nói.
"Ai mà biết bọn họ nghĩ thế nào, có điều đôi khi cũng có người rất để ý chuyện này, cảm thấy không có con chung huyết thông thì vẫn còn bị xa cách. Đừng nói là không có cùng huyết thống, trước đây anh nghe nói có nhà nào đó sinh được 2 đứa, một đứa theo họ mẹ một đứa theo họ ba, sau đó ông bà nội chỉ đối xử tốt với đứa theo họ ba, đứa còn lại thì ngó lơ chẳng màng."
"Ngay cả theo họ mẹ cũng có người để ý, huống chi là con ruột thịt."
Lâm Dữ Hạc nghĩ ngợi.
Cảnh Chi lại nhắc nhở cậu thêm vài câu rồi mới tắt điện thoại. Lâm Dữ Hạc lấy sách xong thì chuẩn bị về nhà.
Trời đã tối đen, sân trường cũng sáng đèn, đây là thời gian nhiều phụ huynh đưa con em tới sân thể dục của Đại học Yến Thành chơi. Khi ra khỏi cổng trường, Lâm Dữ Hạc nhìn thấy có 3, 4 đứa bé cười rạng rỡ chạy vào trường cậu.
Đến khi chúng chạy xa rồi, Lâm Dữ Hạc mới thu lại tầm nhìn.
Đường về nhà không xa, Lâm Dữ Hạc đi bộ về một mình. Lục Nan đã về từ trước, đang làm canh trong phòng bếp mở.
Tiết trời à đã ấm áp hơn, nhưng khói từ canh bay lên đọng lại trên cửa kính một lớp sương mỏng, vừa mơ hồ lại ấm áp. Lâm Dữ Hạc vừa vào đã không nhịn được cảm thán.
"Thơm quá."
"Súp gà hầm xong ngay đây." Lục Nan nói: "Em rửa tay đi rồi ra sofa đợi một lát."
Lâm Dữ Hạc vâng lời, rửa tay xong thì thấy điện thoại mình lóe sáng lên.
Cậu cẩm điện thoại lên trả lời vài tin nhắn, trong lúc chờ canh, cậu tiện tay mở vòng bạn bè ra xem.
Có một video thu hút ánh nhìn của cậu.
Link video là một nhiếp ảnh gia trong đoàn đội của Lục Nan đăng, sau lễ kết hôn Lâm Dữ Hạc đã add zalo bọn họ. Team nhiếp ảnh gia là chuyên phục vụ Lục Nan, video lần này cũng có liên quan tới anh.
Là một video tuyên truyền về tập đoàn Thái Bình.
Video thuộc dạng phim tài liệu, nội dung chủ yếu liên quan tới lịch sử phát triển của Thái Bình, có nhắc tới chủ tịch đầu tiên của Thái Bình là Lục Hồng Tễ và cả chủ tịch hiện tại, Lục Nan.
Lâm Dữ Hạc xem một lát thì chú ý tới dòng chữ trong video.
Cha truyền con nối.
Nền móng vững vàng.
Đời đời ấm no.
Khiến Lâm Dữ Hạc nhớ tới bộ phim siêu anh hùng.
Hương thơm nồng đậm tỏa dần, món canh đã xong, Lục Nan bưng một tô canh đi tới.
Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm anh một lúc, bỗng nói.
"Ca ca."
Cậu hỏi.
"Anh muốn có con không?"
Lục Nan đặt bát canh xuống, cầm thìa bằng sứ trắng múc một muôi canh rồi thổi nguội.
Anh không hề ngẩng đầu, nói.
"Tôi đã có một bé rồi."