Tống Vân Tề ở bệnh viện ba ngày, Hoắc Khải cũng ở tại bệnh viện chăm cậu ba ngày, tuy rằng mỗi ngày đều có chuyện cần làm, cùng Tống Vân Tề không nói quá mấy câu, nhưng có Hoắc Khải ở bên cạnh, Tống Vân Tề cảm thấy mình thật cao hứng.
Bất quá Tống Vân Tề cũng nhận thấy được thân thể Hoắc Khải thật sự phi thường kém, mặc dù hắn cực lực che giấu, nhưng bệnh nặng đến mức muốn giấu cũng giấu không được, lúc bình thường sắc mặt đã tái nhạt, thời điểm nghiêm trọng Hoắc Khải ho khan không ngừng, thậm chí còn có thể ho ra máu nữa.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy, Tống Vân Tề sợ đến choáng váng, đầu tiên cậu ngửi thấy một cỗ mùi vị so với bình thường còn hôi thối hơn, sau đó Hoắc Khải bắt đầu ho khan.
Lúc đầu Tống Vân Tề còn tưởng rằng chỉ ho một lúc thì sẽ dừng lại, ho khụ khụ, Hoắc Khải đột nhiên cong toàn bộ thắt lưng xuống, trực tiếp phun ra một búng máu.
Đúng là phun! Tống Vân Tề lúc ấy sợ đến ngây người, dù sao thì loại tình huống này chỉ có thể thấy được trong phim truyền hình.
Tình huống Hoắc Khải lúc đó phi thường không tốt, Tống Vân Tề cũng không thể cứ nằm trên giường được, lập tức nhảy xuống đỡ Hoắc Khải, hướng về phía cửa gọi Ngô Thuyên vào, sau đó Hoắc Khải được đưa đi chữa trị.
Lúc này Tống Vân Tề mới thật sự ý thức được Hoắc Khải là một người bệnh, mà bệnh còn vô cùng nghiêm trọng, tùy thời đều có khả năng nguy hiểm đến tánh mạng.
Tống Vân Tề cũng không biết cái gọi là xung hỉ rốt cuộc có hữu dụng hay không, nhưng cậu muốn gả vào Hoắc gia nhanh hơn một chút, Hoắc Khải là một người tốt, mặc kệ lời đồn là thật hay giả, ít nhất đối với cậu Hoắc Khải là một người tốt, Tống Vân Tề không muốn hắn sẽ chết đi như vậy.
Hoắc lão phu nhân cùng Hoắc phu nhân đều đã đến đây, hai người nhìn Hoắc Khải liền khóc, Hoắc lão phu nhân còn lôi kéo tay Tống Vân Tề mong cậu có thể giúp đỡ.
Tống Vân Tề vốn đã nghĩ thông, trực tiếp đáp ứng, sau đó chủ động muốn xuất viện, cậu phải về Tống gia.
Trọng sinh trở về cũng chỉ mới có vài ngày, đến bây giờ vẫn còn đang bị vây vào thế bị động, Tống Vân Tề muốn chủ động xuất kích, khi cậu về tới nhà đã là giữa trưa, ở Tống gia chỉ có mình Giang Hải Liên, Giang Hải Liên nhìn Tống Vân Tề về nhà, trong lòng tràn đầy chán ghét, nhưng trên mặt lại cười vui vẻ, đứng lên, "Vân Tề, con cuối cùng cũng về rồi, mẹ với ba con lo lắng gần chết."
Lo lắng gần chết vậy mà vẫn còn có thể đứng đây, Tống Vân Tề vừa nghe lời bà ta đã nghĩ ngay đến câu này, lúc trước đánh cậu như thế nào, nói nhiều lời khó nghe như vậy, chẳng lẽ họ nghĩ cậu dễ quên như vậy sao?
"Phải không? Mẹ, nếu các người lo lắng cho con, sao lại không tới bệnh viện thăm con dù chỉ một lần? Chẳng lẽ con không phải con của các người sao?" Tống Vân Tề nhìn chằm chằm Giang Hải Liên hỏi.
Giang Hải Liên bị lời này hỏi tới sắc mặt trở nên vặn vẹo, trong lòng đem Tống Vân Tề chửi qua một lần, "Này....... Ba con không phải rất bận sao, công ty có nhiều chuyện cần giải quyết. Hơn nữa, còn có người của Hoắc tam gia đứng ngoài cửa coi chừng, chúng ta làm sao có thể đi vào a!"
Nhắc tới việc này, Giang Hải Liên còn nói ngược lại, "Vân Tề, không phải mẹ trách con, nhưng chuyện nhà chúng ta sao lại có thể để người ngoài biết, ba con không phải chỉ dạy dỗ con vài câu thôi sao, con liền cùng ngoại nhân đối phó với ba, làm ba con đau lòng rất nhiều a. Sao lại không hiểu chuyện vậy chứ."
Đây là vừa ăn cắp vừa la làng a, mà còn nói rất ủy khuất nữa.
"Mẹ, người biết không, bác sĩ đã làm chứng nhận thương tật cho con, mẹ, để con cho người xem." Tống Vân Tề nói xong, liền từ trong túi quần đưa ra một tờ giấy.
Giang Hải Liên nháy mắt thay đổi sắc mặt, trực tiếp đi tới trước mặt Tống Vân Tề, "Con nói hưu nói vượn cái gì vậy, ba con chỉ có đánh nhẹ vài cái, sao lại có thương tật gì. Vân Tề, chẳng lẽ con muốn làm đứa con bất hiếu, đi kiện ba con sao?" Giang Hải Liên tức giận, muốn đánh người, bất quá cũng may là nhịn lại được.
Tống Vân Tề cười cười, "Việc này thì không có."
Giang Hải Liên vừa muốn thở phào một hơi, Tống Vân Tề liền mở miệng, "Đầu năm này, đăng lên mạng còn muốn có hiệu quả hơn so với kiện cáo a, dù sao thì đó cũng là ba con nha!"
Tống Vân Tề cũng không tiếp tục nói, nhưng hiển nhiên Giang Hải Liên có thể hiểu được ý tứ của cậu.
Trong lòng hoảng loạn đứng lên, "Con....... Con muốn làm cái gì?"
"Không làm cái gì, chờ ba về nhà con mới nói với ba, dùng sao thì dạng người đem con ruột đánh thành như vậy cũng rất ít, mẹ, người nói có phải không?" Giờ phút này, sắc mặt Tống Vân Tề đầy vẻ châm chọc.
Buổi tối, Tống Hồng Đạt trở về, còn chưa nhìn thấy Tống Vân Tề đã từ trong miệng Giang Hải Liên biết được chuyện cậu muốn uy hiếp ông ta, tức giận đến mức một cước đạp ngã bàn trà, phát ra tiếng vang thật lớn.
"Súc sinh! Nghịch tử, mày cút xuống đây cho tao, dám uy hiếp lão tử, xem lão tử hôm nay có đánh chết mày không!" Tống Hồng Đạt vừa nói vừa đi tìm chổi lông gà.
Giang Hải Liên chạy ngăn ông ta lại, "Lão Tống, ông làm cái gì vậy, trong tay tiểu súc sinh kia có nhược điểm của ông, ông lại đánh nó, tiểu súc sinh nó không biết chừng còn có thể làm ra việc gì đó."
Tống Hồng Đạt được Giang Hải Liên khuyên cũng hơi bình tĩnh một chút, bất quá trong lòng vẫn còn rất tức giận.
"Nó dám, tôi là ba nó, nếu nó dám làm cái gì, tôi sẽ giết chết nó!"
Vừa nói xong lời này, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tống Vân Tề đang đứng trên cầu thang, bị nghe được, Tống Hồng Đạt cũng không có chút chột dạ nào, muốn mắng nhưng lại nói không ra lời.
Giang Hải Liên cũng kịp phản ứng, nhìn Tống Vân Tề cười cười, "Vân Tề, con xuống khi nào vậy, ba con đang tức giận, con mau xuống xin lỗi ba, chuyện này để qua đi."
Tống Vân Tề câu khóe miệng từng bước một đi xuống dưới nhà, vừa đi vừa trả lời câu nói của Giang Hải Liên, "Từ lúc người kêu tiểu súc sinh đã đi xuống rồi."
Giang Hải Liên nhất thời cứng mặt, "Vân Tề, không phải, con đừng hiểu lầm, mẹ... Mẹ không có ý tứ này, mẹ....... "
Giang Hải Liên ấp úng, Tống Vân Tề trực tiếp cắt ngang bà ta, "Được rồi, không cần phải nói nữa, tôi không cần." (Hết diễn cảnh tình thâm rùi nè, mừng rớt nước mắt *_*)
Tống Vân Tề đem giấy chứng nhận thương tật đưa ra, "Tôi muốn cùng các người bàn điều kiện, tôi muốn quang minh chính đại cùng Hoắc Khải kết hôn, nếu không, cái này, và còn vài thứ khác nữa, tất cả mọi người đều sẽ biết."
"Trong tay mày còn có cái gì?" Tống Hồng Đạt sắc mặt âm trầm, nhăn đến mức có thể vắt ra nước.
Tống Vân Tề nhìn ông ta, tựa tiếu phi tiếu, "Ông cảm thấy tôi sẽ nói cho ông biết sao? Tất nhiên, nếu ông muốn biết cũng có thể, tôi hiện tại liền đăng hết lên mạng, đến lúc đó........"
Tống Hồng Đạt cùng Giang Hải Liên nháy mắt hoảng thần, bọn họ không rõ lắm bị Tống Vân Tề bắt được nhược điểm gì, tuy rằng rất cẩn thận, nhưng ai biết đâu, vạn nhất là gì đó trọng yếu, hậu quả kia, hai người không dám tưởng tượng.
Cũng chỉ có những người làm việc xấu mới sợ hãi như vậy.
"Lão Tống, này....... " Giang Hải Liên khẩn trương nhìn Tống Hồng Đạt.
Tống Hồng Đạt nhìn về phía Tống Vân Tề, trong mắt không còn hận ý, mà nổi lên sát ý, "Tốt, tao đáp ứng mày, bất quá mày phải đem những thứ đó giao cho tao."
Tống Vân Tề trực tiếp xoay người đi lên lầu, "Vì mạng nhỏ của tôi, tôi sẽ không đưa cho ông, nhưng mà ông cứ yên tâm, tôi sẽ không tùy tùy tiện tiện đem nó lộ ra ngoài." Dù sao thì, đặt nó trên đầu lưỡi dao là thích hợp nhất.
Ở sau lưng, lại truyền đến một tiếng vang thật lớn.
@Tiểu Minh