“Cố Tuyết, cô làm gì vậy?”
Lâm Nhã Thi hét lớn khi mới sáng sớm, một chậu nước lạnh đã dội vào người khiến cô ta tỉnh ngủ, bộ váy ngủ mỏng manh thấm ướt dính vào da thịt, làm lộ ra đường cong quyến rũ.
Sáng nay, khi vừa mới thức dậy, điều đầu tiên Cố Tuyết làm là đến phòng Lâm Nhã Thi gây rối, như cô đã nói vào hôm qua, cô sẽ không để cô ta yên ổn ở đây cho đến khi nào cô ta cút khỏi biệt thự.
“Quậy phá cô đó! Tôi nói rồi, ngày nào cô còn ở đây thì ngày đó tôi sẽ không để cô được sống yên ổn!”
Cố Tuyết nhún vai nói.
Nói rồi, cô lại cầm thêm một chậu nước lạnh nữa đổ lên người cô ta, lần này, toàn thân cô ta run lẩy bẩy.
“Cố Tuyết, cô điên rồi hả? Cô có biết là tôi sẽ bị cảm lạnh không?”
Lâm Nhã Thi tức giận quát.
Cô ta định bụng sẽ đứng lên cầm lấy áo choàng khoác vào, rồi sẽ cùng Cố Tuyết nói chuyện. Ai ngờ vừa bước chân xuống giường đã bị bẫy chuột kẹp trúng.
Đau điếng!
“Cố Tuyết! Cô dám…”
Lâm Nhã Thi đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta muốn mắng Cố Tuyết, nhưng cơn đau từ cái bẫy chuộc khiến Lâm Nhã Thi khóc không ra nước mắt.
“Nếu tôi chỉ nói mà không làm thì cô lại xem thường tôi nữa rồi. Mấy lần trước vì tôi nhân từ, không tính toán với các người nên câc người mới được đà lấn lướt. Bây giờ tôi sẽ không nương tay nữa. Lâm Nhã Thi, cô đừng xem thường tôi, cho dù cô có Bác Văn chống lưng thì tôi vẫn có cách xử lý cô. Tôi không phải mấy bà vợ cam chịu hay chỉ có não yêu đương như phim ảnh đâu.”
Cố Tuyết đặt tay lên vai Lâm Nhã Thi ấn mạnh ép cô ta phải ngối xuống.
Lần đầu tiên kể từ khi quen biết Cố Tuyết, Lâm Nhã Thi nảy sinh cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng, nhất là khi nhìn vào cặp mắt lạnh lẽo của cô ấy. Lâm Nhã Thi bất thình lình cảm thấy như Niên Bác Văn đang đứng trước mặt mình, cảnh cáo.
“Cô… cô đừng tưởng cô làm vậy thì tôi sẽ sợ cô… tôi, tôi có thể báo cảnh sát nói cô hành hạ tôi.”
Lâm Nhã Thi run rẩy đáp.
“Cứ báo đi, cùng lâm là tôi bị phạt án treo thôi. Còn cô, cô có nghĩ nếu bên ngoài biết vì sao cô bị tôi hành hạ, thì liệu hình tượng ngọc nữ của cô có còn giữ được nữa không? Cô đừng lấy lá bài vô tội ra chống chế, nếu cô thật sự không có ý quyến rũ chồng tôi thì sẽ không ăn mặc thế này, khi ở nhà người khác đâu. Trước lúc cô thức dậy, tôi đã chụp ảnh lại rồi. Cô không chối được đâu.”
Cố Tuyết vừ nói, vừa đưa bức ảnh Lâm Nhã Thi đang ngủ say cho cô ta xem, bộ dạng gợi cảm của ả khi đó rất dễ khiến đàn ông xiêu lòng, nguyện ý lên giường với ả.
Nhìn bức ảnh Cố Tuyết đã chụp, sắc mặt Lâm Nhã Thi càng kém.
“Cố Tuyết, cô nên biết giới hạn của mình đi!”
Lâm Nhã Thi giận dữ.
“Người nên biết giới hạn là cô mới đúng. Mặc dù tôi không biết tại sao Bác Văn lại thay đổi thái độ với cô, nhưng nếu vì điều đó mà cô không biết điểm dừng, thì đừng trách tôi độc ác đó nha. Trước giờ Cố Tuyết này nói được làm được đó!”
“Cô…” Lâm Nhã Thi hạ giọng: “Tôi là bạn của Bác Văn, cô đối xử với tôi không tốt, anh ấy sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
“Tôi cũng đang chờ cái không bỏ qua của anh ta đây! Nhớ là khi gặp Bác Văn tố cáo, cô diễn tốt chút nha, nhớ diễn làm sao để Bác Văn thay cô trả thù đó. Chứ lỡ mách lẻo mà anh ta không đối phó nổi với tôi thì cô vô dụng lắm đó, bé ba Thi Thi!”
Cố Tuyết cười nhạo.
Cảnh cáo xong, cô liền quay người ra khỏi căn phòng dơ bẩn đó. Chuyện Niên Bác Văn đột ngột thay đổi, cô cần phải nghiêm túc tìm hiểu. Tuyệt đối không thể để bất kỳ lý do gì che mất lý trí phán đoán của cô.
“Hà Hoài, anh có rảnh không? Tôi muốn hẹn anh nói chuyện một chút.”
(…)
Lúc Hà Hoài nhận được điện thoại là đang gặp Tần Nghiên Hi ở văn phòng của cô ấy. Vì Niên Bác Văn có tranh thủ vài tài nguyên cho Cố Tuyết lúc trước, nên hắn đến để bàn giao, ai ngờ cái cô họ Tần này lại được đà bám lấy hắn nói mãi không ngừng, khiến Hà Hoài cảm thấy đinh tai nhức óc.
Không chỉ có lần này, không hiểu vì sao hắn và cô ấy cứ liên tục gặp nhau dù ở ngoài đường hay ở Bạch Hiên giải trí, mỗi lần gặp gỡ là mỗi lần Tần Nghiên Hi huyên thuyên đủ chuyện trên trơig dưới đất.
“Xin lỗi cô Tần, bây giờ tôi phải đi gặp mợ chủ, không thể ở đây nghe cô nói chuyện.”
Hà Hoài vừa nói, vừa đứng lên muốn bỏ chạy.
“Nè, anh cho tôi đi theo với được không? Tôi cũng muốn gặp Tiểu Tuyết nữa.”
Tần Nghiên Hi níu lấy tay Hà Hoài nài nỉ.
“Xin lỗi, mợ chủ không nói sẽ gặp thêm cô, nên cô không thể đi. Cô Tần, nam nữ khác biệt, mong cô đừng tùy ý đụng chạm.”
Hà Hoài nghiêm túc đáp.
“Thì Tiểu Tuyết không biết anh đang nói chuyện với tôi mà? Tôi đi theo cũng đâu có cản trở gì anh đâu!”
“Xin lỗi, không được là không được. Cô Tần, làm ơn tự trọng. Suốt ngày cô đeo bám lấy tôi có thấy phiền không? Cho dù cô không thấy phiền thì tôi cũng thấy phiền lắm đó!”
Hà Hoài bực bội nói.
Nói xong, hắn nhận ra mình hơi nặng lời, nên muốn giải thích, nhưng Tần Nghiên Hi lại có vẻ không muốn nghe:
“Anh thấy tôi phiền hả? Vậy tôi không bám lấy anh là được chứ gì? Tôi cũng có ý gì đâu mà anh lại xem tôi như kẻ xấu vậy?”
“Cô Tần… tôi…”
“Đi đi đi, Tiểu Tuyết đang chờ anh đó, anh mau đi đi, phiền chết đi được!”
Tần Nghiên Hi đẩy Hà Hoài ra ngoài rồi đóng cửa lại. Hăn cũng biết mình vừa rồi nói chuyện không đúng lắm, muốn quay vào xin lỗi cô ấy, nhưng lại bị điện thoại của Cố Tuyết ngăn cản.
“Mợ chủ, tôi đến ngay!”
* Tôi chỉ muốn nói là còn 10 chương + 3 hay 4 ngoại truyện nữa là xong bộ này.