Đôi chân đang đi lên phía trước của Tống Hồng Đạt liền dừng lại, ông ta lập tức ngẩng đầu nhìn về chỗ phát ra âm thanh, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, "Tam..... Tam gia đang nói về việc gì vậy?"
"Tống tiên sinh sau khi nhìn thì sẽ tự nhiên hiểu rõ thôi, Ngô Thuyên!"
Hoắc Khải gọi một tiếng, Ngô Thuyên rất nhanh liền từ ngoài cửa đi vào, sau đó đem laptop trên tay Hoắc Khải đặt trước mặt Tống Hồng Đạt, trên màn hình là một văn kiện, tiêu đề là Phương án thu mua Tống thị, những văn tự màu đen phá lệ rõ ràng, Tống Hồng Đạt nhìn thấy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân mình lung lay sắp đổ.
Mà cùng lúc đó, Ngô Thuyên lùi về sau mấy bước, một chút ý muốn đỡ người cũng không có.
Nhưng người đang ngồi trên giường, Giang Hải Liên phản ứng vô cùng nhanh, trực tiếp tiến lên đỡ Tống Hồng Đạt, "Lão Tống, lão Tống, ông làm sao vậy?" Âm thanh Giang Hải Liên không hề nhỏ, Hoắc Khải theo bản năng liền nhíu mày.
Ngô Thuyên nhìn phản ứng của ông chủ, lập tức mở miệng nhắc nhở Giang Hải Liên, "Tống phu nhân, nơi này là bệnh viện, phiền ngài nói nhỏ một chút, nếu để ảnh hưởng đến người khác sẽ không tốt."
Giang Hải Liên bị nhắc nhở theo bản năng mở miệng phản bác: "Tôi..... "
Chẳng qua còn chưa kịp nói đã nhịn lại, bà vẫn rất sợ Hoắc Khải.
Tống Hồng Đạt phía sau cũng chậm đi tới, ông ta đẩy Giang Hải Liên ra, tự mình đi tới trước mặt Hoắc Khải, cung kính đúng mực cúi mình vái chào Hoắc Khải, "Tam gia, không biết Tống thị đã làm gì đắc tội với Tam gia, vậy mà lại đáng giá để Tam gia đích thân ra tay như vậy?"
Hoắc Khải đem xe lăn chuyển lại gần, sắc mặt lạnh như băng, chỉ đơn giản liếc mắt một cái cũng đã khiến cho Tống Hồng Đạt cảm thấy cả người phát lạnh, lời đồn đãi bên ngoài nháy mắt hiện lên trong đầu Tống Hồng Đạt, Tống Hồng Đạt ngay cả động cũng không dám động chút nào.
"Tôi nghĩ hẳn là Tống tiên sinh rất rõ ràng."
Tống Hồng Đạt nghe lời nói của Hoắc Khải, ông ta cảm thấy như có một cỗ trọng lực đè nặng trên người, làm ông ta ngay cả mở miệng cũng cảm thấy khó khăn. "Xem ra Tống tiên sinh là quý nhân hay quên, sự tình xãy ra khi bà nội cùng mẹ tôi ghé thăm Tống gia, không biết Tống tiên sinh còn nhớ rõ không?" Hoắc Khải phi thường có thiện ý nhắc nhở một câu.
Vừa nhắc tới, Tống Hồng Đạt có cảm giác không ổn lắm, đồng thời trong lòng ẩn ẩn hiểu được, là do ông ta đắc tội Hoắc lão phu nhân và Hoắc phu nhân, "Tôi..... Tam gia....."
"Tôi cho Tống tiên sinh một ngày, người hay Tống thị, đều do Tống tiên sinh lựa chọn."
Người, tất nhiên là chỉ Tống Vân Tề, ai cũng rất rõ ràng.
Tống Hồng Đạt không nghĩ tới Hoắc Khải lại đưa ra điều kiện như vậy, mà Hoắc Khải cũng không cho Tống Hồng Đạt có cơ hội nói chuyện: "Ngô Thuyên, đưa Tống tiên sinh và Tống phu nhân rời khỏi đây."
"Vâng!"
Tống Hồng Đạt tất nhiên không muốn đi, nhưng lại bị Ngô Thuyên trực tiếp kéo người ra ngoài, một chút mặt mũi cũng không chừa.
Tống Vân Tề nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải, người này mặc dù sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng ốm yếu, nhưng trên người hắn tồn tại một cỗ khí thế cường đại làm cho người ta sợ hãi, không ai dám coi khinh hắn.
"Tam gia, cám ơn ngài." Tống Vân Tề thực thành khẩn nói lời cảm tạ.
Hoắc Khải cũng không cấp cho Tống Vân Tề phản ứng gì, tựa như việc hắn làm không có quan hệ gì với Tống Vân Tề.
Tống Vân Tề nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ, người này thật đúng là trầm mặc ít nói, có thể không nói thì sẽ không nói.
Nhưng điều này làm cho Tống Vân Tề càng thêm yên tâm, Hoắc Khải càng cường đại thì cậu càng có lợi, cậu biết nếu chỉ dựa vào sức mình muốn trừ bỏ toàn bộ Tống gia không khác nào lấy trứng chọi đá, nói không chừng còn có thể dẫm vào vết xe đổ đời trước, cậu không ngốc đến vậy.
Sau câu nói của Tống Vân Tề, phòng bệnh liền yên tĩnh trở lại, Hoắc Khải ôm laptop không biết đang làm cái gì, Tống Vân Tề ngồi theo dõi hắn, cũng không có cảm thấy nhàm chán.
Bất quá lúc này, ngoài phòng bệnh cùng trong phòng bệnh hoàn toàn khác nhau, Tống Hồng Đạt cùng Giang Hải Liên bị Ngô Thuyên đẩy ra bên ngoài, cũng không có đẩy ra xa, chỉ ở khoảng cách không cho bọn họ tới gần phòng bệnh, Tống Hồng Đạt bình sinh đây là lần đầu tiên bị đối xử như vậy, trong lòng đối với Hoắc Khải nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà, ông ta hận nhất vẫn là Tống Vân Tề.
"Đồ tiểu đê tiện kia, có giỏi thì đừng quay về, nếu không tao giết chết mày!" Tống Hồng Đạt nhìn phòng bệnh hung hăng phi một cái, trên mặt tất cả đều là hận ý.
Sắc mặt Giang Hải Liên cũng không được đẹp, "Đúng là một bạch nhãn lang, đã sớm nói với ông nó là đồ vô dụng rồi, ông còn cố tình không tin."
Tống Hồng Đạt bình tĩnh nhìn Giang Hải Liên, liếc mắt một cái, "Bà thì biết cái gì, thứ trong tay tiểu đê tiện kia ngay cả Hoắc gia cũng không so được, chỉ cần tôi lấy được....." Nói chưa dứt câu, Tống Hồng Đạt xiết chặt nắm tay, biểu tình trên mặt thay đổi.