Lần này thời gian Thích Trác Ngọc đoàn tụ với nguyên thần ngắn hơn lần trước.
Điều này cũng xuất phát từ những gì hắn nhìn thấy trong trí nhớ của Phượng Tuyên, nguyên thần bản thân đã từng tịch diệt ở biển Hỗn Độn, con chim nhỏ luôn được nuông chiều nhà hắn nằm trong ngực hắn khóc thảm thiết tới mức không thở được.
Thời điểm đoàn tụ nguyên thần, ký ức cũng khôi phục ngay lập tức.
Khác với hình ảnh hắn nhìn thấy trong ánh mắt Phượng Tuyên khi hắn còn ở Đại Tân triều, mặc dù lúc đó hắn biết là ký ức của mình, nhưng vẫn có một loại cảm giác cưỡi ngựa xem hoa khi theo dõi cuộc sống của người khác.
Sau khi đoàn tụ với nguyên thần, những ký ức mang theo tình cảm mãnh liệt này mới hoàn toàn trở thành cuộc sống của hắn.
Cũng bởi vậy, hắn mới có thể trở về trúc gian tiểu trúc đầu tiên.
Thời gian Phượng Tuyên chờ hắn thật sự quá dài, hắn không muốn để y chờ đợi nữa.
Lúc gặp lại nhau sau bao ngày xa cách, Thích Trác Ngọc luôn luôn có thể che giấu được cảm xúc bắt đầu mất khống chế.
Khoảnh khắc Phượng Tuyên nhào vào trong lòng hắn, hắn cũng dùng sức ôm chặt lấy y.
Cái ôm chặt này giống như muốn bù lại những cái ôm thiếu thốn trong suốt thời gian trăm năm xa cách.
Cả hai đều không nói gì.
Thích Trác Ngọc im lặng
Phượng Tuyên rõ ràng đang khóc ở trong lồng ngực hắn, Thích Trác Ngọc còn đang suy nghĩ làm sao mới an ủi được Phượng Tuyên, dù sao thì việc hắn làm nhiều nhất chỉ có bóp nát đầu người khác.
Loại công việc tỉ mỉ như xoa đầu người khác này không giống như xoa nát đầu, trên trời dưới đất, toàn tam giới cũng chỉ có Phượng Tuyên mới có thể hưởng thụ cảm giác sướng rơn khi được đại ma đầu xoa đầu.
Thế nhưng Thích Trác Ngọc xoa đầu thất bại.
Không phải là không cẩn thận bóp nát đầu Phượng Tuyên, mà là Phượng Tuyên đang khóc lóc cơ thể bỗng nhiên xụi lơ xuống, Thích Trác Ngọc theo bản năng buông lỏng cánh tay, ôm lấy Phượng Tuyên, miễn cho y ngã xuống đất.
"Khóc đến mất sức luôn à?" Trong giọng nói Thích Trác Ngọc có chút quan tâm, cũng có một chút đắc ý nhỏ bé: "Buồn tới vậy luôn ư?"
Phượng Tuyên chớp chớp mắt, giống như không hiểu Thích Trác Ngọc đang nói cái gì.
Mặc dù rất buồn, nhưng lần này y biết rằng đại ma đầu đã trở lại, không đến mức khóc mất hết cả sức.
"Không có." Phượng Tuyên nghiêm túc lắc đầu, giải thích: "Sư huynh, chỉ là ta cảm thấy ôm lâu quá nên hơi mệt."
Thích Trác Ngọc nghi ngờ mình nghe lầm: "Mệt à? ”
Lâu như vậy không gặp đạo lữ nhà mình, lúc gặp lại nhau chẳng lẽ không nên nói mấy lời tâm sự tình cảm sâu sắc dành cho nhau sao?
Nào có ai như y, mới ôm một lát đã kêu mệt.
Thích Trác Ngọc nhíu mày, bỗng nhiên mất hết nhiệt tình: "Tu vi của ngươi quá kém."
Phượng Tuyên: ". ”
Thích Trác Ngọc bất mãn nói: "Ta rời đi lâu như vậy, thế mà không hề tiến bộ. ”
Sự nghiệp thi đua quen thuộc dường như đã trở lại.
Y là heo lười, chuyện tu luyện liên quan gì tới y.
Quả nhiên Thích Trác Ngọc vừa khôi phục trí nhớ sẽ biến thành dáng vẻ phụ thân tức giận. Hôm nay ra ngoài phàm là không cẩn thận té ngã, đều có thể bị hắn phân loại thành nguyên nhân tu vi quá kém.
Và.
Phượng Tuyên nói thầm: "Sư huynh lâu như vậy không gặp, ngươi xác định câu đầu tiên nói với ta là câu này sao? ”
"Ừm." Thích Trác Ngọc cũng nói, chậm rãi trả đũa: "Lâu rồi không gặp, có người bảo sư huynh mới ôm một chốc đã mệt mỏi. ”
Phượng Tuyên: ". ”
Người này khôi phục trí nhớ, bản lĩnh miệng độc thiếu nợ chọc giận người khác cũng khôi phục đúng không.
Tuy rằng ngoài miệng Thích Trác Ngọc nói như vậy, nhưng hành động thực tế vẫn rất thê nô ôm lấy Phượng Tuyên.
Sau đó hắn ngồi ở trên sập, đặt Phượng Tuyên ở trên đùi mình.
Náo loạn như vậy, Phượng Tuyên bỗng nhiên để ý dáng vẻ hiện tại của Thích Trác Ngọc đã gần với dáng vẻ lúc hắn làm đại sư huynh ở Phiếu Miểu phủ, ước chừng mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa chiều cao cũng cao hơn hình thái thiếu niên ở Đại Tân triều kia mấy cm, vừa vặn đủ để y ngồi ở trong lòng hắn.
Phượng Tuyên chần chờ nói: "Sư huynh, ngươi cao hơn một chút đúng không?"
Thích Trác Ngọc thản nhiên phản bác: "Không phải cao hơn mà sư huynh vốn đã cao như vậy rồi. ”
Ồ.
Không hổ là ngươi.
Sau khi chết là cũng phải đem chiều cao hơn mét tám khắc trên bia mộ thẳng nam của mình.
Thích Trác Ngọc véo mặt y: "Thế nào? Ngươi không thích à? ”
Không biết tại sao mà sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên xấu xí: "Hay là ngươi yêu thích dáng vẻ mười lăm tuổi kia hơn?"
Phượng Tuyên phục luôn, chẳng phải tất cả đều là hắn sao? Có cái gì để mà ghen.
Thích ăn dấm của chính mình lắm đúng không?
Phượng Tuyên cảm thấy mình rất rộng lượng. Dù sao y cũng sẽ không mỗi ngày giống như oán phụ bức hỏi Thích Trác Ngọc rốt cuộc là thích Tiểu Thất hay là thích chim nhỏ hơn. jpg
Đối với heo lười mà nói, truy gốc ngọn nguồn thật sự quá mệt mỏi!
"Đều thích." Phượng Tuyên bị hắn điên cuồng véo mặt đau đến muốn chết đi sống lại, vội vàng xin tha: "Chỉ cần là sư huynh thì ta đều thích được chưa!"
Lúc này Thích Trác Ngọc mới buông tay, giống như là được trấn an: "Nhưng ta thích dáng vẻ hiện tại hơn. ”
Ồ, Bởi vì cao 1m89 đúng không?
Thích Trác Ngọc lại nói ra một đáp án hoàn toàn khác: "Lần đầu ta gặp ngươi cũng là cái dáng vẻ này, lúc đó ngươi cũng rất thích."
Nói xong Phượng Tuyên sửng sốt một hồi, sau đó phát hiện bản thân hết cứu, thế mà lại bởi vì loại hoa ngôn xảo ngữ này ghẹo cho.
Y đang muốn nói gì đó, Thích Trác Ngọc lại hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường mở miệng: "Huống hồ loại tiểu tử miệng còn chưa khô sữa này có cái gì tốt. Lông cũng chưa mọc đủ, ngay cả chỗ hắn đưa cho ngươi cũng nhỏ bé tồi tàn, đúng là phế vật."
Phượng Tuyên: "..."
Hắn thật sự mắng mình không chút thương tiếc.jpg
Mặc kệ bệ hạ hay là đại ma đầu, hiện tại Phượng Tuyên xác nhận tuyệt đối là cùng một người, cho nên rốt cuộc là vì sao lại ghen tuông với chính bản thân mình vậy! -
Phượng Tuyên cho rằng đề tài "mệt mỏi" kia sẽ kết thúc vào buổi chiều nhưng không ngờ không có chấm dứt mà đến buổi tối mới chân chính bắt đầu.
Chờ Thích Trác Ngọc vẻ mặt khảng khái hào hùng đi theo mình trở về tây sương phòng, Phượng Tuyên chớp mắt do dự nhắc nhở một chút: "Sư huynh, Trước kia lúc xây dựng trúc gian tiểu trúc thì ngươi ở đông sương phòng. ”
Mặc dù chuyện gì cần làm bọn họ cũng đã làm rồi. Nhưng không biết vì sao ở trúc gian tiểu trúc, hai người lại duy trì thói quen ở chung một gian một cách thần kỳ.
"Ừm." Thích Trác Ngọc rất tùy tiện nói: "Mái nhà đông sương phòng hình như bị dột rồi, tối nay trời mưa không ở được. ”
...... Ngươi tốt xấu gì cũng nghiêm túc bịa ra một lời nói dối đi chứ. Ngươi là ma tôn biển Hỗn Độn, tu sửa một cái nóc nhà thì làm khó ngươi được sao?
Huống hồ, Đại Ma Đầu không phải đã khôi phục toàn bộ tu vi rồi ư? Tuy rằng hôm nay Phượng Tuyên không tìm ra sâu cạn trong lòng hắn, nhưng luôn cảm thấy hẳn là tu vi của hắn phải cao hơn lúc hồn tịch ở biển Hỗn Độn. Chỉ sợ đã thành người mạnh nhất tam giới danh xứng với thực.
Phượng Tuyên cảm thấy mình còn có thể giãy dụa một chút, lẩm bẩm nói: "Nhưng giường tây sương phòng rất nhỏ —— ôi! ”
Không kịp nói xong thì đã bị Thích Trác Ngọc ôm lấy eo bế lên.
Bây giờ hắn cũng lười giả bộ, bế Phượng Tuyên cùng nhau ngã xuống giường. Nên nói hắn còn rất cẩn thận, lúc đè y xuống còn biết lấy tay che đầu cho y.
"Sợ cái gì." Đôi mắt hoa đào của Thích Trác Ngọc dưới ánh nến vô cùng đẹp mắt, ngấn nước mang theo một chút cảm giác mê hoặc: "Nếu đã nhỏ, vậy thì Tiểu Thất ngủ trên người sư huynh chẳng phải tốt rồi sao?"
Aaaaaaa
Lão biến thái.
Tuy Phượng Tuyên không muốn hiểu nhưng lại hiểu ngay, cảm thấy mình không còn là chim con đơn thuần nữa rồi.
Lúc vạt áo bị Thích Trác Ngọc kéo ra, Phượng Tuyên đã nằm ngửa mặc kệ.
Dù sao phản kháng chuyện này rất tốn sức, hơn nữa y cũng không phải loại người hoàn toàn không hiểu phong tình. Bầu không khí tới đây đã được tăng cao, không phát sinh một chút chuyện gì với đại ma đầu thì hình như không hợp lý lắm.
Vì vậy, đêm đó bầu trời trên trúc gian tiểu trúc trút xuống một trận mưa lớn.
Thích Trác Ngọc không lừa y, mưa to một cách quá đáng, nương theo đó còn có tiếng sấm vang trời.
Phượng Tuyên nằm trên giường, nghĩ thầm nơi bị dột hẳn là đông sương phòng mới phải, sao y cảm thấy tây sương phòng cũng bắt đầu dột mưa rồi, cả người mình ẩm ướt tựa như bị một trận mưa lớn trút xuống, tất cả âm thanh đều bị nuốt chửng trong miệng Thích Trác Ngọc.
Màn giường bị gió thổi bay, lắc lư đến nửa đêm vẫn chưa dừng lại.
Lại một lần nữa chấm dứt, Phượng Tuyên rốt cục cũng hiểu vì sao buổi chiều Thích Trác Ngọc tự dưng cười rồi nói y mệt thì buổi tối phải làm sao bây giờ.
Y còn đang suy nghĩ buổi tối chỉ ngủ thôi thì có cái gì mà mệt, kết quả Phượng Tuyên thật sự không ngờ căn bản Thích Trác Ngọc không có ý định để cho y ngủ.
Phượng Tuyên mệt mỏi đến toàn thân mềm nhũn, ngay cả động một chút cũng không muốn động.
Thích Trác Ngọc kéo cổ tay y lên hôn một cái: "Sao lại lười vậy chứ? ”
Bị nói lười thì nói lười, dù sao y cũng không muốn động đậy một chút nào.
Ngay cả sức lực ôm lấy cổ Thích Trác Ngọc y cũng không có, chỉ có thể buông lỏng cánh tay một cách yếu ớt, để lộ ra một mảng màu sữa dê tuyệt đẹp qua lớp rèm giường.
Không biết qua bao lâu, Phượng Tuyên giống như nhận ra gì đó, bỗng nhiên chống người lên, áp vào người hắn: "... Chờ đã, chờ đã…ngươi đừng ở bên trong nữa."
"Sợ cái gì." Lúc Thích Trác Ngọc cúi người nhìn y, đuôi mắt kéo lên, đường quai hàm rất rõ ràng, có vài giọt mồ hôi chảy xuống, rất mê người: "Chẳng lẽ ngươi còn có thể sinh sao? ”
Nói xong thì mọi động tĩnh đều dừng lại.
Thích Trác Ngọc như nghĩ tới cái gì đó, biểu tình cổ quái: " Có thể thật à?"
Đêm nay Phượng Tuyên cái gì cũng nghe qua nhưng nghe được câu này vẫn có hơi xấu hổ: "Ngươi đừng... Đừng đột ngột như thế! ”
Thích Trác Ngọc là tên đã trên dây nên chẳng hề quan tâm.
Phượng Tuyên vì động tác của hắn mà lời nói đều vỡ thành mảnh vụn, ngay cả phun chữ cũng rất khó.
Giây cuối cùng của ý thức biến mất.
Phượng Tuyên dường như cảm giác Thích Trác Ngọc hôn lên môi y một cái, sau đó dán vào bên tai y, giọng nói rất trầm thấp nói: "Bảo bối sinh một đứa cho sư huynh nuôi có được không. ”
......sư huynh thối tha.
Chính y còn là một con chim bé nhỏ đây!!!
Nói tóm lại, dường như tin lời y có thể sinh con, trong khoảng thời gian ở trúc gian tiểu trúc, hắn chưa từng lấy ra lấy ra dù chỉ một lần, thật không biết rốt cuộc vì sao chấp nhất như vậy.
Về sau Thích Trác Ngọc biết, Thần tộc muốn mang thai con nối dõi thật sự rất khó.
Nói chung thọ mệnh của thần tộc dài dằng dặc, chiếm hết linh khí thiên địa, nên bị thiên đạo hạn chế trong chuyện sinh sôi nảy nở. Thượng cổ Phượng Hoàng nhất tộc đến chỗ Phượng Lịch cũng đã khó có thể sinh sôi, Phượng Tuyên vẫn nhớ cha mình đã vất vả như thế nào mới có được y, nghe nói y khi còn là một con phượng hoàng nhỏ đã không chịu phá vỏ ra khỏi trứng, làm cho cha còn tưởng mình sinh ra tảng đá.
Có một lần không biết là nguyên nhân gì mà suýt chút nữa làm mất.
Cha khi đó sợ tới mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa lật cả Bạch Ngọc Kinh lên tìm.
Theo ông, không biết Phượng Tuyên mất tích như thế nào, rồi lại đột nhiên trở về.
Lúc trở về, y đã là một con chim non nhỏ vừa mới ra khỏi vỏ, tới tận bây giờ cha vẫn còn buồn bực vì người Phượng Tuyên nhìn thấy sau khi nở lại không phải là ông, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới bên miệng.
Cũng chính vì như thế Phượng Tuyên mới biết được, chính vì lần trở về lần này của y mà phụ thần của y mới tính ra ngàn năm sau y có một kiếp nạn.
Thích Trác Ngọc khi nghe tới chuyện phượng hoàng nhất tộc khó sinh, còn tiếc nuối nhéo eo y một cái.
Nhưng sau khi nghe chuyện năm đó Phượng Lịch có Phượng Tuyên, không chỉ không ăn được gì, còn nôn đến tối, có thể nói là suy sụp viết hoa. Không chỉ như thế, linh lực và tu vi trong đoạn thời gian đó đều sẽ biến mất hầu như không còn, có thể nói là lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm vô cùng.
Không biết tại sao Thích Trác Ngọc đột nhiên không còn hứng thú với chuyện này nữa.
Lúc ôm Phượng Tuyên tắm nắng trên giường còn khó hiểu nhìn chằm chằm y một lát.
Sau khi trên đầu Phượng Tuyên chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi. Thích Trác Ngọc mới nhéo bụng y một cái, bất thình lình mở miệng: "Không cần nữa. ”
Thích Trác Ngọc nhìn y, nói: "Sư huynh nuôi một người là đủ rồi. ”
Thần hồn ma thần về vị trí không thể giấu được. Thích Trác Ngọc cũng không thể ở lại trúc gian tiểu trúc bồi y mỗi ngày làm biếng ngủ ngon vĩnh viễn được.
Trở về thần vị chưa đến bảy ngày, tin tức giống như mọc cánh bay khắp tam giới.
Thích Trác Ngọc không thể không buông bỏ cuộc sống lười biếng trong tiểu trúc, trở về Ma vực một chuyến.
Đã nói trước đó rồi, tính trơ của loại heo lười này rất dễ lây lan.
Nhìn xem, nhìn xem, lúc đại ma đầu đi rõ ràng sắc mặt thối muốn chết nha.
Cũng vào lúc này, Thích Trác Ngọc phát hiện ra một sự thật nghiêm trọng.
Thời điểm hắn trở về Ma Vực, đương nhiên hắn cảm thấy Phượng Tuyên hẳn là sẽ trở về cùng hắn. Dù sao trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ mấy trăm năm bị ép chia lìa ra, trên cơ bản thì chưa từng tách khỏi Phượng Tuyên.
Kết quả vào ngày hắn về Ma vực, Phượng Tuyên tỏ vẻ vừa lúc y cũng phải trở về Bạch Ngọc Kinh.
Trong cái mắt này Thích Trác Ngọc mới nhận ra. Phượng Tuyên còn có bạn bè, có người nhà, Bạch Ngọc Kinh mới là nhà của y.
Nói dễ nghe một chút, hắn và Phượng Tuyên là tiên duyên trời định kết làm đạo lữ ở nhân gian.
Nhưng đó đã là chuyện mấy trăm năm trước, hiện tại xem ra hắn và Phượng Tuyên chẳng là gì của nhau.
Sắc mặt Thích Trác Ngọc bỗng nhiên rất thối. Truyện Linh Dị
Thế cho nên lúc Phượng Tuyên nhận ra hắn có gì đó không đúng, y vốn muốn trở về Bạch Ngọc Kinh lại dừng lại bước chân hỏi: "Sư huynh, ngươi làm sao thế? ”
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc phức tạp, một lúc lâu sau, hắn mở miệng: "Ngươi không cùng ta trở về Ma vực. ”
Phượng Tuyên khựng lại, mẹ ơi, đại ma đầu sẽ không có chứng rối loạn lo âu tách biệt gì chứ.
Dù sao trong lòng y hắn vẫn luôn là kiểu thiết lập thi đua cuồng sự nghiệp, không ngờ còn có một ngày yêu tới lú đầu như vậy.
Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, tiểu biệt thắng tân hôn, tân hôn còn chưa bao lâu đã phải tách ra, thật ra mình cũng không nỡ xa hắn.
Nhưng y cũng đã lâu không trở về thăm cha, có hơi ngại ngùng.
Phượng Tuyên kiễng chân ôm Thích Trác Ngọc, vùi hai má vào trong lồng ngực hắn cọ cọ, buồn bực nói: "Thật ra Bạch Ngọc Kinh rất gần biển Hỗn Độn, chờ ta trở về Tê Phượng cung ở hai ngày rồi sẽ tới tìm ngươi chơi. ”
Thích Trác Ngọc mở miệng: "Sư huynh muốn ngươi vĩnh viễn ở lại Ma Vực. ”
Ồ, cái này à?
Phượng Tuyên ngửa mặt nhìn hắn, có hơi rối rắm: "Chuyện này không tốt lắm. Dù sao ta cũng là Thần tộc, cứ tới Ma Vực, cảm giác rất kỳ quái.*
Thích Trác Ngọc lập tức đổi giọng: " Vậy sư huynh đến ở Bạch Ngọc Kinh. ”
Phượng Tuyên: ". ”
Cứu mạng.
Chuyện này còn tệ hơn ấy.
Nếu không phải thấy vẻ mặt hiện tại của Thích Trác Ngọc rất bình tĩnh. Y còn nghi câu thoại tiềm ẩn "Sư huynh đến ở Bạch Ngọc Kinh" này là "Bản tôn hôm nay phải thống nhất tam giới."
Biểu cảm càng thêm rối rắm.
Vừa mới nói đại ma đầu yêu đương não tàn, trong nháy mắt hắn đã biến thành tên cuồng sự nghiệp.
"Cái này cũng không ổn lắm..." Phượng Tuyên chậm rãi nói.
" Sao lại không ổn?" Thích Trác Ngọc bỗng nhiên, bóp hai má Phượng Tuyên, cảm giác cười rất quyến rũ, "Ngươi bây giờ chiếm hời của sư huynh rồi, sự trong sạch của sư huynh cũng bị hủy, hiện tại ngay cả danh phận cũng không cho sư huynh sao?"
Vừa dứt lời, đại não Phượng Tuyên bỗng nhiên trở nên trống rỗng.
Thích Trác Ngọc nói: "Nghĩ gì đó? ”
Mặt Phượng Tuyên trên mặt ngơ ngác trả lời: "Sư huynh, ý vừa rồi của ngươi chẳng lẽ không phải là muốn công kích Thần tộc, chiếm lấy Bạch Ngọc Kinh sao?"
Biểu cảm Thích Trác Ngọc lập tức trở nên cổ quái.
" Ta chiếm Bạch Ngọc Kinh để làm gì?" Thích Trác Ngọc nói: " Nói tiếp, có được thái tử thần tộc mai mốt kế thừa Bạch Ngọc Kinh không phải cũng giống nhau sao? ”
Nói rất có lý, thế mà y không phản bác đại ma đầu.
Đại ma đầu tốt nhất ngươi không phải vì có được Bạch Ngọc Kinh mới yêu đương với ta.jpg
Phượng Tuyên cảm giác đầu óc mình có hơi rối loạn, không xác định rốt cục ý của Thích Trác Ngọc có phải là đang cầu hôn y hay không.
Thích Trác Ngọc lại bởi vì sự trầm mặc của y mà mất hứng nhéo nhéo mặt y: " Sao nào? Tiểu Thất muốn làm người phụ lòng, ngủ với sư huynh xong rồi muốn chơi xấu không thừa nhận hả? ”
Chờ đã, chờ đã. Y cũng đâu có nói là y không chịu trách nhiệm đâu.
Y cần phải đối mặt với cảm xúc của mình.
Thích Trác Ngọc lại giống như là nhớ tới cái gì đó, giọng điệu trở nên buồn bực, "Cũng đúng, dù sao ở Bạch Ngọc Kinh ngươi vẫn còn có một sư huynh tốt. ”
Đang yên đang lành sao lại nhắc tới Kinh Ngọc sư huynh.
Đại ma đầu đúng là ghen tuông không nói lý, Phượng Tuyên hoàn hồn, vội vàng nói: "Chuyện này liên quan gì tới Kinh Ngọc sư huynh!"
"Ừ, còn bao che lấp liếm đấy. "Thích Trác Ngọc vốn đã buồn bực rất trầm trọng, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Phong Linh. ”
Gần đây hắn mới biết được tên biệt danh của Phượng Tuyên, gọi tên y càng lúc càng tùy hứng.
Thích Trác Ngọc hơi khom lưng, nhìn chằm chằm y: "Ta là vợ nhỏ của ngươi sao? ”
Phượng Tuyên: "...? ”
Thích Trác Ngọc: "Ngươi nuôi ở thế gian, mua một tòa nhà cho ta, thỉnh thoảng đến gặp một lần thì chẳng phải là nhân tình hay sao?"
Phượng Tuyên: "??? ”
Hắn càng tiến gần càng ép hỏi.
Phượng Tuyên bị hắn ép không cách nào lui về phía sau, quả thực là bị nhốt trong lồng ngực hắn, do dự nói: "... Cũng không đến mức đó. ”
Hơn nữa y cảm thấy trông giống đại ma đầu nuôi y hơn.
Thích Trác Ngọc nghe y nói.
Phượng Tuyên nhỏ giọng: "Thật ra ta cảm thấy ngươi vẫn rất có thể gặp người. Sư huynh, ngươi phải tự tin vào khuôn mặt thần tiên của mình. ”
Thích Trác Ngọc cạn lời bật cười.
Được rồi, hắn còn phải cảm ơn tiểu tổ tông này vì đánh giá cao nhan sắc của hắn sao?
"Hơn nữa nào có vợ nhỏ nào như ngươi." Phượng Tuyên nói thầm: "Hung dữ quá trời. Nếu làm vợ nhỏ chắc chắn chưa tới hai ngày đã bị vứt bỏ."
"Ừ, Không có dịu dàng như nước, nhẹ nhàng chân thành như vị Kinh Ngọc sư huynh kia. "Thích Trác Ngọc lại bắt đầu khịa tới.
Phượng Tuyên nghe hắn nhắc đi nhắc lại, bắt đầu tức giận, " Sao ngươi cứ nhắc tới huynh ấy thế?"
"Ta không nên nhắc tới sao." Thích Trác Ngọc nói: "Cũng đúng, ta không giống ai đó, nơi này có một sư huynh tốt, nơi đó có một sư huynh tốt, ta chỉ có một mình Tiểu Thất. ”
Bị hắn nói như vậy, bản thân mình thế mà đuối lý là sao vậy?
Phượng Tuyên nhất thời cảm thấy có hơi chột dạ, sự kiêu ngạo vừa rồi cũng biến mất.
Im lặng một lúc.
Phượng Tuyên chuyển đề tài, hỏi: "Sư huynh. Ý ngươi vừa cầu hôn ta à? ”
Thích Trác Ngọc khựng lại,cổ họng cũng hơi khàn khàn: "Nếu không thì sao, sư huynh đang cầu hôn đấy."
Hắn dừng một chút, hỏi, trong giọng nói mang theo một chút căng thẳng khó có thể phát hiện: "Tiểu Thất có nguyện ý gả cho ta không?"
Lời nói của hắn rõ ràng ngay ở trước mắt, còn vang vọng bên tai.
Phượng Tuyên cảm thấy mặt mình nóng lên, vành tai cũng nóng lên.
Lời nói ra rất nhỏ nhưng rất rõ ràng: "Ồ, ý ta là, vì ngươi đã cầu hôn ta. ”
Phượng Tuyên nhìn chằm chằm vạt áo trước ngực Thích Trác Ngọc, là miếng ngọc bội y từng đưa cho hắn, hắn chưa từng làm mất, "Chính là, vừa rồi ngươi nói ta có sư huynh tốt, ta cảm thấy ta muốn giải thích một chút. Tuy rằng ta có hai sư huynh."
Y kiễng chân hôn lên môi Thích Trác Ngọc, không dám nghênh đón ánh mắt đối phương, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng phu quân tốt thì chỉ có một mình ngươi thôi."