*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới diễn MV của tôi.
-
【 cười chết tui ha ha nhấn bùn rồi có thể trát tường nha, thầy Tịch để trát tường chứ đừng nhấn biển, bảo vệ môi trường nha 】
【 thầy Tịch trong《 Tảng Sáng 》xuất hiện! 】
【 anh Tịch khi ghen: Siêu hung.jpg】
Fans của Bộ Tiêu đương nhiên xẹt xẹt mắng to:
【 ha hả trước mặt mọi người uy hiếp Tiêu Tiêu nhà tui sao, thái độ của tiền bối là như vậy à? 】
【 anh cho rằng anh là ai 】
【 đây là anh Tịch, tiền bối của đám idol các cậu, cầm trong tay ảnh đế Grand Slam, phòng bán vé chục tỷ, idol của mấy người không có được đại ngôn, vì đại ngôn chỉ muốn anh Tịch, đạo diễn lớn mà idol mấy người cun cút đi theo, anh Tịch đều từng đóng phim hết rồi, sơ yếu lý lịch như vậy, đủ hay không đủ 】
【 cười ẻ, thầy Tịch《 Tảng sáng 》log in, mấy người thật sự nghĩ thầy Tịch sẽ đem idol mấy người trát tường hả? Ừ, đúng rồi, thầy Tịch sẽ làm vậy! Hơn nữa thầy Tịch còn làm hơn cả vậy! Pliu Pliu cái đồ zô ziên thúi nè 】
Các comments trong làn đạn đều ha ha ha.
Người qua đường cũng hiếm khi chứng kiến fans của Bộ Tiêu bị xử đẹp, giống như hắn trở lại thời gian mới nổi tiếng, bị fans khắp nơi mắng đến té đái.
Mà Bộ Tiêu chưa bao giờ xem phim của Tịch Thừa Quân.
Hắn nghe thấy Tịch Thừa Quân nói câu đó, theo bản năng lùi lại mấy bước.
【 cậu có nghiêm túc mà suy nghĩ lùi lại nữa hông? tầm này vẫn còn gần lắm đoá 】
Sau khi lùi lại rồi, Bộ Tiêu mới cảm thấy hối hận.
Hắn một lần nữa dừng ánh mắt trên người Tịch Thừa Quân.
Người đàn ông này hoàn toàn tương phản so với các nghệ sĩ khác trong làng giải trí, dường như không có giây phút nào hớ hênh, dù là trước ống kính hay sau ống kính. Chẳng lẽ... là do vấn đề tuổi tác nên tính tình ổn trọng hơn? Hay là thành danh quá sớm nên giỏi khống chế cảm xúc? Ngay cả khi người này điềm tĩnh ngồi đó, cũng mang lại uy áp cho người khác.
Tịch Thừa Quân đánh gãy không gian im lặng này, anh hỏi Bộ Tiêu: "Còn việc gì sao?"
Bộ Tiêu trẻ người non dạ, là chiến sĩ thi đua không tiếc mạng sống, hắn căn răng, không lùi bước, trả lời: "Còn."
Tịch Thừa Quân phô bày tính cách hào phóng của mình: "Cậu nói."
Bộ Tiêu nhìn Bạch Khởi: "... Tôi muốn mời cậu, ở trong MV của tôi xuất hiện một đoạn. Thầy Tịch có đồng ý không?"
Hắn nghĩ ra chiến lược đối phó rồi.
Nếu Tịch Thừa Quân nói "Không được", hắn sẽ nhân cơ hội này tấn công Tịch Thừa Quân vì lý do không cho Bạch Khởi sự tôn trọng cơ bản và không gian cá nhân.
Kết quả, Bạch Khởi lại là người lên tiếng trước.
Bạch Khởi hoang mang tột độ, cậu mở lớn mắt nói một tràng: "Cái gì? Để rồi sau đó nhờ vào diễn xuất quá mức cứng đờ cộng với khuôn mặt liệt không góc chết mà tôi được nhận đãi ngộ 30 trang word mắng chửi cùng tượng đài hotsearch # Bạch Khởi cút khỏi giới giải trí # hả? Đãi ngộ này chói sáng quá tôi không dám nhìn thẳng luôn."
【 ha ha ha, có một số tiểu sinh lưu lượng bị nhột nha ha ha 】
【 bọn họ đều có thể! Cậu cũng có thể! Khởi Khởi thử đi! 】
【 hãy để Khởi Khởi của tui được bình an sống sót giữa dòng đời vội vã 】
Bộ Tiêu: "......"
Nước cờ này hắn không lường trước được, người kiên quyết từ chối lại là Bạch Khởi.
Mà ở bên cạnh, Tịch Thừa Quân ánh mắt loé loé, khoé miệng cong lên chứng tỏ tâm tình rất tốt.
Không ai so với anh hiểu rõ nhất.
Bạch Khởi trời sinh rất biết diễn.
Làm sao em ấy lại có thể mặt liệt hay cứng đờ?
Nhưng Bạch Khởi vẫn từ chối Bộ Tiêu.
Tịch Thừa Quân cảm thấy không khí núi rừng hôm nay đặc biệt trong lành, cũng không còn ngột ngạt như trước.
Dương Ức Như sải bước đi tới: "Khởi Khởi, cậu trượt cáp treo với thầy Tịch à? Cái đó dễ chơi thật đấy, không đáng sợ đâu."
Cáp treo ở đây cũng giống với loại được lắp trong khu du lịch danh lam thắng cảnh, khác biệt một chút thì bên đây không ngồi trong thùng cáp, mà người chơi mặc đồ bảo hộ rồi trực tiếp trượt một đường xuống, chia thành hai chiều đi-về. Chỉ số độ khó thì không cao, nhưng chỉ số khủng bố thì mệt đấy.
(Lời Editor: Mọi người có thể hình dung bằng trò zipline mình đã chú thích ở chương trước nha.)
Nhóm Chu Nham Phong đi cùng hai người Dương Ức Như, vừa nhìn liền quay về, chọn leo núi.
Tuy rằng quần quật nửa ngày không có tiến triển, nhưng nước thì uống được bình lớn, bánh thì ăn được một thùng, nhìn qua là một chiến đội ăn uống rất đáng gờm.
Đề tài bị gián đoạn, Bộ Tiêu chỉ có thể tạm thời ngậm miệng.
Tịch Thừa Quân: "Chúng tôi không đi."
"Thế hai người ở đây làm gì? Trải nghiệm cuộc sống dưỡng lão sớm à?"
Tịch Thừa Quân: "Xem người khác hét."
Dương Ức Như: "......"
【 thầy Tịch xấu quá, ban nãy không biết ai ghen tuông nha 】
Dương Ức Như yêu cầu tổ chương trình mang thùng rút thăm đến.
Cô duỗi tay lấy một phiếu.
"Má, chúc bạn may mắn lần sau... Tôi xui bạt mạng mà." Dương Ức Như bất lực than thở, "Biết thế để anh Ổ rút rồi."
"Không sao đâu, buổi tối chị và anh Ổ ngủ phòng VIP đi." Bạch Khởi nghiêng đầu chen lời.
"Thôi ngại lắm, cậu đã nhường xe cho tôi rồi... Trên núi còn có rất nhiều muỗi, ngủ trong lều không thoải mái đâu, cậu và thầy Tịch chắc chắn ngủ không được." Dương Ức Như đưa tay: "Danh sách trò chơi đâu? Cho tôi mượn xem lại đi."
"Không sao hết, lát nữa em với thầy Tịch cùng nhau leo núi. Chị Dương đừng khách sáo với em mà." Bạch Khởi hướng cô ngỏ lời.
Ấn tượng của cậu đối với mọi người ở đây vốn dĩ không tồi, mà Dương Ức Như còn đang mang thai, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đã làm người tốt thì làm cho trót.
Dương Ức Như: "Vậy thôi được, để cảm ơn cậu, lúc về tôi gửi qua mười bộ đề thi thạc sĩ nhé."
Bạch Khởi: "......"
Bạch Khởi không nói đùa, cậu thật sự cùng Tịch Thừa Quân đi leo núi.
Bộ Tiêu thấy vậy, liền quay đầu nhìn sang Tô Mông.
Tô Mông: "A... đừng nhìn tôi, tôi không được..." Cô suy nghĩ một lúc rồi nói, "Nếu không chúng ta đứng ở bên dưới cổ vũ cho thầy Tịch đi?"
Bộ Tiêu đầy mặt đều viết mấy chữ chán nản: "Thôi bỏ đi."
Lúc Bạch Khởi cởi áo khoác thắt đai an toàn, làn đạn vẫn còn liên tục chọc ghẹo, bảo rằng đứa nhỏ trong bụng không chịu nổi hoạt động mạnh đâu.
Tịch Thừa Quân nhìn sang nhân viên công tác, anh nói: "Để tôi làm đi."
Anh đứng sau lưng Bạch Khởi, vươn tay vòng đến trước ngực chỉnh đai an toàn cho cậu, tiếp đến nhẹ nhàng ấn vào bụng Bạch Khởi một cái, anh khẽ cười, dùng giọng điệu trầm thấp từ tính rỉ vào tai cậu: "Khởi Khởi à, em cẩn thận một chút."
Thân thể Bạch Khởi theo cái ấn này mà run lên, phần bụng như đang bốc hoả.
Bây giờ thì tốt rồi, từ cổ đến tai đều đỏ như trái cà chua.
Cậu không dám quay đầu lại, cứ dùng gương mặt trái cà chua của mình mà hùng hùng hổ hổ tiếp lời anh: "Trong lòng anh chỉ có đứa nhỏ chứ không có em, em không thèm sinh cho anh nữa, lát nữa em đâm vào tảng đá cho rồi..."
Bạch Khởi trái cà chua hơi hơi nâng cầm, cậu cảm thấy bản thân mình diễn không tồi.
Nếu đâm vào tảng đá thì sẽ không còn nữa, như vậy màn tấu hài "tôi mang thai" liền chấm dứt.
【 mau dỗ cậu ấy! người ta dỗi kìa 】
【 mấy người giận gì thì giận, đứa nhỏ này tui muốn giữ! 】
【 vcl, cười chết tui, hai người làm gì mà diễn sâu như zậy chứ ha ha ha 】
Tịch Thừa Quân lại cười lên, tâm trạng vô cùng tốt.
Anh dỗ dành nói: "Ừm, anh sai rồi, Khởi Khởi, em đừng giận."
Bạch Khởi trái cà chua tiếp tục giữ vững thái độ hùng hổ chỉ trích anh: "Thái độ không thành khẩn, anh còn cười kìa."
Tịch Thừa Quân: "Về nhà anh quỳ ván giặt đồ, được không?"
【 ha ha ha thầy Tịch tự giác qua nha, nhà là phải có nóc đó ha 】
【 lần trước cho Hạ Dương điểm B thầy Tịch quỳ sầu riêng chưa đủ sao, đam mê thích quỳ dữ vậy thầy? 】
【 quỳ chưa đủ thì cũng phải ăn sầu riêng thui, để lâu nó bị thúi đó lầu trên? 】
【 giận! Hai người tình cảm như vậy mỗi ngày tui xem cũng 100 lần cũng không đã 】
【 lầu trên quá tàn nhẫn, xem 100 lần thì anh Tịch chúng tui quỳ 100 lần hả T_T 】
Mà Bạch Khởi ở trên màn ảnh... Bạch Khởi không đỡ được nữa.
Thầy Tịch hôm nay không đúng! Thầy Tịch sao lại ngoan như vậy chớ!
Không phải kịch bản trong phim truyền hình tám giờ tối ở chỗ này phải cãi nhau sao?
Tịch Thừa Quân cũng không để cậu nghĩ đến mấy kịch bản máu chó trong phim truyền hình gì đó nữa, anh lên tiếng: "Xong rồi."
Bạch Khởi nhìn xuống, khóa của đai an toàn đã được gắn chặt.
Tịch Thừa Quân cũng mau chóng mặc xong.
Cả hai cùng nhau đến khu vực thực hiện nhiệm vụ.
Thật ra về hình thức thì khá giống với các trò leo núi ở những nơi khác. Như trong khu vui chơi giải trí có leo núi nhân tạo*, một bức tường lớn chứa rất nhiều các bục được nhô ra để người chơi có thể bám vào và trèo lên. Tuy nhiên ở đây lại không giống như vậy. Toàn bộ từ trên xuống dưới đều thật trăm phần trăm, các hõm đá nhô ra có nơi được hình thành tự nhiên, có nơi sẽ do chủ sở hữu tạc ra, vì vậy không ai đảm bảo những tảng đá này có đủ chắc hay không.
Đây thật sự là một trò chơi đòi hỏi rất nhiều kỹ năng.
Tổ chương trình nhìn vào chiếc đồng hồ bấm giờ.
"Được rồi, 3, 2, 1... Bắt đầu!"
Dứt lời, cả hai đồng thời leo lên.
【 tổ tiết mục: tổ chức cho zui mà ai dè gặp hàng thật giá thật 】
【 vợ bé nhỏ sao không nói: chồng ơi em sợ, như mấy kịch bản tui hay xem zạ! 】
【 vợ bé nhỏ hàng real: chồng ơi, trên trời dưới đất không có gì em không làm được 】
Làn đạn còn chưa kịp nói xong.
Thì vợ chồng Chu Nham Phong đã chứng kiến bọn họ leo lên đỉnh núi rồi.
Tịch Thừa Quân cao lớn, chân lại dài lêu nghêu, anh đến sớm hơn một bước.
Vừa tiếp đất, anh lập tức duỗi tay về phía Bạch Khởi.
Bạch Khởi nắm tay anh mượn lực leo lên, chân trái giẫm lên chỏm đá, chân phải duỗi thẳng bám trên đỉnh núi, cậu hạ thấp trọng tâm cơ thể một chút rồi dùng sức bật người lên. Cả hai ngồi sóng vai trên đó, thu hết cảnh đẹp của toàn bộ bên dưới vào đáy mắt.
Cơn gió trong lành thổi phớt qua tai, khung cảnh yên tĩnh lại thoáng có nét thơ mộng, hô hấp Bạch Khởi bỗng chốc trở nên nhẹ hơn, nhưng trái tim vẫn đập liên hồi vì mới vận động mạnh.
Tay cậu vẫn còn nắm lấy Tịch Thừa Quân, lòng bàn tay lẫn lộn bùn cát và mồ hôi dán chặt vào nhau, toả ra nhiệt độ nóng ấm.
Tổ chương trình nói không sai.
Vào thời điểm khiêu chiến thử thách, không phải tình cảm vợ chồng mới có thể tô điểm cho bức tranh hùng vĩ thêm phần tươi đẹp. Mà chính vào khắc đó, bởi vì hiệu ứng cầu treo*, adrenaline nháy mắt cao vút, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn vì khoái cảm chinh phục ngọn núi, đồng thời...
Thật sự sẽ cho người ta một loại ảo giác ——
Rằng, tôi cũng thích bạn.
Có tiếng vỗ tay dưới đó vọng lên.
Nhân viên công tác nói lớn: "Chúc mừng các bạn đã hoàn thành thử thách, đạt được cơ hội một lần rút thăm."
Bạch Khởi hít sâu một hơi, giãn gân giãn cốt, chuẩn bị leo xuống.
Nhưng Tịch Thừa Quân lại siết chặt tay cậu.
Anh hỏi: "Chúng ta nhảy xuống đi?"
Bạch Khởi chần chờ chưa đến một giây liền gật đầu đồng ý: "Được!"
Tịch Thừa Quân không buông tay cậu ra, hai người cũng không hô "321", nhưng bằng sợi dây liên kết vô hình nào đó, cả hai nhảy xuống gần như cùng lúc.
"Địu má!" Chu Nham Phong bị doạ đến chửi tục một câu.
Mấy người Bộ Tiêu theo bản năng đi về phía trước, như muốn duỗi tay đón bọn họ.
Sau khi cơ thể đột ngột mất trọng lực lao xuống, từng đợt gió điên cuồng thốc vào mặt, Bạch Khởi cảm thấy tóc trên trán đều dựng hết cả lên.
Đai an toàn giựt mạnh khiến cả hai ngừng lại.
【 cảm giác như nhảy bungee! 】
【 trên màn ảnh lúc nào cũng cảm thấy anh Tịch luôn khắc chế chính mình, nhưng mỗi khi ở với Bạch Khởi, cảm giác anh không gì là không thể làm, vô cùng tự do thoải mái. Hai người thiệt giỏi a a a, mặc kệ làm cái gì, hai người đều sóng vai mà bước 】
【 nhảy vực mà sao tui cũng thấy lãng mạn zậy trời 】
Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân vững vàng tiếp đất.
Sau đó vừa cởi đai an toàn vừa tiến hành rút thăm.
Lần này Bạch Khởi là người rút.
'Chúc bạn may mắn lần sau.'
Vẻ mặt hai người không chút thay đổi, cùng đối phương nhìn nhau, chỉ nói: "Chơi tiếp chứ?"
"Chơi tiếp."
Sau đó hai người bắt đầu công cuộc chinh phục mới.
Cứ như vậy chơi liên tục năm trò, những gì bọn họ nhận được trong các phiếu thăm đều gọn gàng lưu loát sáu chữ 'chúc bạn may mắn lần sau.'
Bạch Khởi: "......"
Tịch Thừa Quân: "......"
Chu Nham Phong ở phía sau ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha, hai người rốt cuộc cũng có ngày hôm nay..."
【 cảm ơn vì hiệu ứng đầy đủ của chương trình, ai cũng phải xui xẻo một lần 】
Cuối ngày, Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân vẫn phải dựng lều trại nghỉ đêm.
Thật ra Bạch Khởi cũng không ngán mấy thứ này, cậu chỉ cần có chỗ ngả lưng là được.
Cho đến ngày ghi hình chương trình thứ ba, khi Bạch Khởi rời giường cùng Tịch Thừa Quân mới phát hiện dưới mắt anh có quầng thâm nhàn nhạt.
Bạch Khởi cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi: "Thầy Tịch ngủ không được ngon sao?"
Tịch Thừa Quân: "Không sao, còn tốt."
Ở bên ngoài, mọi người đang ăn sáng.
Bạch Khởi nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt đánh răng.
Cậu cầm bàn chải ngồi xổm trước bồn nước, sau đó đôi mắt hơi mở to vì kinh ngạc, cậu cẩn thận nhìn những ngón tay đang cầm bàn chải của mình.
Hôm qua leo núi, đu dây thép.
Trên ngón tay xuất hiện rất nhiều vết xước, có chỗ nông, có chỗ sâu, cậu khi ấy cũng không quan tâm lắm, dựng lều xong liền lăn ra ngủ vì quá mệt.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại... máu và bùn ở các vết xước dường như đã được lau sạch sẽ.
Bạch Khởi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân: "Sao vậy em?"
Bạch Khởi nhìn anh, không trả lời.
Lúc ăn sáng, cậu và Dương Ức Như nói chuyện với nhau vài câu, sau đó quay về, trên tay đã mang theo một túi thuốc, cậu nhỏ giọng hỏi anh: "Ngày hôm qua tay thầy Tịch có bị trầy không đó?"
Bạch Khởi cúi đầu, cẩn thận lấy bông gòn tẩm Povidone, sát trùng vết thương cho anh trước.
Cậu vừa săm soi vừa chăm chút cho mỗi vết xước.
Từng ngón tay của hai người chạm vào nhau, giao hoà, nắm lấy, cứ như thế lặp đi lặp lại, thật giống như đang thưởng thức tác phẩm điêu khắc tinh xảo.
Bạch Khởi nuốt nước bọt một cái.
Ngày hôm qua khi mình ngủ say, Tịch Thừa Quân cũng như vậy mà lau sạch từng miệng vết thương cho mình sao?
Trái tim của Bạch Khởi đập nhanh liên hồi, mơ hồ cảm thấy trong ký ức hình như có ai đó niết qua đầu ngón tay mình như thế này, sau đó người ấy nhẹ nhàng cúi xuống, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt mà hạ nụ hôn ở đó.
Nhiệt độ cực nóng.
Cuối cùng, Bạch Khởi vẫn không hỏi Tịch Thừa Quân có phải ngày hôm qua anh đã giúp cậu rửa sạch vết thương hay không.
Có một loại hiểu ngầm kỳ lạ đang hình thành giữa hai người.
Nụ hôn đó... Vượt qua phạm vi hợp đồng.
Kỳ thứ tư của chương trình, nhóm Tịch Thừa Quân đã giành được vị trí đầu tiên trong ba ngày liên tiếp, kết thúc viên mãn.
Tổ chương trình cũng không tiếp tục ghi hình nữa.
Mỗi một chiêu dùng một lần là được, lần sau phải đổi sang chiêu mới, nếu không khán giả sẽ cảm thấy chán.
Nhưng khán giả chính là xem chưa đã.
Diễn đàn chém gió lại nhanh chóng đăng các bài phân tích về kỳ thứ tư của chương trình.
【 mị nghe nhân viên công tác nói, anh Tịch cùng Bạch Khởi ngủ trong lều trại, anh Tịch cả đêm bắt muỗi cho cậu ấy á! 】
【 đệt? Thiệt hay giả? 】
Ngồi trong chuyến xe trở về, Bạch Khởi mở diễn đàn xem hai lần, sau đó lặng lẽ đóng lại.
Những comments chém gió vẫn liên tục không ngớt.
【 sau khi ghi hình chương trình, Bộ Tiêu thật sự tìm đến Bạch Khởi xin thông tin liên lạc, lúc đó camera đóng rồi, tiếc ghê không thấy biểu cảm thầy Tịch 】
【 Bộ Tiêu dũng cảm thế? 】
【 đúng zậy, cũng không sợ bản thân bị trét thành cột bê tông 】
【 hais người trẻ tuổi tính cách nóng nảy... 】
【 ha ha ha có ai còn nhớ hông, trước đó có đợt bốc phốt các chị dâu trong showbiz, người nào đó nói rằng không ai bằng Bạch Khởi, tự nhiên mị cảm thấy sẽ có người thật sự có tâm tư khác với Bạch Khởi? Có vẻ thầy Tịch không chỉ có một tình địch thôi đâu? 】
Diễn đàn càng lúc càng nhiều người comments.
Bạch Khởi trở về Bắc Kinh, lập tức đến trường học báo danh cho học kỳ mới.
Vừa hoàn thành xong các thủ tục, cậu nhận được điện thoại từ Tịch Thừa Quân.
"Anh đợi em ở gara." Giọng của Tịch Thừa Quân truyền tới từ đầu dây bên kia.
Bạch Khởi ngẫm nghĩ một chút.
Gần đây không có thêm lịch trình gì nhỉ... Ngoài chương trình thực tế này ra, hình như bọn họ cũng không có công việc gì khác. Ngọn gió nào đưa thầy Tịch đến đây đón mình ta?
Bạch Khởi ngẫm ngẫm trong lòng vậy thôi, cậu không hỏi ra miệng.
Sau khi cúp điện thoại, cậu lập tức tới gara, rất nhanh đã tìm được xe Tịch Thừa Quân.
Cậu mở cửa, lên xe.
Bên trong chỉ có một mình Tịch Thừa Quân.
Bạch Khởi ngồi ở ghế lái phụ, nghe thấy Tịch Thừa Quân hỏi một câu: "Em thích đạo diễn Trịnh sao?"
Bạch Khởi hớn hở nói: "Em thích em thích! Làm sao anh biết?"
"Em để những poster điện ảnh của hắn trên bàn." Tịch Thừa Quân ôn hoà nói tiếp: "Em có muốn cùng anh đóng vai khách mời trong phim của hắn không? Rất ít cảnh. Sẽ không khiến em bị mắng thành 30 trang."
Tịch Thừa Quân treo nụ cười trên môi, nhưng đáy mắt không chứa nổi nửa điểm ý cười.
Anh đương nhiên phải đem toàn bộ ý niệm trong đầu của Bộ Tiêu bóp chết từ trong nôi.
Bạch Khởi rung rinh rồi: "Là cái loại vừa ló mặt liền lãnh cơm hộp* hở? Diễn thi thể em cũng làm được!"
Anh nói: "Đều không phải, đây là loại anh cầu mà không được."
Lãnh cơm hộp: ý chỉ những vai diễn chết sớm trong bộ phim.
______________
Chú thích:
- Đây là trò leo núi nhân tạo, Việt Nam mình nhiều chỗ chơi lắm, mình từng chơi thử, lần đầu tiên leo xong thở hổn hển như chó, nhưng làm xong có cảm giác thật vui, kiểu chinh phục á:
- Hiệu ứng cầu treo là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành với nhau. Theo nghiên cứu cho rằng khi hai người cùng nhau trải nghiệm cảm giác lo âu sợ hãi thì họ sẽ dễ đồng cảm và nảy sinh tình cảm với đối phương hơn.