Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Cố Tuyết khôi phục tâm trạng đi ra mở cửa, đứng ở nơi ngược sáng, vóc dáng cao lớn quen thuộc của Niên Bác Văn khiến cô sửng người, cảm giác quen thuộc làm cho cảm xúc giấu kín trong lòng Cố Tuyết dâng lên cuồn cuộn.
“Tiểu Tuyết, anh về rồi!”
Niên Bác Văn dịu giọng nói.
Sau đó, hắn vươn tay muốn ôm lấy Cố Tuyết, tuy nhiên cô lại lùi về phía sau, theo bản năng né tránh.
Người này… liệu có phải là chồng cô không? Hay lại là kẻ giả mạo muốn đến đây quấy rối?
“Tiểu Tuyết, là anh! Thật sự là anh, em đừng sợ được không?”
Niên Bác Văn mỉm cười ấm áp.
Phía sau hắn là Hà Hoài, người đang mất tích mấy hôm nay.
“Anh… có thật là chồng tôi không?”
Cố Tuyết nghi ngờ dò hỏi.
Dù là vậy, nhưng trong lòng cô đang dâng lên cảm giác vô cùng mãnh liệt, nó gào thét nói với cô rằng người này thật sự là Niên Bác Văn, người chồng mà cô vẫn luôn chờ đợi, tìm kiếm.
“Đúng là anh. Tiểu Tuyết không tin anh sao?”
“… Anh có gì chứng minh anh là chồng tôi không? Xin lỗi, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên tôi không thể tin bất kỳ ai.”
Cố Tuyết cố nén cảm xúc nói.
“Em muốn chứng minh thế nào đây?”
Niên Bác Văn bật cười hỏi lại.
“Anh… anh có nhớ đã chuyển hết tài sản cho tôi không?”
Cố Tuyết nghẹn giọng hỏi.
Lần trước cô cũng dùng cách này để chứng minh tên Niên Bác Văn kia là giả, thì bây giờ, cô cũng dùng cách tương tự để người trước mặt tự nói cho cô biết, hắn có phải người thật hay không.
“Nếu em muốn thì ngay bây giờ anh sẽ goii luật sư đến chuyển giao toàn bộ tài sản cho em. Sau đó em sẽ phải nuôi anh cả đời, không được phản bội anh được không?”.
Niên Bác Văn cười đáp.
Chỉ cần là thứ mà Cố Tuyết muốn có, dù khó khăn cỡ nào hắn cũng sẽ làm cho bằng được, huống hồ gì mấy thứ như tài sản cá nhân này đối với hắn cũng là phù phiếm mà thôi.
“Anh… anh không sợ Lâm Nhã Thi sẽ giận anh sao? Anh không có tiền thì sao bao nuôi được cô ta.”
Cố Tuyết lại hỏi.
“Cô ta thì liên quan gì đến anh? Người anh yêu là em, trước giờ chỉ có một mình em, người khác thế nào mặc kệ chứ?”
Niên Bác Văn chau mày khó hiểu đáp.
“Anh… không phải anh đang yêu đương vụng trộm với cô ta sao? Anh… anh còn vì cô ta đối xử tệ với tôi nữa…”
Cố Tuyết ấm ức.
“Tên khốn Lục Trạch Thâm đối xử với em thế à? Tiểu Tuyết, em yên tâm, anh sẽ không để hắn và Lâm Nhã Thi yên ổn đâu.”
Niên Bác Văn trả lời.
Hắn đau lòng nhìn Cố Tuyết, những chuyện này hắn từng nghe Hà Hoài kể lại, nhưng khi tận tai nghe cô nói lại lần nữa, cơn khó chịu lại ập đến, khiến hắn muốn ngay lặp tức xé xác tên khốn họ Lục kia.
“… Anh… anh có muốn ăn mì xào bò không?”
Cố Tuyết ngốc nghếch hỏi.
“Anh chỉ ăn khi chính tay em làm thôi. Tiểu Tuyết, anh khiến em chịu thiệt nhiều rồi.”
Niên Bác Văn ôn hòa, dịu giọng.
Cố Tuyết khóc lóc nhìn hắn mấy giây sau đó lại nhào vào lòng hắn, cuối cùng thì cô có thể gặp lại chồng mình rồi. Quãng ngày tăm tối chờ đợi cuối cùng cũng đã kết thúc.
Những gì diễn ra khiến Diệp Tuyết Hi và Cố Thừa Sâm ở phía sau cũng cảm động, họ biết mấy ngày này Cố Tuyết vẫn chờ đợi Niên Bác Văn thật sự trở về, những gì tên giả mạo kia đang làm khiến danh tiếng của hắn ngày càng giảm sút.
Nhất là khi hắn và Lâm Nhã Thi công khai ở bên nhau.
“Bác Văn, em nhớ anh lắm, rất nhớ…”
Cố Tuyết nức nở nghẹn ngào.
Bao nhiêu tủi nhục mấu ngày này phải chịu đựng, cuối cùng cũng có thể giải tỏa rồi.
“Anh cũng rất nhớ em, xin lỗi vì đã khiến em chịu thiệt.”