Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa

Chương 23: Phượng hoàng lửa hiện thế



Lạc Viêm Cốc?

Tạ Hằng hình như đã từng nghe qua về nơi này.

Lúc trước, khi nàng vẫn còn là một nữ đệ tử bình thường, nàng từng vô tình nghe thấy sư tôn và tông chủ đời trước nói chuyện với nhau. Trong cuộc hội thoại của bọn họ có nhắc đến ba chữ "Lạc Viêm Cốc", ngữ khí rất trầm trọng, giống như có một vị đại năng nào đó đã từng xông vào, đến nay ngay cả xương cốt cũng không thể tìm thấy.

Không nghĩ tới Lạc Viêm Cốc lại ẩn giấu ngay bên dưới Tàng Vân Tông.

Đây chắc chắn không phải là một nơi tốt lành gì.

Nhìn tấm bia đá trước mặt, những con chữ trên đó đều được thần lực ngưng tụ mà thành. Vị đại năng ngủ đông ở nơi này, có lẽ là người mà bọn họ không nên đắc tội. Nàng đã tuỳ tiện xâm nhập, nếu còn chọc giận người này, e là sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ.

Phải mau chóng tìm được Thư Dao.

Hai tay Tạ Hằng ngưng kiếm, Kiếm Tư Tà đột nhiên biến thành vô số ảo ảnh, thẳng tắp tấn công về phía biển lửa. Tạ Hằng uyển chuyển lao lên phía trước, vạt áo không dính tia lửa, thần thức nàng tản ra bốn phía, không hề buông tha bất kì một động tĩnh nào.

"Thư Dao!"

"Thư Dao! Ngươi ở đâu!"

Tạ Hằng vừa tìm vừa gọi tên Thư Dao, đột nhiên nàng cảm giác được một trận đất rung núi chuyển, linh hoả bên dưới đột nhiên phun tung toé lên trên, tạo thành một cơn lốc xoáy. Sau khi hình thành, lốc xoáy lập tức vọt về phía Tạ Hằng, Tạ Hằng nhanh chóng chạy trốn, nhưng lại bị một cơn đau nhức đánh úp, trước mắt tối sầm. Nàng che lại vai quỳ xuống đất, môi dưới ra sức cắn chặt.

Đau quá.

Vai lại đau quá.

Nàng dùng sức thở phì phà phì phò, trong cổ họng tràn ra mùi máu tanh, thậm chí nàng có thể nghe thấy âm thanh da thịt mình phát ra tiếng "xèo xèo xèo". Quả nhiên, lửa này không phải lửa bình thường, mặc dù có tu vi của một tu sĩ thượng giai, nhưng khi đụng phải lửa này, chắc chắn sẽ bị thiêu đến chết!

Lúc trước nàng từng đọc qua sách cổ, cho nên biết có một loại lửa có uy lực vô cùng đáng sợ, đó chính là huyền hoả độc nhất mà chỉ có thần thú thượng cổ mới có. Lửa này được ngưng tụ từ lực lượng hỗn độn của trời đất, có thể cắn nuốt hết thảy linh vật trên thế gian.

"Xem ra, ngủ đông ở đây chính là Thần tộc thượng cổ."

Huyết mạch thượng cổ đã điêu tàn, thế gian đã mất đi rất nhiều Thần tộc, không thể nghĩ tới ở nơi này lại xuất hiện Thần tộc.

Tạ Hằng nghiến răng cầm kiếm đứng lên, sóng nhiệt ập tới cuốn lấy tà váy đỏ của nàng, nàng lúc này giống như đang hợp lại làm một với biển lửa, không khác gì phượng hoàng lửa đang giương cánh bay đi.

Nàng lớn tiếng nói: "Vô tình quấy rầy giấc ngủ của tiền bối, vãn bối vào nhầm bí cảnh chỉ để tìm kiếm bằng hữu, một khi tìm được, vãn bối sẽ lập tức rời đi! Hy vọng tiền bối có thể khoan dung một lần!"



Đột nhiên xung quanh xuất hiện ba cột lửa thật lớn, có lẽ là thần sử ở đây đang tức giận khiển trách, khiến vạn vật cúi đầu run rẩy.

Tạ Hằng đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.

Một cảm giác tê dại kỳ quái bắt đầu lan rộng từ đầu vai sang khắp cơ thể, tư thế cầm kiếm của nàng run run, lung lay như sắp ngã.

Cứ tiếp tục như thế này không phải là cách.

Tạ Hằng mặc kệ có đắc tội với Thần tộc hay không, nàng bay lên cao, dùng hết toàn lực tụ khí ở lòng bàn tay, một cơn gió lốc bỗng dưng xuất hiện vờn quanh cơ thể của Tạ Hằng hệt như một cái mạng nhện. Cơn gió này giống như có linh thức, nó chống lại thần lực đang toả ra xung quanh.

Hai tay Tạ Hằng đẩy ngọn gió cuốn đi bốn phía!

Hành động này rõ ràng giống như châu chấu đá xe, nhưng không hiểu sao lực lượng của ngọn gió lại đột nhiên tăng lên, sau đó hình thành một bức tường gió cứng rắn hệt như được đúc ra từ sắt thép, đánh tan ba cột lửa lớn, thổi tan lửa dưới mặt đất, lộ ra dáng vẻ vốn có của bí cảnh.

Tạ Hằng nhân cơ hội này mà chạy nhanh về phía trước, ngọn lửa đỏ đuổi theo sát sao vạt váy đỏ của nàng.

Nàng vừa chạy vừa kêu tên Thư Dao.

Không biết chạy bao lâu, Tạ Hằng mới nghe thấy một tiếng kêu mỏng manh, mang theo tiếng khóc nức nở.

"Tạ Hằng, ta ở chỗ này..."

Tạ Hằng nhắm mắt, dùng thần thức nhanh chóng tìm ra tiểu cô nương đang co rúc trong một góc, nàng lập tức vọt qua đó, "Thư Dao! Ta tới..."

Nói chưa dứt câu, Thư Dao đã dùng sức xông tới ôm lấy nàng, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, nàng ấy liều mạng dụi đầu trong lòng ngực Tạ Hằng, "Hu hu hu hu... Tạ Hằng, Tạ Hằng ơi ta sợ quá, đây là nơi quái quỷ gì vậy!! Một khắc trước ta rõ ràng vẫn còn đứng trên đài luận võ, ta còn tưởng rằng mình đã chết nữa cơ..."

Tạ Hằng ngẩn ra, bất đắc dĩ mà cười.

Nàng vỗ vai Thư Dao, dịu dàng an ủi nói: "Có ta ở đây, ngươi sẽ không có việc gì đâu."

Thư Dao dùng sức lau nước mắt, ngẩng đầu lên thì thấy dáng vẻ lúc này của Tạ Hằng, nàng ấy lại nín khóc mà cười, "Ta biết ngươi chắc chắn sẽ đến cứu ta, nhưng mà nhìn tình cảnh lúc này, nếu ngươi không chạy xuống tìm ta thì tốt rồi. Ngươi bị thương thành vậy, lỡ như ta chết rồi, chẳng phải liên luỵ đến ngươi sao..."

Tạ Hằng gõ vào trán Thư Dao, trừng mắt liếc nhìn nàng ấy một cái, "Nói mê sảng gì vậy? Hả?"

Thư Dao ôm đầu cười ngây ngốc, nước mắt vẫn không nhịn được mà chảy xuống, muốn ngăn mà ngăn không được.

Tạ Hằng nhìn quanh bốn phía, cảm thấy ở nơi này càng lâu càng nguy hiểm, nàng thấp giọng nói: "Nơi đây không nên ở lâu, bây giờ chúng ta phải lập tức ra ngoài."

"Được!"

-

Những tu sĩ đi xuống cứu người, tất cả đều không có tung tích.

Chưởng môn của Thái Huyền Tiên Tông, Lăng Vân Cảnh gấp đến độ nổi trận lôi đình, ông tiếp tục chửi ầm lên: "Cường giả Đạo Hư Cảnh của Tàng Vân Tông còn không cứu nổi một nữ tử yếu đuối sao? Nếu không cứu được thì để ta đi cứu! Ông đây mẹ nó chỉ có một khuê nữ duy nhất! Thôi bỏ đi, ta tự mình xuống tìm."

Lăng Vân Tử phất tay áo đứng dậy, bước nhanh về phía vách núi.

Ân Hàm không thể chịu nổi khi nghe Lăng Vân Tử vũ nhục Tàng Vân Tông, lạnh lùng nói: "Chưởng môn cho rằng chỉ đơn giản là nhảy xuống vách núi thôi ư? Nếu đơn giản như vậy, các nàng đã sớm ngự kiếm bay lên."

Chưởng môn Bồng Lai cũng đứng dậy, không vui nói: "Ninh Nhi hiện tại không rõ sống chết, ta cũng không thể đợi được nữa." Nói xong, bà lập tức thi lễ với Tạ Sầm Chi, "Xin Lăng Sơn Quân bao dung, mặc kệ bên dưới là nơi nào của Tàng Vân Tông, hôm nay ta cũng phải tự mình đi xuống tìm kiếm Ninh Nhi."

"Chư vị bình tĩnh."

Tề Hám lay động quạt xếp, thong dong phân tích: "Tuy thiên kim của hai vị chưởng môn rơi xuống vực, nhưng trưởng lão Tạ Hằng cũng đã đi theo cứu người. Thực lực của trưởng lão Tạ Hằng mọi người đều biết rõ, giờ phút này vẫn chưa quay lại, sợ là sự tình cũng không đơn giản, chúng ta không nên hành sự một cách xúc động."

Lăng Vân Tử hừ lạnh một tiếng, "Không phải khuê nữ của ngươi, ngươi không nóng nảy là phải!"

Tề Hám: "... Ông!"

Bên nào cũng cho rằng mình đúng.



Tạ Sầm Chi ngồi im không nói lời nào, hắn đột nhiên đứng dậy đi tới, tay áo trắng tinh khẽ phất tạo ra một trận gió lạnh lẽo. Mọi người thấy động tác của hắn, tất cả đều im lặng, nín thở nhìn theo bóng dáng hắn.

Tạ Sầm Chi đi đến bên vách núi, khoanh tay đứng đó, hai mắt lạnh lẽo, giọng nói lạnh lẽo, "Ta sẽ tự mình xuống đó, nếu chư vị lo lắng, có thể đi theo."

Hắn chỉ đứng yên ở chỗ này, nhưng lại toát ra một loại áp lực vô hình.

Mọi người im lặng không nói, cuối cùng cúi đầu, đồng thanh nói: "Đã rõ."

Tạ Sầm Chi đi xuống đáy vực.

Tu vi của Lăng Sơn Quân hiện tại chính là số một số hai, hắn đã tự mình ra tay, chỉ một chưởng đã mở ra lối vào bí cảnh.

Nhưng, tất cả mọi người đều không biết ẩn chứa bên trong là thứ gì.

"Lạc Viêm Cốc..." Có người lẩm bẩm mấy câu trên bia đá, trong lòng có dự cảm không ổn, "Người đang ngủ say nơi đây rốt cuộc là ai, 'mong ngóng chủ nhân trở về', 'chủ nhân' này lại ám chỉ người nào nữa..."

"Chẳng lẽ là Quỷ Đô Vương?" Có người phỏng đoán nói: "Mấy năm nay, những yêu ma kia vẫn luôn vọng tưởng giải thoát cho ma đầu kia, nơi đây chẳng lẽ là căn cứ của một tên tà ma nào đó?"

Ân Hàm giật mình nói: "Nhưng có thể tạo ra Lạc Viêm Cốc, chẳng lẽ lại không có năng lực phá một cái phong ấn?"

"Đây là huyền hỏa thượng cổ."

Tạ Sầm Chi cau mày, trầm giọng nói: "Lửa của thần thú thượng cổ được ngưng tụ từ lực lượng hỗn độn của trời đất, nếu đụng phải lửa này, chắc chắn sẽ chết."

Huyền hoả thượng cổ!?

Lửa của thần thú thượng cổ sao lại ở chỗ này?

Thần tộc thượng cổ không phải đều đã di cư đến bên ngoài Vũ Sơn sao?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nói không nên lời.

Thậm chí có người lộ ra vẻ nhút nhát, khẩn trương nhìn đông nhìn tây, sau đó đòi sống đòi chết muốn rút lui.

Lăng Vân Tử lại thấp giọng nói: "Cho dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay ta nhất định phải cứu Dao Nhi trở về."

Ngay lúc ông đang nói, một dòng lửa cao như sóng biển đột nhiên cuốn lên, "ầm" một tiếng tấn công về phía những người có mặt ở đây.

"A!"

Có đệ tử bị dọa sợ tới mức hai chân chân mềm nhũn, thất thanh kêu lên.

Mấy chưởng môn của các môn phái lớn đã từng gặp qua trường hợp như thế này, cho nên vô cùng trấn định mà đồng thời ra tay kết ấn. Một kết giới dày nặng xuất hiện ngăn cản huyền hoả, mắt thấy sắp không chống đỡ nổi, Tạ Sầm Chi đột nhiên bay lên từ dưới đất bằng.

Nãy giờ hắn không nói lời nào, nhưng một khi đã ra tay, linh lực hồn hậu tản ra từ lòng bàn chân hệt như một trận sấm sét, một ngọn lửa vô tận bỗng dưng lao ra ngoài, nổ thành tia sáng chói mắt, nhanh đến mức mắt thường dường như không thể bắt kịp khoảnh khắc đó.

Dư chấn của cuộc giao phong khiến mọi người bị bức lui về sau mấy bước.

Tạ Sầm Chi đứng bên trong ngọn lửa, phong thái ung dung, vạt áo không nhiễm một hạt bụi, tóc đen bị gió thổi bay phấp phới.

Tuy Đạo Hư Cảnh và Hoá Trăn Cảnh chỉ cách nhau có một cảnh giới, nhưng sự chênh lệch thì không cần phải nói.

Đây là thực lực của người đã đạt Hoá Trăn Cảnh.

Tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.

Tạ Sầm Chi thản nhiên rơi xuống đất, lạnh lùng ra lệnh: "Nhân lúc này, chia ra đi tìm ngươi đi."

Sau khi nghe hắn hạ lệnh, hai vị chưởng môn dẫn đầu đi trước, còn các đệ tử theo sát phía sau.

Lúc này, Giang Âm Ninh đã đi đến trung tâm của linh trận theo lời của Quỷ Đô Vương.



"Sau khi tiến vào Lạc Viêm Cốc, đầu tiên phải tìm cho ra xương cốt của Chúc Long, thần sử nơi này khi cảm nhận được hơi thở của Chúc Long, chắc chắn sẽ không tới công kích ngươi."

—— "Chúc Long là vị thần chí dương chí tà, trên người ngươi có ma khí, sẽ có thể nhanh chóng tìm ra được nơi giấu long cốt."

—— "Sau khi chiếm được long cốt, lập tức đi tới trung tâm của bí cảnh, chạm vào đồ vật được bày ở đó, sẽ có thể triệu hồi được thần sử."

Giang Âm Ninh càng nghĩ càng thấy mọi thứ thật lố bịch, nàng ta sống từng ấy năm, chưa bao giờ nghe qua thần sử hay long cốt, chỉ thông qua sách cổ mới biết được một ít da lông. Giờ phút này, khi tận mắt nhìn thấy Lạc Viêm Cốc, nàng ta mới biết được, những thứ mà nàng ta tưởng chừng như không có, lại tồn tại một cách chân thật đến thế.

Nếu nàng ta được Thần tộc ủng hộ... sở hữu được thần lực...

Giang Âm Ninh nắm chặt long cốt trong tay, đi lên bậc thang, những ngọn lửa tự động né ra hai bên, dường như sợ hãi long cốt trong tay nàng ta.

Phía trước thình lình xuất hiện một bệ đá vô cùng lộng lẫy.

Trên đó đặt một quả trứng... phát sáng?

Một quả trứng thật lớn.

Nói đúng hơn là một cái vỏ trứng bị nứt?

"Lớn thế này... chẳng lẽ đây là trứng rồng sao? Người mà Thần tộc muốn tìm... không lẽ là Chúc Long thượng cổ?" Giang Âm Ninh suy nghĩ, sau đó thong thả đặt tay lên trên vỏ trứng.

Trong lòng bàn tay nàng ta xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắng.

Trời đất bỗng dưng chấn động một cách kịch liệt.

Giang Âm Ninh đột nhiên nghe thấy một tiếng rít chói tai, âm thanh đó càng lúc càng rõ ràng hơn, những ngọn lửa cuồng nộ cùng dần rút đi như nước thuỷ triều, Lạc Viêm Cốc dần lộ ra bộ dạng thật sự của mình.

Tất cả mọi người bên trong bí cảnh đều nghe thấy tiếng kêu này.

Mọi người quay qua nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, dưới đáy mắt đã hiện lên ánh lửa hồng, vừa mới ngẩng đầu nhìn, con ngươi lập tức co rụt.

"Đây là...?"

Đây là một con phượng hoàng lửa.

Gió thổi dưới cánh, kiêu ngạo liếc nhìn chúng sinh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv