Phượng hoàng lửa hiện thế, bầu trời sinh ra dị tượng.
Phượng hoàng kia vờn quanh một vòng trên không trung, nó bỗng dưng xoè cánh chim phía sau ra, cánh chim lớn che trời, chia trời cao thành nhiều mảnh nhỏ.
Mỗi một cọng lông trên người nó dường như được tạo ra từ những viên đá quý, toả ra ánh sáng rực rỡ loá mắt. Lông phượng màu đỏ đậm bay phấp phới trong gió, diễm lệ đến nỗi có thể thu hút mọi ánh nhìn.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi mà nhìn phượng hoàng trên không trung, bọn họ quá mức kinh ngạc, thậm chí quên mất phải phản ứng như thế nào.
Thì ra đây chính là hoả phượng thời thượng cổ?
Phượng hoàng bay một vòng ở trên không trung, kiêu ngạo nhìn nhân loại nhỏ bé bên dưới. Đột nhiên nó xoay người, lắc mình tạo ra một làn sóng huyền hoả nóng rực, sau đó ngửa cổ lên trời cao.
"Pi..."
Chỉ một tiếng kêu bén nhọn như thế lại khiến rất nhiều đệ tử đứng không vững mà quỳ xuống.
Tạ Sầm Chi đứng yên tại chỗ, rút bội kiếm ra khỏi vỏ, hắn nhìn chằm chằm phượng hoàng lửa, mắt đen loé lên sát khí.
Đây có lẽ là thần sử của Thần tộc, thì ra vị này đã ẩn mình lâu nay bên dưới Tàng Vân Tông.
Nhưng mặc kệ nó đến đây vì mục đích gì, chỉ cần nó đả thương người vô tội, hắn sẽ chiến đấu đến cùng.
Nghĩ đến A Hằng rơi xuống chưa rõ tung tích, đáy lòng hắn càng thêm phiền muộn, sát ý trong mắt cũng đậm hơn.
Phượng hoàng bỗng dưng xoay người thay đổi phương hướng, bay về trung tâm của bí cảnh.
Mọi người cảm giác nơi đó có gì đó cho nên đuổi theo đến trung tâm của bí cảnh, trong phút chốc không thể phân biệt được hoả phượng là địch hay là bạn. Bọn họ còn đang do dự không biết có nên đối đầu với phượng hoàng hay không thì bất ngờ nhìn thấy một nữ tử đứng giữa đài cao ở phía xa.
"Là Ninh Nhi?"
Chưởng môn Bồng Lai, Hoa Vân đạo quân là người nhận ra bóng dáng của nàng ta đầu tiên.
"Phượng hoàng lửa... đang vây quanh Vân Cẩm tiên tử, hình như nó đang muốn xác nhận điều gì đó..." Có người kinh ngạc nói lớn.
Mọi người nín thở nhìn lại.
Giang Âm Ninh đang đứng trên đài cao, trước mắt nàng ta là một cái vỏ trứng, khoảng khắc nàng ta đụng vào nó, vỏ trứng đã hoá thành ánh sáng màu đỏ đậm, dừng ở trước mặt nàng ta.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng ta không phải người thường, chỉ có Giang Âm Ninh mới biết, giờ phút này nàng ta đã chịu đựng như thế nào!
Uy áp của phượng hoàng lửa quá nặng, lúc nó tới gần, với tu vi của Giang Âm Ninh, nàng ta chỉ thấy máu huyết trong người chảy cuồn cuộn, cả người lung lay muốn ngả.
Lòng bàn tay Giang Âm Ninh nắm chặt xương cốt của Chúc Long, mồ hồ lạnh sau lưng tuôn ra đầm đìa.
Nàng ta cố gắng trấn tĩnh.
Cố gắng để bản thân không lộ ra vẻ sợ hãi, không chút lo sợ nhìn thẳng vào hoả phượng trước mặt.
"Pi..."
Phượng hoàng dừng ở trước mặt nàng ta, chiếc cánh thật lớn ở phía sau nhẹ nhàng cử động, tạo thành một cơn gió nóng rực.
Nó cúi đầu, hô hấp nặng nề, hai mắt lạnh như băng phản xạ ra ánh sáng âm u, băn khoăn liếc nhìn khuôn mặt của Giang Âm Ninh.
Giang Âm Ninh không dám đối diện với nó. Nàng ta cảm giác được ánh mắt thị uy của nó đang không chút cảm tình dò xét nàng ta.
Hoả phượng tên là Xích Ngôn, hắn nhìn nữ tử nhỏ bé bên dưới, nhớ tới một trăm năm trước khi hắn rời khỏi Vũ Sơn, Bắc Hoang đế quân khoanh tay đứng trên đỉnh Vũ Sơn vạn năm không có ánh sáng, dặn dò hắn từng câu từng chữ...
"Muội ta tính vô tâm, lần này phải chịu kiếp nạn, bị rót vào cơ thể tình cảm của con người, cơ thể đã biến thành nửa thần nửa người, hơi thở khó tìm, có thể không còn giống với trước kia."
"Ngươi phải hành động cẩn thận, bình an mang công chúa trở về."
Tuy Xích Ngôn biết công chúa không còn giống như xưa, nhưng nhìn túi da xa lạ trước mặt, nhìn có vẻ kiên cường nhưng thực chất hồn phách lại nhút nhát, thật sự khiến hắn khinh thường theo bản năng.
Công chúa chính là vương mà trên dưới toàn tộc chờ đợi.
Chắc chắn không nên có bộ dạng như thế này.
Nhưng hơi thở nửa tiên nửa ma thế này, quả thật có hơi giống.
Giống, nhưng không phải giống hoàn toàn.
Cứ như cố tình bắt chước bừa.
Người này thật khả nghi.
Nếu muốn biết có phải công chúa hay không... Công chúa chắc chắn sẽ không bị huyền hoả đốt chết...
... Vậy thiêu nàng thử xem!