Sóng gió cuối cùng cũng đi qua. Niên Tuyết Kỳ sau khi thanh tỉnh đầu óc luôn hối hận về những chuyện mình làm, cô ấy đã tìm gặp Cố Tuyết để xin lỗi, sau đó còn đăng một bài dài trên mạng xã hội, biểu thị thành ý hối lỗi, rồi xin vợ chồng Niên Khánh ra nước ngoài để khuây khỏa. Trước khi lên đường, Niên Tuyết Kỳ được Diệp Tuyết Hi tặng cho danh thiếp của mình, bà ấy nói chỉ cần Niên Tuyết Kỳ cầm danh thiếp này đi đến nước nào, trong hai mươi nước có chi nhánh của Diệp Thị đều được ăn ở khách sạn, nhà hàng miễn phí.
Niên Tuyết Kỳ cảm ơn Diệp Tuyết Hi rối rít, đồng thời cũng thành tâm xin lỗi bà ấy về chuyện trước đây. Diệp Tuyết Hi không tính toán với trẻ con, hơn nữa mọi chuyện cũng không phải do Niên Tuyết Kỳ làm, hành động của cô ấy là do bị thôi miên mà thành, vì vậy Diệp Tuyết Hi không tính toán ân oán gì cả.
Niên Bác Văn vẫn là người đứng đầu Niên Thị và nhà họ Niên, mặc dù hắn không phải con ruột của Niên Khánh và Tô Nhã, nhưng nhiều năm bên nhau, tình cảm gia đình là không hề giả tạo. Dù cho bây giờ mọi người điều biết hắn là con nuôi, nhưng chẳng ai dám đàm tiếu bất kỳ điều gì cả. Hắn cũng ra tay giải quyết triệt để nhà họ Lục, xóa sổ hoàn toàn mọi thứ liên quan đến nhà họ, rắc rối cũng từ chị em Lục Trạch Thâm - Tần Nghiên Hi mà ra.
Lâm Nhã Thi cũng không còn mặt mũi nào ở trong nước, ngay sau khi biết bản thân không thể nhờ vào Niên Bác Văn, cô ta liền ra nước ngoài, nghe nói là đi đến một nơi nào đó xa xôi hẻo lánh.
Sự việc lần này không chỉ giúp mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của nhiều người, còn giúp Hà Hoài tìm được tình yêu đích thực. Ngay từ khi Tần Nghiên Hi tiếp cận hắn, Hà Hoài đã nhận ra cô gái này có vấn đề, nên tương kế tựu kế diễn kịch. Sau khi xác nhận Niên Bác Văn là giả, hắn biết bản thân sẽ bị người khác diệt khẩu, nên cố tình giả vờ rơi vào bẫy, vốn dĩ hắn định để vệ sĩ vây bắt kẻ hành hung, nhưng biến số bất ngờ xuất hiện, khi có tiếng hét của một cô gái khiến kẻ hành hung bỏ chạy. Sau đó cô gái này đã đưa Hà Hoài đi bệnh viện, và tận tình chăm sóc hắn khiến hắn vô cùng cảm động.
Đó cũng là lần đầu tiên Hà Hoài động lòng với người khác.
Cô gái này tên Bạch Minh Minh, là giáo viên tiểu học.
(…)
Mấy ngày nay Niên Bác Văn độ nhiên đi sớm về trễ, sau khi kết thúc tuần trăng mật ở nước M, hắn bận rộn với công việc gần như quên luôn Cố Tuyết. Tuy rằng ngày nào cô cũng mang cho hắn cơm trưa nhưng số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay. Nghe vài nhân viên bàn tán, gần đây thường xuyên có một cô gái tìm hắn, hai người còn công khai ra ngoài vui vẻ với nhau. Cố Tuyết mang chuyện này hỏi Hà Hoài, hắn cũng xác nhận là có chuyện đó.
Lời của Hà Hoài vẫn chưa nói xong, đã thấy Niên Bác Văn và cô gái kia đi ra tưg cửa hàng trang sức đối diện, hắn lấy trong túi giấy một chiếc hộp gấm đưa cho cô gái đó, ngay lặp tức, cô gái ấy mở ra xem, đó là một sợi dây chuyền thiết kế vô cùng tinh xảo.
Niên Bác Văn còn giúp cô gái kia đeo dây chuyền, mọi chuyện đều bị Cố Tuyết nhìn thấy hết.
[Tổng giám đốc, mợ chủ bắt gặp anh và cô hai Niên đi ra từ tiệm trang sức, tôi rất muốn giúp anh giải thích về chị họ, nhưng mà… mợ chủ không cho tôi cơ hội đó, anh… tự mình giải quyết mọi chuyện đi nha!]
Lúc Niên Bác Văn nhìn thấy tin nhắn của Hà Hoài đã là bảy giờ tối, biệt thự tĩnh lặng đến đáng sợ. Người hầu trong nhà được cho nghỉ hết, chỉ còn một mình Cố Tuyết say xỉn nắm trên sofa với hơn chục lon bia đang lăn lốc dưới đất. Mỗi khi cô ấy say rượu là Niên Bác Văn lại vô cùng mệt mỏi.
“Tiểu Tuyết, đừng uống nữa, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi nhé?”
Niên Bác Văn bỏ túi đồ xuống, đỡ lấy Cố Tuyết muốn bế cô ấy lên phòng, nhưng Cố Tuyết đã kịp thời đẩy hắn ra.
“Không đi, tôi không về phòng, tôi muốn uống bia.”
Cố Tuyết lè nhè nói.
“Ngoan, nghe lời một chút, em say rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”
Niên Bác Văn dỗ dành.
“Không đi! Tôi đã nói là không đi mà! Mà sao hôm nay anh lại về sớm vậy? Không phải anh đang bận hẹn hò với người khác sao? Đàn ông người nào cũng vậy, có được người mình muốn rồi thì đều là đồ tồi, là cặn bã.”
Cố Tuyết say sỉn mắng.
Lúc cả hai cùng đi hưởng tuần trăng mật đã thực sự trở thành vợ chồng với nhau, sau khi trở về, cũng có một vài lần thân mật. Nhưng bởi vì Niên Bác Văn bận rộn nên phần lớn vẫn là Cố Tuyết ngủ một mình mà thôi.
“Anh không phải cặn bã, anh chỉ có mình em, không có ai khác. Ngoan, em về phòng ngủ trước đi, sáng mai tỉnh táo anh giải thích với em được không?”
Niên Bác Văn dịu giọng.
“Anh muốn giải thích, nhưng tôi không muốn nghe, tôi phải ly hôn, tôi phải đi tìm trai trẻ.”
Nói rồi, Cố Tuyết loạn choạn đứng lên muốn ra ngoài, nhưng đã bị Niên Bác Văn giữ lại, hắn bế xốc vợ mình lên hạ giọng: “Tiểu Tuyết, nói chuyện đàng hoàng em không muốn nghe phải không? Vậy chúng ta đổi phương thức nói chuyện nhé?”
Không để Cố Tuyết kịp có phản ứng, Niên Bác Văn liền bế cô về phòng, sau đó…
(…)
Ngày hôm sau khi Cố Tuyết tỉnh dậy, cả người cô rệu rã đau nhức, một phần vì vẫn còn men rượu trong người, phần còn lại…
“Cầm thú!”
Cố Tuyết nghiến răng nhìn dấu vết xanh đỏ trên người, cô đang rất muốn tìm kẻ đầu sỏ gây ra mớ hỗn độn này để tính sổ.
Reng reng!
“Dậy rồi à? Anh đang ở ngoài vườn, em xuống đây đi. Anh có chuyện muốn nói!”
“Nói cmn nhà anh, bà đây mệt mỏi, bà đây không xuống, không đi đâu cả!”
Cố Tuyết nóng nảy cúp máy.
Sau đó, cô lại nằm xuống giường quấn chăn kín mít. Chưa được năm phút, điện thoại lại reo lên, Niên Bác Văn kiên trì gọi đến, Cố Tuyết ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, bên dưới đó là vườn hoa, cô muốn ném chết tên chồng cặn bã.
Qua tiếp năm phút, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Cố Tuyết muốn chửi bới, nhưng đối phương nhanh hơn cô lên tiếng trước:
“Mẹ cho con mười phút để thay đồ rửa mặt, sau mười phút vẫn không thấy con xuống vườn hoa, thì đừng trách mẹ mang roi mấy lên tìm con đó!”
Người ngoài cửa là Diệp Tuyết Hi, Cố Tuyết không còn cách nào khác là thay đồ rửa mặt.
Nhìn bộ váy xịn đẹp lấp lánh, Cố Tuyết xì mộ cái rồi ném nó qua một bên, sau đó tự chọn cho mình một bộ đồ đơn giản ở nhà, rồi mang dép lê ra vườn hoa. Trước khi đến nơi, cô nhận thấy người làm đang nhìn mình bằng ánh mắt kì dị.
Lúc đầu không hiểu lý do là gì, nhưng sau khi đến vườn hoa… Cố Tuyết đã biết lý do và muốn bỏ chạy.
“Bản thân không chịu ăn mặc xinh đẹp đang hoàng thì thôi, nếu con dám chạy, mẹ đánh đòn con đó!”
Diệp Tuyết Hi cầm sẵn roi mây đe dọa.
“Mẹ… mẹ có cần đối xử với con gái của mẹ vậy không…?”
Cố Tuyết nhăn nhó hỏi.
“Đây là con xứng đáng! Mau lên, Bác Văn đang chờ con bên đó kìa, còn có đây là chị họ của nó Niên Thi Tịnh, cũng là người bị con hiểu lầm là tình nhân của nó đấy!”
Diệp Tuyết Hi vừa nói vừa chỉ vào người bên cạnh.
Nghe lời giới thiệu của mẹ, Cố Tuyết cả thấy cô cùng xấu hổ: “Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Cái gì mà tình nhân của chồng con?”
“Còn không phải nữa à? Là ai đã khẳng định Bác Văn lăng nhăng bên ngoài đến độ say sỉn, làm càn hả? Nếu hôm nay không phải ngày trọng đại, mẹ sẽ đán con thêm mấy roi!”
Diệp Tuyết Hi hùng hổ.
“Bác gái, bác đừng dọa em ấy.” Niên Thi Tịnh tươi cười: “Chào em Tiểu Tuyết, chị là chị họ của Bác Văn vừa về nước, lần trước em thấy chị và Bác Văn là chị giúp thằng bé chọn trang sức thôi. Về sợi dây chuyền kia là nó trả ơn cho chị đó!”
Niên Thi Tịnh giải thích ngắn gọn, không hề có ý trách móc gì, nhưng cũng đủ làm Cố Tuyết càng muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
“Chị… chị họ, chào chị…”
Cố Tuyết xấu hổ lắp bắp.
“Chào em, em mau qua đó đi, Bác Văn đang chờ em đó!”
Niên Thi Tịnh vừa nói vừa đẩy Cố Tuyết đi đến gần Niên Bác Văn. Thật ra mấy ngày nay hắn bận rộn là muốn làm lại màn cầu hôn, rồi sẽ tổ chức lại hôn lễ hoành tráng. Cố Tuyết không hề biết điều đó, cô ăn mặc không đến nỗi tuềnh toàn, nhưng ở tình cảnh này lại…
Cố Tuyết cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Tiểu Tuyết, em có đồng ý kết hôn với anh một lần nữa không?”
Niên Bác Văn cầm hộp nhẫn quỳ một chân trước mặt Cố Tuyết. Hai năm trước khi kết hôn rất chớp nhoáng, hoàn toàn không có việc cầu hôn.
“Em…” Cố Tuyết rưng rưng nước mắt, nghẹn giọng: “Em…”
Cô hoàn toàn không nói chuyện được, người đàn ông trước mặt là người trước kia từng bị cô tổn thương sâu sắc, cũng là người khiến cô bắt đầu chìm vào cảm giác yêu đương, được cưng chiều hết mực. Hắn đối với cô có mọi sự vị tha, dung túng. Giờ phút này lại thành khẩn cầu hôn, làm sao cô có thể từ chối chứ?
“Tiểu Tuyết, lần này anh sẽ không khiến em cảm thấy bản thân mình bị xem nhẹ nữa đâu. Anh hứa sẽ yêu thương em, nghe theo lời em, những gì của anh cũng là của em. Em có thể gả cho anh lần nữa không?”
Niên Bác Văn thành khẩn nói.
“Đồng ý, em đồng ý!”
Cố Tuyết gật đầu liên tục, cô ôm chầm lấy Niên Bác Văn khóc lớn, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân hạnh phúc như ngày hôm nay. Từ giờ đến mãi mãi về sau, cô sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc được hắn cầu hôn lãng mạn.
“Anh yêu em, Tiểu Tuyết!”
“Em cũng yêu anh!”
- Hết -
* Vốn dĩ tui tính làm thêm ngoại truyện mà lười quá nên sủi đây. Cảm ơn mọi người đã đồng hành với tui hơn một tháng nay. Sau khi bộ này kết thúc, tui sẽ bắt đầu lấp các hố còn lại.