Lâm Lạc cong môi cười một cái, một bộ dạng rất trào phúng:
"Khuyên ông đọc sách nhiều vào, bây giờ là xã hội cai trị bằng pháp luật, sớm không còn thịnh hành kiểu cha nợ con trả rồi. Nợ của ông ta là nợ của ông ta, chả liên quan gì tới tôi, tìm tôi là tìm sai người rồi."
Lâm Lạc nói xong liền muốn đi.
"Đứng lại!"
Một người đàn ông cả mặt là rỗ chặn cậu lại, ánh mắt hung ác nói: "Không đưa tiền, mày hôm nay đừng hòng đi."
Lâm Lạc liếc bọn họ một cái: "Làm sao, không đưa tiền, muốn mạng của tôi?"
"Này thì không đến nỗi" Người đàn ông mặc áo jacket kéo khoé miệng cười lạnh, cảm giác đứa trẻ này không dễ gây khó dễ như trong tin đồn, nhưng nói thế nào thì cũng là đứa trẻ "Nghe nói mày thích vẽ tranh đúng không? Hình như còn thi được hạng nhất?"
"Vậy thì dễ nói rồi."
Người đàn ông mặc jacket nhìn tay Lâm Lạc đang siết dây balo: "Không đưa tiền, bọn tao sẽ chặt từng ngón tay của mày, khiến mày muốn vẽ cũng vẽ không nổi nữa."
Đối với những kẻ lang thang ở giữa ranh giới cái tốt và xấu như bọn họ, chặt đứt một ngón tay người dường như không phải vấn đề gì lớn.
Ánh mắt Lâm Lạc lạnh nhạt nhìn bốn phía xung quanh.
Từ sau khi xe đạp bị trộm, buổi tối Lâm Lạc đều là ngồi xe buýt chuyến muộn về nhà.
Cậu vì đi đường tắt ra trạm xe, đường đi là một ngõ hẻm tương đối hẻo lánh, hiện giờ học sinh lớp 12 trường cấp 3 số 13 đang từ cổng trường đi ra, nhưng không có ai đi tới chỗ cậu.
Nếu như cậu có thể phát ra tiếng hấp dẫn người bên đó, ngược lại thì dễ nói.
Nhưng bây giờ ở cổng trường rất ồn ào, lại có rất nhiều tiếng còi xe ô tô, cứ coi như cậu hét ra khỏi họng cũng không nhất định có tác dụng.
Mà dựa vào cái thân thể nhỏ bé này của cậu, muốn chống chọi với 3,5 người đàn ông to lớn vẫn là có chút khó khăn.
Trọng đầu loé lên những ý tưởng này, Lâm Lạc không nhanh không chậm hỏi: "Ông ta nợ mấy người bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều" Người đàn ông mặc áo jacket hời hợt nói "Cũng khoảng hơn 3 triệu đi, đối với loại bám vào ông chủ lớn như mày mà nói, 3 triệu chỉ là một câu nói."
"Nói thật dễ dàng." Lâm Lạc cười lạnh "Coi là như thế, tôi cũng không thể mang theo 3 triệu trên người đúng không?"
"Vậy mày muốn như thế nào?" Người đàn ông mặc áo jacket nói.
"Là các ông muốn như thế nào." Lâm Lạc đá nồi ra (1) "Tôi là một học sinh cấp 3, làm sao có thể mang 3 triệu trên người. Cứ coi như tôi bám lên ông chủ lớn, thì cũng phải làm nũng, khoe tài thì mới có thể lấy được tiền đúng chứ?"
"Đừng nói bây giờ anh chặt ngón tay tôi, cứ cho là anh chặt cả người tôi thì tôi cũng không lấy được 3 triệu."
Lâm Lạc nói rất có đạo lí.
Người đàn ông mặc jacket rơi vào trầm tư, giao đổi ánh mắt với đồng bọn.
Chốc lát sau, người đàn ông áo khoác nói: "Nếu đã như thế, bọn tao cũng là người nói đạo lí, mày đi tìm ông chủ đòi tiền, buổi tối ngày mai bọn tao ở chỗ này đợi mày. Nếu như đến giờ mà mày vẫn không lấy ra tiền thì đừng trách bọn tao...."
"Bọn họ ở đây!"
Người đàn ông áo khoác chưa nói xong, đầu hẻm bỗng dưng vang lên tiếng hét!
Ngay lập tức, là một trận tiếng bước chân ồn ào, một vài bảo vệ nhấc dùi cui xông qua.
Mấy tên cờ bạc kia vốn là những con chuột trong ống cống, nhìn không thấy ánh sáng, vừa nhìn thấy bảo vệ rọi ánh đèn sáng chói, mang theo dùi cui, trong giây lát cũng không nhìn rõ có bao nhiêu người, bản thân trước bị doạ cho bắn người, bỏ lại Lâm Lạc quay đầu chạy.
Ở giữa nhóm bảo vệ còn có một cô gái, Tiêu Na.
Thấy đám cờ bạc chạy rồi, Tiêu Na xông qua, gấp gáp nói: "Lâm Nặc, cậu không sao chứ?"
Lâm Lạc liếc cô một cái, lại nhìn nhìn bảo vệ, hỏi: "Không sao. Cậu tại sao ở đây?"
"Tôi không phải đợi cậu à?" Tiêu Na nói "Kết quả không đợi được liền đi tìm cậu, bạn cùng bàn nói cậu đã đi rồi, tôi đuổi theo vừa vặn nhìn thấy một nhóm người xấu chặn cậu lại liền khẩn trương đi tìm bảo vệ."
"Cậu có bị thương không, bọn họ tại sao lại chặn cậu?"
"Tôi không sao." Lâm Lạc nói cảm ơn với nhóm bảo vệ, mời bọn họ quay về, lại hỏi Tiêu Na "Cậu đợi tôi làm gì?"
Tiêu Na nói: "Tôi muốn tới nhà cậu xem tranh cậu!"
"....." Lâm Lạc cạn lời đáp "Không tiện."
"Tôi lại không ở lại chỗ đó, tôi chỉ là nhìn một chút rồi đi, tài xế nhà tôi ở cổng trường, vừa đúng lúc có thể tiện đường đưa cậu về nhà."
Tiêu Na ánh mắt mong chờ, dựng thẳng ngón tay trỏ lên "Xem một xíu, một xíu xíu là được, tôi muốn xem xem cậu vẽ tranh thành dạng gì."
"Không tiện." Lâm Lạc kiên trì "Cậu là một cô gái, đêm khuya đi nhà bạn học nam, bố cậu biết không?"
"Ông ấy có rảnh quản tôi đi đâu đâu?" Tiêu Na càu nhàu nói.
"Tóm lại là không tiện." Lâm Lạc liếc nhìn thời gian, tuỳ tiện nói "Tôi phải đi bắt xe buýt đây, nếu không chuyến muộn buổi tối sẽ không còn nữa, tạm biệt, mai gặp."
Nói xong nhanh chóng té gấp.
Khoan đừng nói bị một cô gái nhìn chằm chằm ở bên cạnh liệu sẽ ảnh hưởng cậu vẽ tranh hay không, nửa đêm nửa hôm mang gái về nhà, chung quy là không phù hợp.
Huống hồ bố người ta đã nói rồi, bảo cô bé cách mình xa một chút, cô gái này làm sao vẫn cứ sán lại gần?
Lúc Lâm Lạc về nhà đã gần 11 giờ.
Bởi vì bị chặn, cậu về muộn hơn so với bình thường.
Phùng Quyên vì lo lắng, vẫn luôn đợi cậu, chưa có đi nghỉ.
Nhìn thấy cậu bước vào nhà mới thả lỏng, hỏi: "Con hôm nay sao về muộn hơn so với thường ngày thế?"
"Sau khi tự học có câu chưa làm xong liền ở lại làm một chút." Lâm Lạc cười cười nói "Cũng chỉ là muộn có chút, có thể xảy ra chuyện gì? Mẹ tự mình nghỉ ngơi sớm đi."
"Dù sao mẹ cũng không có việc gì" Phùng Quyên nói "Con đói không, mẹ làm cho cái bánh crepe, ăn xong rồi lại vẽ?"
"Không cần đâu mẹ." Lâm Lạc nhìn chân bị cụt của mẹ "Mẹ chống không tiện, con đỡ mẹ về phòng nghỉ ngơi, mẹ cũng đừng bận bịu nữa."
"Có cái gì không tiện, quen rồi thì cũng như nhau." Phùng Quyên nói "Ăn no rồi mới có sức vẽ, mẹ tuy rằng không có bản lĩnh cũng không thể để con bị đói bụng."
Lâm Lạc trong lòng giật mình, ấm áp, nhịn không được cười nói: "Mẹ rất có bản lĩnh, nuôi dưỡng được đứa con tốt như này."
"Mẹ, con nói với mẹ, đứa con trai này bây giờ có tiền đồ rồi."
"Làm sao?" Phùng Quyên nói.
Lâm Lạc thần thần bí bí cười nói: "Con không phải thi tuyển sinh mỹ thuật được hạng nhất à, gần đây đều nỗ lực vẽ tranh, hai ngày trước, con vẽ ra một bức đem đi bán, bán được rất nhiều tiền á!"
Phùng Quyên không để ý lắm, cười hỏi: "Bao nhiêu?"
Lâm Lạc chớp chớp mắt: "Mẹ đoán?"
Phùng Quyên ban ngày bày sạp mệt mỏi, chỉ có buổi tối mới có thời gian nói chuyện với con cái, tuy rằng mệt, tinh thần lại tốt.
Phối hợp phỏng đoán nói: "Bán được vài trăm?"
Lâm Lạc lắc đầu: "Đoán lại đi."
Phùng Quyên do dự nói: "Vài ngàn?"
Lâm Lạc lại lắc đầu.
"Là đoán nhiều hơn hay ít hơn?"
"Ít rồi ít rồi" Lâm Lạc nói "Cách quá xa!"
Phùng Quyên bất đắc dĩ cười nói: "Đoán không ra, cũng không thể bán được vài vạn đi?"
Lâm Lạc đương nhiên không thể nói cho bà, bán được 200 triệu tệ, vậy quá khoa trương rồi.
Cậu nhịn cười: "Sao lại không thể? Đừng nói mấy vạn, mấy chục vạn, mấy trăm vạn cũng được. Cái nghề mỹ thuật này là xem người khác có thể nhìn trúng tranh của bạn hay không, nếu nhìn trúng, bao nhiêu tiền anh ta cũng nguyện ý đưa."
Đa số nhà sưu tầm mua tác phẩm, trừ sở thích của bản thân, tự nhiên càng quan trọng vẫn là giá trị sưu tầm.
Đây là lời nói dối, nhưng Phùng Quyên không hiểu.
Lâm Lạc kéo tay Phùng Quyên, nghiêm túc nói: "Mẹ, về sau con có thể kiếm tiền nuôi mẹ rồi, bây giờ một bức tranh của con có thể bán được vài vạn. Về sau còn có thể bán vài chục vạn, vài trăm vạn, mẹ không cần lại đi bày sạp bán bánh crepe nữa."
(1): Trung Quốc có thịnh hàng 1 ngôn ngữ mạng là "chụp nồi/ụp nồi/đội nồi/cõng nồi" nghĩa là 1 người không lquan bỗng dưng bị bắt phải gánh tiếng (thường là xấu) cho 1 sự việc nào đó không có quan hệ gì với người này. Ngược lại thì cái việc đá cái nồi cho người khác, trốn tránh trách nhiệm, cố gắng chuyển mâu thuẫn của bản thân sang chỗ khác và để người khác chịu trách nhiệm thì gọi là "甩锅 – đá nồi".