“Bác Văn, chuyện này là sao đây? Tại sao cô ta lại ở nhà chúng ta vậy?”
Cố Tuyết khó chịu khi nhìn thấy Lâm Nhã Thi giống như bà hoàng ngồi chễm chệ trên sofa, vừa sai khiến quản gia giống như cô ta là nữ chủ nhân của nơi này vậy.
Mấy ngày gần đây Niên Bác Văn liên tục mập mờ với Lâm Nhã Thi, khiến mối quan hệ giữa cô và hắn dần rạn nứt. Niên Bác Văn cũng không còn giống như lúc trước, quan tâm cô, cưng chiều cô. Mỗi khi cả hai nói chuyện, hắn thường tỏ ra thái độ chán ghét mà trước đây chưa hề có.
“Ông của Thi Thi muốn gửi cô ấy ở tạm nhà chúng ta vài hôm, khách sạn nơi cô ấy ở vừa bị đám chó săn đột nhập, không còn an toàn nữa.”
Niên Bác Văn hạ giọng nói.
Lúc này, hắn lại trở về trạng thái bình thường như chưa từng xảy ra xung đột, tranh chấp với Cố Tuyết
“Thế thì có thể để cô ta đến nhà chính ở mà? Anh cũng biết gần đây anh và cô ta luôn có tin đồn không hay. Để cô ta ngang nhiên ra vào biệt thự, anh không sợ chuốc thêm phiền phức, nhưng mà em thì sợ đó. Anh sắp xếp đưa cô ta đến nhà chính đi!”
Cố Tuyết bực dọc đáp.
“Ở đâu cũng như nhau cả mà, tôi và cô ấy trong sạch, bên ngoài muốn nói gì thì nói. Không phải lúc trước em cũng vậy sao?”
Niên Bác Văn lại nói đến chuyện cũ.
Quá khứ của Cố Tuyết đang là cái thóp để hắn tận dụng, mỗi khi cả hai tranh cãi với nhau về Lâm Nhã Thi, một hai lần cô còn có thể im lặng, nhẫn nhịn, nhưng tần suất hắn đem chuyện cũ ra nói ngày càng nhiều, khiến cô không thể nào, không nổi nóng.
“Anh cứ nhắc chuyện lúc trước là muốn em nhượng bộ à? Bác Văn, một hai lần thì em vẫn nhân nhượng với anh, tuy nhiên nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ không còn tác dụng gì với em nữa. Đúng là em từng không thích cuộc hôn nhân này, nhưng chí ít em không mang người khác về nhà. Còn anh, công khai đưa cô ta vào ở là sợ mọi người không biết hai người dan díu mập mờ phải không?”
Cố Tuyết lạnh giọng chất vấn, trong lời nói còn lộ rõ sự xem thường, khinh bỉ.
“Cố Tuyết, cô đừng nói nặng lời như vậy. Tôi và Bác Văn trong sạch thật mà, tôi cũng nghĩ đến chuyện sẽ đến nhà chính ở, nhưng… nhưng Bác Văn không yên tâm, sợ ở nhà chính không ai bảo vệ được tôi thoát khỏi đám chó săn đó.”
Lâm Nhã Thi rơm rớm nước mắt.
Giọng cô ta nghẹn lại đáng thương, yếu đuối.
“Nhà chính có biết bao nhiêu vệ sĩ lẽ nào không ai bảo vệ được cô à? So với biệt thự thì số lượng bảo vệ nhiều hơn gấp bội, mở miệng nói ra câu ngu xuẩn này mà cô không thấy lấn cấn gì hay sao? Hay là cô bị tôi vả mặt đến ghiền rồi, nên cứ phải bị tôi vả thì mới ăn ngon được?”
Cố Tuyết cười lạnh hỏi.
Nếu lúc trước cô chỉ chán ghét Lâm Nhã Thi hay giả bộ ngây thơ, trong sáng, thì bâu giờ cô đối với cô ta chỉ có khinh bỉ, coi thường mà thôi.
Con nhà đàng hoàng, có giáo dục sẽ không ai bám lấy đàn ông có vợ cả.
“Ờ thì… tôi…”
Lâm Nhã Thi lắp bắp.
Nếu không phải vì Niên Bác Văn đột ngột thay đổi thái độ, tốt với cô ta, thì cô ta sẽ không nhẫn nhịn Cố Tuyết. Trước mắt hắn vẫn còn chưa ly hôn, cô ta vẫn chưa thể danh chính ngôn thuận “đánh ghen” được.
Đợi mấy ngày nữa bò được lên giường của hắn thì Cố Tuyết cứ đợi mà xem!
“Cố Tuyết, sao em lại nói chuyện khó nghe vậy chứ? Thi Thi chỉ ở mấy ngày thôi mà, cũng đâu phải ở luôn đâu chứ? Nếu em cảm thấy bất mãn thì có thể dọn ra ngoài. Chẳng phải em đã mua nhà ở thành phố S sao? Em có thể đến đó để ở, khi nào Thi Thi đi thì em về.”
Niên Bác Văn không vui lên tiếng bênh vực.
“Em đi để hai người dễ chim chuột với nhau à? Bác Văn, anh đang xem em là con ngốc lúc trước hả?”
Cố Tuyết cười khẩy.
“Tôi đã nói tôi và Thi Thi chỉ là bạn thôi! Tại sao em cứ khẳng định tôi và cô ấy có gian tình vậy?”
Niên Bác Văn nổi nóng.
“Thì giống anh đó! Chẳng phải anh lúc trước cũng nghĩ vậy về em sao? Anh lấy lễ lúc trước của em đối đãi với em, thì em cũng học theo anh mà đáp lại, như vậy chúng ta mới huề nhau chứ?”
Cố Tuyết nghịch tóc đáp.
“Cố Tuyết, em đừng quá đáng!”
Niên Bác Văn gằng giọng.
“Có quá đáng bằng hai người không? Nếu không thì anh nên ngậm miệng mình lại. Bác Văn, rốt cuộc anh bị trúng tà gì vậy? Sao lại đột ngột trở thành người em không nhận ra thế? Nếu không phải gương mặt và tướng mạo của anh vẫn không thay đổi, thì em đã nghĩ có ai đó đang giả dạng anh rồi. Anh có biết bây giờ anh kì lạ, khó ưa, não tàn đến mức độ nào không?”
Cô Tuyết lạnh giọng hỏi.
Trước lời chất vấn của cô ấy, Niên Bác Văn sững người không đáp lại được, Lâm Nhã Thi ở bên cạnh thấy vậy liền vội vàng lên tiếng can ngăn, muốn thể hiện mình là người đàng hoàng, đoan chính.
“Cố Tuyết, cô đừng vì Bác Văn không tốt với cô nữa mà ăn nói bậy bạ, Bác Văn vẫn là Bác Văn, chỉ có cô mới là người thay đổi đó!”
“Chỗ vợ chồng tôi nói chuyện, bao giờ đến lượt người ngoài, không liên quan gì như cô lên tiếng vậy? Tốt nhất là cô nên ngậm miệng lại, bằng không thì tôi may miệng cô lại đó, để tôi khỏi phải nghe mấy lời thảo mai, giả tạo, nồng nặc mùi trà xanh đắng chát nữa.”
Cố Tuyết cảnh cáo.
Ở gần Niên Bác Văn lâu ngày, cô cũng học được một chút uy chấn của hắn.
“Cố Tuyết, đừng suốt ngày chỉ biết bắt nạt Thi Thi, cô ấy hiền lành lương thiện, không xấu xa như em nghĩ đâu.”
Niên Bác Văn kéo Lâm Nhã Thi về phía sau, lớn tiếng bênh vực.
Lâm Nhã Thi cũng dựa vào đó mà nép vào sau lưng Niên Bác Văn như con chim nhỏ đang sợ hãi.
“Thế à? Bác Văn, xem ra em nên sắp xếp bác sĩ khoa mắt đến khám cho anh rồi đó! Anh không đuổi cô ta đi đúng không? Được thôi, vậy thì mấy ngày tới, cô ta đừng hòng yên ổn với em!”
Cố Tuyết nói xong liền đi lướt qua Niên Bác Văn mạnh tay đẩy Lâm Nhã Thi ngã xuống đất, sau đó đi thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại.
“Thi Thi, xin lỗi, Cố Tuyết có làm cô đau không?”
Niên Bác Văn đỡ Lâm Nhã Thi đứng lên lo lắng hỏi.
“Không có, mình không sao cả… Bác Văn hay là mình đến nhà chính ở nha, chứ mình không muốn làm ảnh hưởng đến cậu và Cố Tuyết đâu.”
Lâm Nhã Thi rưng rưng nước mắt nói.
“Mặc kệ cô ấy. Tính tình cô ấy khó chịu cũng nên dạy dỗ một lần, tôi đưa cô về phòng, cô kiểm tra xem có bị thương ở đâu không nhé!”