Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 207



Edit + beta: Iris

Chủ tịch Lệ mang theo gia đình nhỏ, trong bữa tiệc từ thiện, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng chào đón khách mời với tư thế một nửa người nhà mẹ đẻ. Đi thành hình vòng cung, đi chính xác đến cái bàn nơi web Phi Tấn đang ngồi, lấy cớ là đi bộ mệt rồi nên ngồi xuống nghỉ ngơi, cứ như vậy dựng trại đóng quân ở đây.

Về phía web Phi Tấn, ngoại trừ Mạnh Tề đang làm chức vụ CEO và người nhà bọn họ, thì còn có người nhà của ông chủ Lưu, Tống lão gia tử và viện trưởng Đào - người phụ trách quỹ từ thiện Tống Hòe và quỹ từ thiện giáo dục Hồng Tinh cũng được xếp ngồi ở đây. Ngoài ra, trên bàn còn có Vân Dật, người đã sáng tạo ra Công Nghệ Skynet, và chủ tịch Long được Long Thiên Áo đưa đến đây.

Anh hai Lệ, người tạm thời mắc chứng sợ ống kính, cực kỳ ân cần đổi bảng tên của những vị khách khác cũng đang ngồi ở bàn này sang bàn mà Đào Mộ đã sắp xếp cho bọn họ, để tránh cho người Lệ gia ngồi bên này lâu quá, những vị khách khác sẽ không có chỗ ngồi. Chủ tịch Long đã sớm nhìn ra ý đồ xấu xa của người Lệ gia. Mặc dù hâm mộ người Lệ gia xuống tay mau lẹ, có thể lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu phục được vị Thần Tài này, nhưng cũng sẽ không ngáng chân.

Hơn nữa, những người ngồi cùng bàn với Lệ gia đều là đại lão thương nghiệp hàng đầu ở Yến Kinh. Chủ tịch Long có cơ hội đi qua kết bạn, nên cũng thấy không sao cả. Về phần Vân Dật, vậy càng dễ nói chuyện hơn.

Tuy nhiên, sau khi biết Vân Dật và Đào Mộ là bạn bè thân thiết với nhau, lại còn là đối tác của Lệ Khiếu Hằng, nên mối quan hệ giữa bọn họ rất hòa hợp. Anh hai Lệ do áy náy, còn rất chu đáo dẫn Vân Dật đi gặp một số đại lão thương nghiệp khác, cũng coi như là giúp Vân Dật kết thêm được nhiều mối quan hệ.

Bên kia, chủ tịch Lệ tốn nhiều tâm cơ để gặp mặt, cuối cùng cũng ngồi xuống được, yên tâm thoải mái mỹ mãn kéo Tống lão gia tử và những người khác ngồi trò chuyện.

"Thật là trùng hợp." Chủ tịch Lệ tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng qua loa có lệ. Chủ động chào hỏi Tống lão gia tử, viện trưởng Đào và Lưu Diệu Mạnh Tề: "Mỗi lần tôi nhìn thấy tin tức về Đào tổng trên mạng hoặc trên báo chí đều rất cảm động, người nhà Đào tổng đúng là biết cách dạy con. Vì vậy tôi luôn muốn gặp mặt một lần, trò chuyện một chút. Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp nhau ở đây. Có thể thấy hai nhà chúng ta rất là có duyên với nhau."

Đây đúng là trợn mắt nói dối. Lệ Khiếu Hằng không nỡ nhìn thẳng, yên lặng thở dài.

Bên Đào Mộ, Tống lão gia tử và hai vợ chồng Lưu Diệu Mạnh Tề cũng hai mặt nhìn nhau. Viện trưởng Đào không nhịn được khiêm tốn nói: "Nào có, nào có, Tiểu Mộ vốn là một đứa bé ngoan. Thằng bé có thể đạt đến trình độ hôm nay hoàn toàn là nhờ vào tài năng, năng lượng và chịu đựng gian khổ của chính thằng bé. Kỳ thật những trưởng bối như chúng tôi cũng không dạy được gì nhiều cho thằng bé."

Tống lão gia tử cũng cười nói theo: "Thì đúng vậy mà. Ông lão tôi sống hơn nửa đời người, toàn sống trong mê muội hồ đồ, chính Tiểu Mộ đã báo thù giúp tôi."

"Cũng không thể nói như vậy được." Lệ phu nhân mỉm cười đáp lại: "Ngài khiêm tốn quá. Hoa Hạ chúng ta coi trọng việc dạy dỗ bằng lời nói và việc làm. Nếu không có người nhà như mọi người dạy dỗ thằng bé từ nhỏ, Tiểu Mộ cũng sẽ không được người ta yêu thích như bây giờ. Vì vậy, tôi và lão Lệ vô cùng biết ơn mọi người đã nuôi dạy ra một đứa bé ngoan như vậy, để Tiểu Mộ có thể trở thành đối tác với Khiếu Hằng nhà chúng tôi. Mọi người yên tâm, sau này Khiếu Hằng chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tiểu Mộ, làm tốt vai trò đối tác của nó. Nếu Khiếu Hằng dám ỷ vào tuổi tác để bắt nạt Tiểu Mộ, chúng tôi sẽ giúp đỡ Tiểu Mộ."

Lời này thật sự là... Tống lão gia tử, viện trưởng Đào, Lưu Diệu, Mạnh Tề hai mặt nhìn nhau. Nói chuyện rất hay, nhưng sao nghe cứ như đang gặp thông gia vậy?

Không biết nên tiếp lời thế nào luôn.

Quan trọng là Lệ Khiếu Hằng còn làm trò trước mặt mọi người, trịnh trọng hứa hẹn một câu: "Con sẽ không bắt nạt Tiểu Mộ."

Tống lão gia tử và Lưu Diệu Mạnh Tề không còn cách nào khác, chỉ có thể duy trì nụ cười xấu hổ nhưng không mất phần lễ phép, ánh mắt hơi dịch sang hướng Đào Mộ đang đứng im lặng nãy giờ.

Đào Mộ căng thẳng như con mèo bị dẫm phải đuôi, lông gáy dựng đứng cả lên. Quan sát từng động tác của chủ tịch Lệ và Lệ phu nhân hết sức chăm chú. Nhận được tín hiệu cầu cứu của trưởng bối nhà mình, cậu lập tức nói: "Chủ tịch Lệ nói nghiêm trọng quá rồi, con và Lệ tổng hợp tác rất vui vẻ. Trong lúc hợp tác, Lệ tổng đã dạy con rất nhiều thứ, cũng rất chăm sóc con, là một người rất tốt."

Có người giúp mở đầu, hai người cha và một ông nội thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tiểu Mộ nói không sai, tính cách của Lệ tổng khiến chúng tôi rất yên tâm. Có thể hợp tác với cậu ấy, chúng tôi..."

Nói đến đây, hiển nhiên vẫn còn có chút lúng túng. Tống lão gia tử gian nan nuốt nước bọt, Miễn cưỡng tìm được từ thích hợp: "Bao giờ cũng, chúng tôi bao giờ cũng vô cùng tin tưởng vào đạo đức thương nghiệp của Lệ tổng."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Chủ tịch Lệ và Lệ phu nhân cũng phụ họa theo bản năng.

Vừa dứt lời, trên bàn đột nhiên yên tĩnh. Người hai nhà mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng một lúc lâu. Bầu không khí ngượng ngùng dần lan tràn.

Em gái Lệ trước giờ luôn là người nhanh nhẹn, là người đầu tiên hồi phục tinh thần. Cười hì hì đứng dậy rót rượu cho trưởng bối hai nhà đã nói chuyện đến khô miệng.

Mắt chủ tịch Lệ sáng lên, ra vẻ uy nghiêm: "Con rót rượu cho ông nội Tống và bà nội Đào trước đi."

"Ông nội Tống uống rượu giải khát ạ." Em gái Lệ cầm chai rượu đi đến bên cạnh Tống lão gia tử, cười ngọt ngào: "Ông nội Tống, ngày nào con cũng lên web Phi Tấn xem chương trình. Chương trình mỹ thực lúc trước ông ghi hình khiến con thèm muốn chết. Con cảm thấy anh Mộ thực sự rất may mắn. Từ nhỏ đã có thể đi theo ông, chắc chắn đã ăn rất nhiều món ngon."

Sau đó lại rót rượu cho viện trưởng Đào: "Bà nội Đào, bà rất hiền từ. Nhìn thấy bà, con lại nghĩ đến bà nội của mình. Bà nội con rất tốt với con. Khi còn nhỏ, con giành điều khiển TV từ xa với các anh, bà nội luôn luôn đứng về phía con, bởi vì con là con gái duy nhất trong nhà." Vì vậy phải nhận được đồ tốt.

Nhóm con trai vô dụng nhà họ Lệ đồng loạt nhìn về phía em gái nhà mình, tim lại đau nữa rồi.

Kế tiếp, không cần chủ tịch Lệ kêu, em gái Lệ tiếp tục rót rượu cho hai chú Lưu Diệu và Mạnh Tề: "Con đã sớm nghe danh Dạ Sắc, trước đây còn muốn đến đó nhảy Disco với bạn học. Nhưng nhân viên trông chừng Dạ Sắc không cho vị thành niên vào. Chú Diệu, chú Tiểu Tề, sau này con báo tên của các chú, bọn họ có cho con vào không?"

Lưu Diệu vốn là thần kinh thôi, nghe vậy chỉ cười ha ha, nói: "Quán bar không cho phép vị thành niên vào, đó là tuân thủ các quy định liên quan. Nhưng con là em gái của Lệ tổng, con đến chắc chắn không thành vấn đề. Chỉ cần chào hỏi trước một tiếng là được."

Mạnh Tề vẫn luôn lo lắng người Lệ gia không chấp nhận thân phận của hắn. Lúc này nhìn thấy biểu hiện của người Lệ gia, trong lòng hơi yên tâm.

Bữa tiệc từ thiện vẫn đang được tiến hành, Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng là một trong những ban tổ chức, không thể bứt ra quá lâu.

Lệ phu nhân cực kỳ hiểu lòng người, xua tay, nói: "Các con cứ đi làm việc của mình đi. Trưởng bối hai nhà chúng ta trò chuyện rất vui vẻ."

Tống lão gia tử cũng lo lắng Đào Mộ ở lại đây sẽ làm chậm trễ chính sự. Phụ họa theo: "Đi làm việc đi. Sẽ không sao đâu."

Đào Mộ gật đầu, đi tiếp đón những vị khách khác đến tham gia tiệc từ thiện cùng Lệ Khiếu Hằng.

Lệ phu nhân nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ nắm tay nhau rời đi, chân thành cảm thán: "Hai đứa nhỏ này thật sự rất xứng đôi."

Tống lão gia tử hơi suy ngẫm. Trước đây khi chưa gặp mặt thì không sao cả, nhưng nếu gia trưởng hai bên đã gặp nhau, Tống lão gia tử cũng có rất nhiều lời muốn nói với người Lệ gia. Chỉ là bữa tiệc từ thiện có quá nhiều người, có nhiều lời rất khó nói ra.

"Không biết hai vị có thời gian đến Tống Ký ngồi chơi không."

Chủ tịch Lệ và Lệ phu nhân trong lòng vừa động, chợt cười nói: "Nếu cụ nhà đã mời, chúng tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."

Bên kia, Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ bề ngoài bình tĩnh tự nhiên, nhưng thật ra vẫn đang nín thở thì nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Yên tâm đi. Cha mẹ anh rất thích người nhà của em. Đang lo lắng mọi người chướng mắt Lệ gia chúng ta, chỉ biết tìm mọi cách tranh thủ được mọi người chấp thuận. Sẽ không tự nhiên đâm ngang đâu."

Đào Mộ nghiêng đầu liếc Lệ Khiếu Hằng một cái: "Sao anh không báo trước cho em một tiếng?" Cậu cũng đã chuẩn bị tốt hơn.

Lệ Khiếu Hằng cười khổ: "Anh cũng không ngờ cha mẹ anh lại lo lắng như vậy. Nhưng anh có thể hiểu được. Anh đã từng tuổi này, sắp 30 rồi. Dù bề ngoài có tốt đẹp đến đâu, cũng không giấu được sự thật rằng anh đã lớn tuổi."

"Cha mẹ anh lo lắng chuyện hôn nhân của anh. Trước kia, bọn họ lo lắng anh bận công việc không yêu đương. Bây giờ biết anh qua lại với một người còn trẻ như vậy, lại có năng lực như vậy, quan trọng nhất là rất đẹp trai, tính cách hay con người đều khiến người ta yêu thích, ngay cả fan bạn trai cũng có thể xếp thành năm vòng. Thế là sợ chuyện của chúng ta không được lâu dài, sợ em gặp được nam sinh nữ sinh có tính cách tốt hơn, ngoại hình xinh đẹp hơn sẽ vứt bỏ anh. Hơn nữa, trước đó cha mẹ anh kêu anh dẫn em về nhà ăn cơm, em cứ từ chối mãi. Bọn họ lo lắng anh không có bản lĩnh dẫn em về nhà, sau này sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Vì vậy chỉ có thể chủ động xuất kích."

Nói tới đây, Lệ Khiếu Hằng vô cùng đáng thương gãi gãi lòng bàn tay Đào Mộ: "Có phải em cũng cảm thấy anh rất vô dụng không?"

"Anh làm gì vậy!" Đào Mộ vô thức siết chặt tay thành quyền, nhìn xung quanh. Mặc dù ánh đèn gần đó rất mờ, nhưng camera vẫn đang quay. Đào Mộ sợ người khác nhìn thấy: "Em đang làm việc, anh đừng gây chuyện được không?"

"Vậy em cũng phải cho anh một tin tức chính xác mới được!" Lệ Khiếu Hằng nói với giọng vô cùng tủi thân: "Chẳng lẽ em thật sự ghét bỏ ông già vừa nhàm chán vừa không biết lãng mạn là anh sao?"

"Gần như vậy đó!" Đào Mộ bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Cậu không nói gì thì người này chơi đến nghiện rồi đúng không: "Anh mê diễn như vậy, có cần em giao cho anh một vai diễn trong 《 Thời thượng phong vân 》 không?"

Lệ Khiếu Hằng mỉm cười nhướng mày: "Cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo?"

Tổng tài bá đạo Đào nhìn thoáng qua cô vợ nhỏ cao 1m87, vai rộng eo thon chân dài, còn có cả cơ bụng tám múi, đành bất lực thở dài: "Được rồi được rồi, em sẽ cho anh một lời giải thích. Em sẽ chịu trách nhiệm với anh, có thể thả em đi được chưa?"

"Em qua loa quá." Vợ nhỏ Lệ buông móng heo của mình ra, nhịn không được nhéo gáy Đào tổng: "Nhớ đối xử tốt với anh một chút, anh thuộc về em."

Long Thiên Áo đã sắp xếp xong hết toàn bộ khách khứa, đến đây để báo cho Đào Mộ là có thể chính thức bắt đầu bữa tiệc từ thiện, đúng lúc nghe được những lời này, vẻ mặt nhất thời trở nên khó tả.

Thật không ngờ một tổng tài bá đạo uy nghiêm đẹp trai như Lệ Khiếu Hằng lại là người ở dưới.

Lệ đại tổng tài vừa nhìn đã biết Long Thiên Áo đang suy nghĩ bậy bạ, nhưng lười giải thích. Cực kỳ phúc hắc nhìn về phía Đào Mộ, vẻ mặt kiểu "Đào Mộ nhà chúng ta là chủ".

Đào tổng lười chú ý đến Lệ tổng nhà mình càng ngày càng diễn tinh, nói với Long Thiên Áo: "Nói với MC, có thể bắt đầu rồi."

8 giờ tối, bữa tiệc từ thiện do web Phi Tấn, Tư Bản Khiếu Hằng, Long Đằng Giải Trí và Hạ Tinh Giải Trí phối hợp tổ chức chính thức bắt đầu. Toàn bộ bữa tiệc từ thiện sẽ được phát sóng trực tiếp trên web bullet screen. Vì vậy, danh sách khách mời và thông tin gây quỹ từ thiện cuối cùng cũng phải được công bố rộng rãi ra bên ngoài. Hơn nữa sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, nơi đến của tất cả số tiền quyên góp sẽ được công bố trên mạng.

Do bữa tiệc từ thiện còn mời các siêu sao hàng đầu của lưỡng ngạn tam địa đến với tư cách diễn viên khách mời, vì vậy có rất nhiều cư dân mạng, nhất là fan của các nhà đã ngay lập tức chú ý đến web bullet screen để xem phát sóng trực tiếp bữa tiệc.

Trong ký túc xá Yến Ảnh, Thẩm Dục vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Đào Mộ cũng xem phát sóng trực tiếp trên máy tính một lúc. Mấy bạn học khác trong phòng ngủ thấy thế, nhịn không được cảm thán: "Cho nên mới nói, Đào Mộ là người tôi bội phục nhất. Tuổi cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, nhưng lại đang làm những việc lớn. Khi nào tôi mới có thể phấn đấu đạt được thành tựu hiện tại của Đào Mộ, tôi cũng coi như cảm thấy thỏa mãn."

Cổ Ngọc Chương luôn vùi đầu vào học hành cũng hiếm khi phụ họa theo: "Đào Mộ quả thật vô cùng lợi hại."

Nghe được những lời này, Thẩm Dục vốn đang xem say mê bỗng nhiên mất hứng thú. Hắn đóng máy tính lại, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Đêm mùa thu mát mẻ, bên ngoài trời đã tối hẳn. Trước đây Thẩm Dục từng tới Yến Kinh, nhưng mỗi lần đi ra ngoài đều có trợ lý và vệ sĩ đi cùng, nên hắn không cần phải tự xác định đường đi. Lần này Thẩm Dục lên Yến Kinh, lại bị Thẩm Nghiên cắt hết người đại diện và trợ lý, chỉ còn lại một mình Thẩm Dục, đêm khuya hắn không dám chạy ra ngoài, chỉ có thể đi dạo ở sân thể dục, buồn bã ngồi dưới sao trời.

Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên bên cạnh: "Thẩm Dục? Thật sự là cậu? Thật tốt quá, tôi thế mà lại được nhìn thấy người thật. Tôi biết ngay cố gắng của tôi sẽ không uổng phí mà. Tôi cực kỳ thích diễn xuất của cậu trong 《 Tử Tiêu 》."

Thẩm Dục quay đầu nhìn nam sinh trong đêm, người nọ ăn mặc rất đơn giản, khí chất cũng rất giản dị thì tò mò hỏi: "Anh... Cũng là sinh viên Yến Ảnh sao?"

"Tôi không phải." Nam sinh lắc đầu, ngại ngùng nói: "Tôi tên Tào Miểu, là fan của cậu. Tôi đã ở đây lâu lắm rồi, chỉ muốn gặp mặt cậu một lần. Cậu có thể ký tên cho tôi được không?"

°°°°°°°°°°

Lời editor: Rồi rồi, bữa thấy tác giả tả ông này dữ lắm mà không thấy có drama gì, tưởng tác giả quên ổng luôn rồi, thì ra là ở khúc này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv