Phùng Quyên sững sờ, vẫn còn cho rằng là mình nghe nhầm.
Bà bày sạp bán bánh crepe, phải một thời gian dài mới có thể kiếm được vài vạn tệ, mà Lâm Lạc vẽ một bức tranh bán được vài vạn?!
Phản ứng đầu tiên của Phùng Quyên là: "Nặc Nặc, con có phải là bị người ta lừa rồi không?"
"Mẹ" Lâm Lạc cười nói "Người khác lừa con còn đưa con tiền làm gì? Người ta ăn no rửng mỡ hay gì? Con thật sự bán được vài vạn tệ!"
Lâm Lạc lấy ra thẻ ngân hàng, lắc lắc với Phùng Quyên: "Đây, đều ở trong thẻ."
Phùng Quyên nắm chặt lấy thẻ ngân hàng, dúi vào trong tay Lâm Lạc, nghiêm túc nói:
"Nếu đây đã là tiền con tự mình kiếm, vậy con phải giữ cho kỹ, về sau lên đại học dùng, nhất định đừng để bố con biết được."
"Con biết rồi." Lâm Lạc gật đầu, cười nói "Ông ta mà biết thì lại có thể làm được gì, ông ta lại không biết mật khẩu thẻ ngân hàng của con, cầm đi cũng chẳng có tác dụng gì."
Phùng Quyên vui vẻ yên tâm cười: "Đúng, Nặc Nặc nói rất đúng, Nặc Nặc có tiền đồ rồi."
"Đây tính là gì" Lâm Lạc không để ý "Về sau con còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, mua cho mẹ căn nhà lớn, quần áo đẹp, mời vài osin làm việc nhà, như thế mẹ không cần làm cái gì hết!"
"Ừ ừ" Phùng Quyên phối hợp nói "Nặc Nặc thật giỏi."
Giữa lúc nói chuyện, trong mắt bà có chút ướt át.
Bà đương nhiên tin tưởng tuyệt đối lời Nặc Nặc nói, Nặc Nặc là đứa trẻ tốt, sẽ không lừa bà.
Nếu Nặc Nặc đã nói như thế, vậy nhất định là thật.
Không nghĩ tới, bà vất vất vả vả nuôi dưỡng đứa con trai lớn lại có bản lĩnh như thế, mới vừa trưởng thành không lâu đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Phải biết là rất nhiều sinh viên đại học bước ra ngoài, một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
"Nặc Nặc thật ngoan." Phùng Quyên sờ má Lâm Lạc, hơi hơi nâng mặt quan sát mắt của cậu "Mẹ rất vui mừng."
Lâm Lạc có chút ngẩn ngơ, khó giải thích được nhớ tới nguyên chủ Lâm Nặc, nghĩ tới bố mẹ của mình đời trước.
Lâm Nặc, trong lòng cậu nghĩ, coi như cảm ơn cậu đã cho tôi một mạng sống mới đi.
Tôi sẽ thay cậu chăm sóc tốt cho mẹ cậu.
Viền mắt Lâm Lạc hơi cay, không muốn bật khóc, có chút mất mặt, cười nói: "Mẹ, chúng ta lấy số tiền này đi lắp cho mẹ chân giả đi?"
"Mẹ bây giờ lúc nào cũng phải chống gậy, không tiện biết bao, nếu như có thể lắp chân giả thì có thể không kém với người bình thường là bao rồi."
"Tuy rằng chắc chắn không bằng chân thật, nhưng con nghe nói người cụt chân sau khi lắp chân giả vào còn có thể leo núi đó! Mẹ nếu như có thể lắp, chắc chắn cũng có thể!"
"Chân giả...." Phùng Quyên nhíu nhíu lông mày "Chắc chắn rất đắt đi?"
"Không có gì, mẹ" Lâm Lạc nói "Nếu như không đủ, con lại vẽ vài bức đem đi bán là được, chắc chắn có thể đủ."
"Không được" Phùng Quyên lắc đầu cự tuyệt "Tiền này con phải tích trữ lên đại học."
"Tiền hết rồi còn có thể kiếm lại, thời gian lên đại học hãng còn dài, con vẫn có thể lại kiếm ra tiền sinh hoạt."
"Hơn nữa" Lâm Lạc dụ dỗ từng bước "Mẹ hiện giờ chống gậy bán hàng, vẫn là không quá thuận tiện, nếu như lắp chân giả rồi đi bán hàng thì có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn so với bây giờ. Đúng không?"
Thấy Phùng Quyên vẫn còn do dự, nhưng rõ ràng đã dao động, Lâm Lạc không ngừng cố gắng:
"Mẹ, lẽ nào mẹ muốn cứ mãi chống gậy, không muốn dùng đôi chân của mình đi đường sao?"
Phùng Quyên nghẹn lời.
Làm sao không muốn? Chống gậy đi bán hàng, bà mỗi ngày đều phải đối mặt với những ánh mắt sợ hãi và đồng tình của khách hàng.
Lên tầng, xuống tầng, bày sạp bán hàng v...v...về các mặt đều khó khăn hơn rất nhiều so với trước đây, cũng ảnh hưởng tới tốc độ bà làm bánh crepe, bán ít đi không biết bao nhiêu tiền.
Nghe Lâm Lạc nói như thế, Phùng Quyên liền động lòng rồi.
Lâm Lạc thấy vậy, không cho bà đổi ý, gọn gàng dứt khoát nói: "Vậy chốt như thế nhé! Mẹ, lần sau lúc nào nghỉ đến tháng, con đưa mẹ đi lắp chân giả."
Sự việc cứ thế chốt.
Đảo mắt, ngày nghỉ đến tháng tới.
Sáng sớm ngày hôm đó, Lâm Lạc dậy sớm, mặc quần áo xong xuôi, đưa Phùng Quyên ra ngoài.
Công ty bán chân giả là Tinh Ngộ giúp tìm cho, nhưng Tinh Ngộ buổi sáng vẫn còn việc bận cần làm của bản thân, vậy nên Lâm Lạc tính đưa mẹ đi mua mua mua.
Bắt xe đi tới trung tâm mua sắm, Lâm Lạc đỡ mẹ đi lên tầng ba khu nữ trang.
Quần áo chỗ này đều là 4 con số trở lên, là nơi Lâm Lạc trước đây không bao giờ tới.
Nhưng hiện giờ, cậu có thể tuỳ ý mua.
Tuỳ ý chọn cửa hàng quần áo phù hợp với phụ nữ trung niên, Lâm Lạc đỡ mẹ đi vào.
Trên người hai người này bây giờ vẫn mặc kiểu quần áo bình dân giá 10 tệ mua ở chợ.
Mà Phùng Quyên vì mỗi ngày đi sớm về trễ, phơi gió phơi nắng, da dẻ sần sùi và vàng, đầu tóc xơ rối, vừa nhìn liền biết không phải người có tiền.
Bên trong cửa hàng quần áo trang trí tinh xảo, tao nhã, ánh đèn rọi cũng vô cùng thích hợp, khiến cảm nhận đầu tiên của mọi người là đắt!
Cửa hàng quần áo như thế này cùng với hai người bước vào cửa hàng, hoàn toàn không hợp.
Hai nhân viên cửa hàng đang ngồi ở quầy buôn chuyện, dư quang liếc thấy có người tiến vào, phản xạ nói: "Chào mừng quý khách."
Bọn họ đang muốn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thấy quần áo hai người, lại đặt mông ngồi xuống, một bộ dạng thiếu hứng thú, không hề có ý tứ tiếp đón.
Ngược lại còn một bên nói chuyện, một bên dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá hai người, nhìn xem bọn họ có phải muốn làm chuyện gì xấu hay không.
Phùng Quyên nắm lấy tay Lâm Lạc, nhỏ giọng nói: "Nặc Nặc, cửa hàng này nhìn có thể không rẻ, không thì chúng ta đổi tiệm khác?"
"Không sao" Lâm Lạc nói "Mẹ, mẹ tuỳ ý chọn, nhìn trúng cái nào chúng ta mua cái đó."
Phùng Quyên liền chọn một chiếc áo len ở gần, từ cổ áo sờ ra mác định nhìn giá tiền.
Sau đó tay vừa chạm vào áo len, một nhân viên cửa hàng đầu tóc quăn giống như chó poodle đứng dậy chặn lại nói:
"Đừng sờ loạn, cẩn thận sờ bẩn rồi bà cũng không đền nổi đâu."
Phùng Quyên ngay lập tức thu tay về, lau lau tay ở góc áo, ngại ngùng nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ là muốn xem giá tiền."
Chó Poodle lườm một cái, không kiên nhẫn bước qua, móc ra mác nhìn giá tiền, nói: "3499."
Mặt Phùng Quyên lộ vẻ khó xử, ngoái đầu nói với Lâm Lạc: "Quá đắt rồi, chúng ta vẫn là đi đi."
Chó Poodle lộ ra biểu tình khinh thường: "Mua không nổi thì đi đi."
"....." Lâm Lạc nhíu mày "Cô đây là thái độ phục vụ gì thế, còn muốn buôn bán hay không?"
Chó Poodle nói: "Tự nhìn quần áo rách nát mình mặc rồi nhìn lại trang trí cửa hàng này của chúng tôi mà xem, không phải là nơi mà anh nên tới thì đừng tới."
Lâm Lạc tức giận, cơn giận ngay lập tức bùng lên.
Cậu hít một hơi sâu, hỏi Phùng Quyên: "Mẹ, mẹ thích cái áo len này không?"
Phùng Quyên lắc đầu.
Nhưng Lâm Lạc từ trong mắt bà nhìn ra được bà thích.
Một chiếc áo len màu đỏ, tay sờ cảm giác vô cùng mềm, mặc lên nhất định rất thoải mái.
Lâm Lạc rút thẻ ngân hàng của mình ra, đưa cho chó Poodle: "Tôi mua chiếc áo này, gói lại cho tôi."
Cái Lâm Lạc đưa ra không phải tấm thẻ ngân hàng chứa vài vạn mà cậu đưa cho Phùng Quyên, mà là chiếc black card chứa 140 triệu tệ.
Nhân viên cửa hàng đương nhiên nhận ra giá trị của chiếc thẻ này, sắc mặt biến đổi ngay tại chỗ.
Cô liếc mắt nhìn đồng nghiệp, đồng nghiệp cũng đồng dạng trợn mắt há mồm.
Trên mặt hai người cứng ngắc, trong 1 giây đẩy lên nụ cười.
Nhân viên cửa hàng còn lại dề dà đứng lên biểu thị sự tôn kính, chó Poodle khom lưng nhận thẻ ngân hàng của cậu, tươi cười cả mặt nói:
"Được ạ, thưa ngài."