Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 91: Kết thúc



Thời điểm Thích Trác Ngọc trở về thần vị, Bạch Ngọc Kinh hạ xuống lôi kiếp lớn nhất từ trước đến nay.

Thậm chí còn kinh động không ít cổ thần, nhao nhao thò đầu ra vây xem một đợt.

Nguyệt Nga nhớ rõ nàng đang ở trong Nguyệt cung cắt dây đỏ, vừa cùng Thái m nữ quân chửi bới Phượng Tuyên chính là một tên yêu đương lú mề.

Có đàn ông quên luôn bạn, ở hạ giới nhiều ngày như vậy đã hoàn toàn quên mất mình còn có một tiểu bảo bối ở Bạch Ngọc Kinh như nàng rồi.

Bị Thái m nữ quân thản nhiên phản bác vạch trần chân tướng: "Ngươi cũng đâu phải tiểu bảo bối của y. ”

Nguyệt Nga: ". ”

Aaaaaaaa

Sao khuỷu tay sư tôn lại quẹo ra ngoài thế không biết!

Sau đó liền thấy được lôi kiếp của Bích Lạc Xuyên.

Nguyệt Nga đếm, ước chừng có chín đạo, đã vạn vạn năm rồi chưa từng thấy chín đại lôi kiếp như này. Hôm nay không biết là nhân vật nào phi thăng? Hơn nữa rất kỳ lạ, thực ra Đế Quân là người rất mềm lòng, thuộc phe yêu thế nhân ở thần giới.

Phàm nhân tu luyện gian khổ, lúc phi thăng lôi kiếp đế quân giáng xuống đều qua loa cho có.

Giống kiểu khi thi được năm chín điểm, trưởng lão dạy học cố gắng tìm ra một phẩm chất không tệ của ngươi, bình thường biểu hiện tốt hoặc là viết chữ đẹp vân vân, đa phần đều là những thứ vô dụng, kéo ngươi đến ngưỡng sáu mươi điểm.

Nhưng vừa rồi khi lôi kiếp chợt loé qua, tia nào tia nấy đều hung ác hơn cái trước, nhìn một phát thì thấy cơ hồ đều là có bao nhiêu đại lôi kiếp trong Bích Lạc Xuyên đều được gọi tên.

Nguyệt Nga không khỏi cảm khái: "Lần trước nhìn thấy đế quân bổ lôi kiếp lớn như vậy chính là lúc bổ ma tôn ở biển Hỗn Độn kia."

Thái m nữ quân không nói gì.

Nguyệt Nga nói xong, hồi tưởng lại những gì mình nói. Dường như hiểu được điều gì đó, nàng khiếp sợ nói: "Sư tôn, chín đạo lôi kiếp lần này không phải vẫn là bổ Thích Trác Ngọc kia chứ?"

Đã khoảng một tháng trôi qua kể từ ngày Thích Trác Ngọc trải qua lôi kiếp.

Phượng Tuyên nói không lo lắng là giả.

Dù sao y cũng chỉ mới hai ngàn tuổi, chưa từng thấy thần thật phi thăng, không biết các cổ thần khác khi phi thăng có phải đột nhiên biến mất dưới lôi kiếp hay không.

Tóm lại, nhớ tới chín đạo thiên lôi mà cha bổ. Cảm giác lo lắng trong lòng Phượng Tuyên càng mãnh liệt, luôn cảm thấy Thích Trác Ngọc sẽ bị bổ cho hồn phi phách tán!

"Trông cha con giống loại người dùng gậy đánh uyên ương lắm sao?" Phượng Lịch buông tấu chương xuống, bất đắc dĩ nhìn y một cái.

Phượng Tuyên đang nằm sấp trên đùi ông làm nũng, nghe vậy, yên lặng gật đầu.

Phượng Lịch: "..."

Phượng Lịch liếc y một cái, nói: "Con có chủ ý rồi, còn trộm ngọc bội của phụ thần con ra ngoài cho tiểu tử thúi kia, lôi kiếp của cha đối với hắn còn có uy hiếp gì? ”

Phượng Tuyên sửa lại lời ông: "Là mượn."

Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt rèn sắt không thành thép của Phượng Lịch, Nói một cách thẳng thắn thì giống như, "Cải thìa cha con vất vả nuôi mấy ngàn năm cứ thế bị trộm mất." cùng một loại ánh mắt bất lực"Còn chưa gả ra ngoài khuỷu tay đã quẹo ra ngoài rồi."

"Nguyên thần Thích Trác Ngọc đặc thù, giống như phụ thần con, là thần linh được sinh ra từ Thái Sơ chi Hà. Sau khi hắn trải qua lôi kiếp trở về thần vị, nguyên thần sẽ trở lại biển Hỗn Độn để cải tạo, tụ tập thần lực lần nữa." Phượng Lịch chậm rãi giải thích cho y nghe.



Hóa ra là như vậy.

Y còn tưởng rằng Thích Trác Ngọc thật sự bị cha chém cho bay màu luôn rồi.

Phượng Lịch tiếp tục nói: "Hơn nữa cha cũng không cố ý làm khó thằng nhóc kia."

Phượng Lịch nói: "Tốc độ tu luyện của hắn quá nhanh, lôi kiếp xứng với tu vi của hắn. Nếu không hạ xuống chín lôi kiếp, hắn cũng khó có thể phi thăng thành công. ”

Thấy Phượng Tuyên ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi ông. Từ góc nhìn của Phượng Lịch thì mặt mày Phượng Tuyên giống với Ứng Chúc hơn là giống ông.

Phượng Lịch không khỏi mềm lòng, ngay cả giọng nói cũng nhẹ hơn không ít: "Năm đó Linh Nhi vì hắn mà thương tâm như thế, cha nhìn con thành ra như vậy sao mà nỡ để con khổ sở chứ?"

Ông thở dài: "Chuyện như vậy một lần là đủ rồi. ”

"Cha không muốn con tiếp tục chịu khổ."

Ngày đó, Phượng Tuyên bỗng nhiên tìm thấy lương tâm, quyết định chia sẻ giúp cha đế quân một ít chuyện chính vụ.

Kết quả ở Linh tiêu cung làm cho chính vụ của Phượng Lịch rối tung cả lên, phảng phất như lấy hết tình yêu cha con của Phượng Lịch, ông đuổi y ra ngoài bảo y tới Thanh Khâu tìm Kinh Ngọc sư huynh đi.

Trong lúc nhất thời Phượng Tuyên ở thần giới không có việc gì để làm.

Đột nhiên trở lại năm hoặc sáu trăm năm trước đây, khi y còn là một con chim vô âu vô lo ở thần giới.

Có đôi khi y sẽ tới Tư Mệnh điện đánh bài, Tư Mệnh vẫn là cái dáng vẻ chết lặng như trước kia, lúc đánh bài cố ý dùng năng lực dự đoán hết ra bài của bọn họ. Nguyệt Nga cơ hồ thua táng gia bại sản, nhìn dáng vẻ còn dư sức của Phượng Tuyên nhất thời không thể tin được.

"Sao ngươi còn có tiền để thua tiếp thế?"

Trước kia khi đánh bài với Tư Mệnh, táng gia bại sản cho tới bây giờ đều là hai người bọn họ.

Bây giờ không giống ngày xưa, Phượng Tuyên chỉ chỉ chuỗi ngọc trên cổ mình, rất khiêm tốn khoe ra sự giàu có của mình.

Kho bạc nhỏ mà đại ma đầu để lại cho y rốt cục có ngày dùng được.

Thần thức quét một vòng, cảm giác đố kỵ bò đầy trái tim Nguyệt Nga, nàng lôi kéo Phượng Tuyên, rất chân thành lên tiếng; "Linh Bảo, ở ma giới của chồng ngươi còn có người đàn ông nào ngu ngốc nhiều tiền, sau khi tìm chết để lại một số tiền lớn cho vợ hay không? Ta cảm thấy ta có thể lập tức đi làm tiểu quả phụ. ”

Phượng Tuyên: "..."

Nhiều tiền không có, người ngốc hình như còn có một người.

Ồ, không đúng, cũng không phải con người, là chó.

Có đôi khi, y cũng sẽ tới Nguyệt cung đọc thoại bản với Nguyệt Nga, những si nam oán nữ tích góp được hơn trăm năm tình ái uớc chừng chiếm nửa cái Nguyệt cung.

Nguyệt Nga cũng sẽ vừa quấn dây tơ hồng vừa tán gẫu với y.

Khi nói đến tiên duyên trời định, Phượng Tuyên bỗng nhiên nhớ tới hình như mình và đại ma đầu cũng là cái tiên duyên trời định này.

Y có chút tò mò, cầm dây tơ hồng hỏi một câu: " Tiên duyên trời định rốt cuộc là hình thành như thế nào? ”

Nguyệt Nga quấn đường chỉ hồng, thành thật trả lời: " Thật ra Nguyệt cung chúng ta cũng không rõ lắm. ”

Phượng Tuyên vẻ mặt ngươi không nhầm chứ? Đây không phải là nghiệp vụ của ngươi sao.

Nguyệt Nga nói: "Tiên duyên trời định nếu đã là định mệnh thì không thuộc về dây tơ hồng do Nguyệt cung chúng ta dẫn dắt ra.Nó phải là một vòng nhân quả bắt đầu một cách tự nhiên, có quả ở bên nhau thì mới có nhân duyên lần đầu gặp. ”

Nguyệt Nga nói thêm: "Tiên duyên như thế này rất ít, cho dù là chặt đứt tơ tình cũng vô dụng. Bởi vì chỉ cần hai người gặp lại nhau trên thế gian này thì sẽ sinh ra tơ tình. ”

Phượng Tuyên nghe nửa hiểu nửa không, cũng may y cũng không có thói quen hỏi tận gốc.

Là một con chim nhỏ, vấn đề nào không hiểu được thì có thể giải quyết bằng cách ngủ.

Đương nhiên, y cũng không phải vô tâm vô phế như vậy.

Thỉnh thoảng khi có thời gian rảnh rỗi, Phượng Tuyên cũng sẽ chạy tới biển Hỗn Độn, ngồi ở trên vách núi vách đá của Đông Di Ma tộc, chống cằm nhàm chán ngắm mặt trời mọc và hoàng hôn, nhân tiện xem nguyên thần Thích Trác Ngọc trùng tu như thế nào.

Cứ như vậy xuân đi đông đến.

Lại là một năm của nhân gian.

Phiếu Miểu tiên phủ trải qua trăm năm thế sự xoay vần, những khe hở sâu hoắm cùng với vết đổ nát thê lương do tiên ma đại chiến năm đó hiện giờ đã bị hoa cỏ cây cối mới bao trùm.

Đa Bảo Các vốn lộng lẫy xa hoa hiện giờ đã dần dần mọc đầy rêu xanh, Thượng Thanh học cung mà Phượng Tuyên thống hận nhất cũng bị cỏ cây rậm rạp chiếm cứ.

Không biết từ khi nào, linh thú trong thâm sơn dần dần lại tụ tập ở Phiếu Miểu tiên phủ.

Có lẽ là bởi vì thần lực của Phượng Tuyên, linh mạch vốn đã khô kiệt của Phiếu Miểu tiên phủ lại chậm rãi thức tỉnh.

Phần lớn thời gian Phượng Tuyên vẫn luôn ở trong trúc gian tiểu trúc. Nơi này hoàn toàn trở thành tòa nhà tranh chạm khắc ẩn cư trong núi sâu.

Thỉnh thoảng sẽ có thợ săn lá gan lớn lên núi săn bắn, thấy được một tòa phủ đệ ở sâu trong núi sâu không giống kiến trúc nhân gian này, nhất thời cảm thấy như lâm vào tiên cảnh.



Có đôi khi Phượng Tuyên cũng rất nghịch ngợm, nếu có thợ săn bắt gặp y tắm nắng ở trong sân trúc gian tiểu trúc, tâm tình y không tệ thì sẽ trao đổi với phàm nhân. Đại đa số phàm nhân nhìn thấy y đều không đi được, có lẽ là do chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, cho dù là các nương nương trong hoàng cung cũng không bằng một phần ngàn thiếu niên này.

Nếu tâm trạng của y tốt hơn một chút thì còn có thể dẫn theo phàm nhân gặp phải y tới biển Hỗn Độn dạo một vòng.

Từ khi Thích Trác Ngọc dùng nguyên thần trấn áp biển Hỗn Độn, nguyên thần của hắn đã trở thành nguồn linh khí cho biển Hỗn Độn.

Tuyết dày đặc và bầu trời đỏ tươi vốn bao phủ biển Hỗn Độn mấy vạn năm đều bị thần lực dồi dào này đẩy ra, hiện giờ cũng giống như thần giới, có mặt trời mọc, có hoàng hôn. Có ngày nắng cũng có mưa mùa hè, bốn mùa xoay vòng, trên biển sương mù mờ ảo tựa giấc mơ.

Phàm nhân kia nhìn tới sửng sốt, lẩm bẩm tự nói: "Đây chẳng lẽ chính là Đông Hải Bồng Lai tiên phủ sao...ngài là thần tiên ư?"

Phượng Tuyên:? Bồng Lai tiên phủ là cái gì? Nhưng y đúng là thần tiên.

Phượng Tuyên không dám để phàm nhân ở lại quá lâu. Dù sao thời gian của Ma Vực và Thần tộc trôi qua khác với ở thế gian.

Thợ săn chỉ có thể ở lại Ma vực một lát, trở lại trấn nhỏ dưới chân núi Phiếu Miểu, nhân gian đã qua năm mươi năm.

Không biết làm sao mà chuyện này từ trấn nhỏ này truyền ra ngoài, nói trong núi Phiếu Miểu có một tiên tử, dung mạo tựa như trăng sáng trên trời, thanh tao thoát tục, trên đời này người đẹp nhất cũng không bằng một phần của y. Không chỉ có thế, còn có phàm nhân từng lạc vào tiên sơn được dẫn tới Bồng Lai tiên đảo du ngoạn, chớp mắt trở về nhân gian đã qua mấy trăm năm.

Thậm chí còn được viết thành những thứ như "Núi Phiếu Miểu du ký".

Lúc ấy hoàng đế nhân tộc không biết là cháu trai đời nào cùa Lý Triêu Phong, sau trăm năm kể từ khi Phiếu Miểu tiên phủ ngã xuống, linh khí nhân gian thưa thớt, không còn môn phái tu tiên chính thống nữa, chỉ có một ít tán tu mơ hồ ở trong thành. Mà những câu chuyện tu chân thành tiên kia cũng trở thành một đoạn truyền thuyết.

Hoàng đế nghe được chuyện này đã bỏ ra rất nhiều tài lực, chế tạo vô số xe ngựa và bảo thuyền, vì theo đuổi trường sinh bất lão mà đặc biệt đến núi Phiếu Miểu tìm tiên.

Xém chút nữa làm cho Phượng Tuyên phiền chết.

Hoàng đế này còn rất cố chấp. Hắn cứ ở bên ngoài kết giới trùng trùng điệp điệp điệp điệp của Phiếu Miểu tiên phủ, phàm nhân không thể tìm được trúc gian tiểu trúc nhưng hắn thì cứ ba năm ngày lại tới đây.

Chuyện này cuối cùng vẫn do Lý Triêu Phong giải quyết.

Phương thức giải quyết cũng rất đơn giản, chính là buổi tối hoàng đế nằm mơ bỗng nhiên mơ thấy tổ tiên mười tám đời thái thái thái thượng tông, vừa vào mộng đã lớn tiếng cảnh cáo hắn sau này đừng có mà tới núi Phiếu Miểu làm phiền người ta, nếu không muốn làm hoàng đế nữa thì gã đổi cho người khác làm.

Khi hoàng đế đăng cơ đã từng nghe về truyền thuyết trong hoàng cung.

Hình như là bốn trăm năm trước Lý gia bọn họ quả thật có một hoàng tử từng có tiên duyên, về sau không biết tìm được tiên nhân nào mà đắc đạo thành tiên. Vương triều Lý gia đến nay vẫn có thể ngồi vững ngôi ở vương quốc nhân tộc chính là vì có vị hoàng tử này che chở.

Chỉ là không ngờ thái thái thái thái thái thượng tông gia gia sau khi làm thần tiên sao tính tình sao lại nóng nảy như vậy chứ?

Vì thế mà Phượng Tuyên cũng không còn gặp phải phàm nhân đến quấy rầy y nữa.

Y cũng sẽ hóa thành phàm nhân xuống trấn dưới chân núi du lịch.

Cũng sẽ ngồi ở tửu lâu, nghe tiên sinh kể chuyện về truyền thuyết thần tiên yêu ma.

Tửu lâu nơi Thích Trác Ngọc đưa y đến buổi hẹn hò đầu tiên không còn ở đó nữa.

Đừng nói tửu lâu, trấn kia cũng đã biến mất từ lâu, thị trấn hiện tại qua bao đời phàm nhân thay đổi rồi tụ lại đến đây.

Bất tri bất giác chỉ trong cái chớp mắt, y đã dây dưa với đại ma đầu nhiều năm như vậy rồi.

Lúc trước đánh nát Thần Hồn Đăng y không ngờ sau này mình có thể gặp phải nhiều chuyện xưa thăng trầm như vậy.

Ngày hôm đó, y đến tửu lâu nghe truyện như thường lệ.

Đây là sở thích mới của Phượng Tuyên, có đôi khi nghe phàm nhân biên soạn những câu chuyện thần tiên rất thú vị.

Chỉ là hôm nay tâm thần y có chút không yên, nghe truyện cũng nghe không yên lòng, như là điều mình ấp ủ trong lòng bấy lâu nay sắp thành sự thật.

Linh cảm ngày càng mãnh liệt cho đến khi tiểu nhị đột nhiên xuất hiện trước bàn y, gọi y một tiếng: "Tiểu Thất công tử?" Cái tên nhiều năm không ai nhắc tới đột nhiên vang lên bên tai y.

"Khách quan, dám hỏi ngài là Tiểu Thất công tử đúng không?"

"Sao?" Phượng Tuyên cảm giác như giọng nói của mình truyền đến từ một nơi rất xa

Tiểu nhị vội vàng nói: "Dưới lầu có một vị công tử bảo ta tới hỏi Tiểu Thất công tử tính khi nào thì mới ăn xong?"

Tiểu nhị nhớ tới lời người đàn ông vừa rồi, thành thật chuyển lời: "Hắn nói, sư huynh đến đón ngươi về nhà."

Vừa nói xong thì "Tiểu Thất công tử" trước mắt kia bỗng nhiên biến mất.

"Mẹ ơi!" Tiểu nhị sợ tới mức ngã ngồi xuống mặt đất.

Bàn bên cạnh có người tò mò hỏi: "Tiểu nhị, có chuyện gì mà lớn tiếng ồn ào quá vậy?"

Tiểu nhị hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống mặt đất niệm A Di Đà Phật, nói: "Vừa rồi nhìn thấy tiên tử! Chính là tiên tử ở núi Phiếu Miểu đấy! ”

Hắn đã biết núi Phiếu Miểu có tiên tử từ lâu, nhưng không ngờ lại nhìn thấy thật!

Trong lúc nhất thời, tửu lâu chớp mặt bị vây kín chật chội không chịu nổi, ồn ào náo nhiệt.

Về phần vị tiên tử của núi Phiếu Miểu hiện thân ở thế gian lần nữa lại trở thành một đoạn dã sử khác trong truyền thuyết.



Giờ phút này, Phượng Tuyên gần như gấp gáp trở về trúc gian tiểu trúc.

Y thề, năm đó hắn ở Thượng Thanh học cung học tập, buổi sáng dậy muộn cũng chưa từng chạy nhanh như vậy.

Tất cả cảnh vật trên núi đều lui về phía sau y.

Trong nháy mắt mọi thứ tựa như trở về lúc y đánh nát Thần Hồn Đăng, hạ phàm lần đầu tiên.

Phượng Tuyên chạy qua rất nhiều nơi, những kiến trúc sớm đã trở thành tàn tích đổ nát giờ phút nà tái hiện sống động như thật xuất hiện trước mắt y như mới ngày hôm qua.

Chạy qua Thanh Vân Phong, chạy qua Thượng Thanh Học cung, chạy qua đài trừng phạt, lại chạy qua Lang Hoa điện.

Cuối cùng một góc tiểu trúc đập vào mắt y

Trước sân tiểu trúc có một người đàn ông đứng đó đưa lưng về phía y, vẫn mặc bộ pháp y màu đen mà hắn thường hay mặc nhất, áo khoác cổ tròn, màu xanh mỏng làm nổi bật vai rộng eo hẹp, thân hình cao lớn của hắn.

Khoảnh khắc người đàn ông đó quay lại.

Đó là một đôi mắt hoa đào khiến người ta khó quên, đáy mắt long lanh ngấn nước giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Có vẻ như có điều gì đó đã thay đổi nhưng lại giống như chẳng có gì thay đổi cả.

Chỉ có cây ngô đồng mà Thích Trác Ngọc tự tay trồng cho y là cành lá xum xuê, mọc thành từng chùm, trăm năm trôi qua vẫn tươi tốt như thế.

Thích Trác Ngọc đứng dưới tàng cây ngô đồng, dựa nghiêng vào giống như không có xương.

Giọng nói tản mạn lười biếng, giống như đã từng vô số lần gọi y: "Tiểu Thất, lại đây."

Như là một buổi chiều bình thường.

Phượng Tuyên cầm tiểu hà bao của hắn ra khỏi Thượng Thanh học cung sau giờ học.

Y giẫm qua con đường nhỏ đón mặt trời mọc bên ngoài kia, chạy về phía Thích Trác Ngọc, sau đó nhào vào trong lồng ngực hắn.

Nghe được giọng nói rầu rĩ của mình xen lẫn một chút nức nở: "Sư huynh! ”

Tình yêu đau khổ cay đắng này

Cuối cùng cũng rớt xuống đầu mình rồi ~

- Chính văn hoàn thành -

Tác giả có lời muốn nói:

Chim hạ phàm ngày đầu tiên: cứu mạng! Độc tình này không phải ta trúng đấy chứ?

Con chim kết thúc ngày đầu tiên: mẹ kiếp. Nỗi khổ của tình yêu cuối cùng đã ăn hết.

Cùng với Lục hoàng tử: Lúc trước bắt cóc chị dâu, cũng không nghĩ tới sau này nhân sinh còn có cơ hội kỳ ngộ như vậy (châm thuốc.jpg)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv