Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 206



Edit + beta: Iris

"Em đương nhiên bằng lòng." Thẩm Dục nghe được lời mời của Nghiêm Thịnh, đầu tiên là đồng ý không chút do dự. Sau đó ấp a ấp úng, cực kỳ khó xử: "Nhưng mà, đội ngũ quản lý của em đã đưa ra tuyên bố thanh minh rằng em sẽ học tập chăm chỉ trong học kỳ 1, không nhận kịch bản hoặc thông cáo."

Bây giờ hắn chỉ mới khai giảng chưa được một tháng đầu tiên, lại bất ngờ nhận bộ phim của Nghiêm Thịnh. Nếu người bên ngoài biết chuyện này, liệu có phàn nàn lời hắn nói không đáng tin không?

"Không sao." Nghiêm Thịnh mỉm cười ấm áp: "Chúng ta có thể chuyển buổi quay của em vào cuối tuần hoặc nghỉ đông."

Sau đó, Nghiêm Thịnh lại rất kiên nhẫn giải thích với Thẩm Dục: "Đây là một bộ phim nói về lịch sử. Kể về câu chuyện hoàng đế Càn Long cải trang đến tuần tra phía Nam. Cho nên chúng ta có rất nhiều cảnh quay ngoại cảnh, em sắm vai Phú Sát Phó Hằng..."

Thẩm Dục im lặng nghe Nghiêm Thịnh giới thiệu.

Mặc dù đây là một bộ phim lịch sử, nhưng xét thái độ của Nghiêm Thịnh thì có vẻ như muốn quay bộ phim này như một bộ phim chính kịch*. Dù sao với địa vị ảnh đế của Nghiêm Thịnh, quay lại đóng một bộ phim truyền hình, nói thế nào thì hắn cũng không thể đóng một bộ phim truyền hình dài tập được. Nếu không, đừng nói là khán giả và fan điện ảnh, chính hắn cũng không thể giải thích được.

*Chính kịch (正剧): một loại kịch chính gồm bi kịch và hài kịch, lấy xung đột làm nội dung, mâu thuẫn trong kịch rất phức tạp, thường phản ánh sinh hoạt xã hội.

Vì vậy Nghiêm Thịnh yêu cầu kỹ năng diễn xuất của toàn đoàn phim đều phải ổn định. Những diễn viên khác dễ xử lý hơn, Nghiêm Thịnh sẽ đảm bảo yêu cầu khắt khe khi casting. Chỉ có duy nhất trường hợp của Thẩm Dục, Nghiêm Thịnh không nỡ loại Thẩm Dục, còn muốn nâng người, cho nên chỉ có thể để Thẩm Dục quen với kịch bản trước mấy tháng, rèn luyện kỹ năng diễn xuất và lời thoại. Đặc biệt là lời thoại, trước tiên phải học thuộc hết kịch bản.

"Anh sẽ cố gắng cùng em..." Nghiêm Thịnh kiên nhẫn nói.

Vì để tránh tiết lộ kịch bản, Nghiêm Thịnh còn lên kế hoạch thuê một căn nhà ngoài khuôn viên trường cho Thẩm Dục, tránh cho ký túc xá nhiều người phức tạp, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thẩm Dục từ trước đến nay là một cậu bé có tính cách mềm mại, không có chủ kiến. Nghiêm Thịnh nói thế nào thì hắn đồng ý thế nấy. Thậm chí không hề tỏ ra bất mãn vì từ nam chính biến thành nam phụ, mà còn rất vui mừng, lại có thể đóng phim cùng Nghiêm đại ca của hắn.

"Nghiêm đại ca, anh yên tâm." Thẩm Dục vỗ ngực bảo đảm trong điện thoại: "Lần này em nhất định sẽ cố gắng."

Trong phòng ngủ, mấy bạn học khác cùng phòng nghe Thẩm Dục nói chuyện điện thoại. Lén làm mặt quỷ với nhau. Đến khi Thẩm Dục cúp máy, có người nhịn không được hỏi: "Thẩm Dục, cậu lại muốn đóng phim hả?"

"Là phim của Nghiêm Thịnh sư huynh sao? Nghiêm Thịnh sư huynh muốn quay phim truyền hình?"

Thẩm Dục hơi do dự một chút, sau đó trả lời: "Đúng vậy, nhưng chuyện này vẫn chưa công bố ra bên ngoài, nên các cậu đừng nói ra ngoài, nhớ giữ bí mật. Hơn nữa, đoàn phim sẽ không khởi động máy sớm như vậy đâu, ít nhất phải chờ đến kỳ nghỉ đông. Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị."

Thẩm Dục hơi dừng lại một chút, nhịn không được hỏi: "Các cậu có biết Phú Sát Phó Hằng là ai không?"

Không chờ những người khác trả lời, Cổ Ngọc Chương đã lạnh lùng đáp một câu: "Siêng lên công cụ tìm kiếm đi!"

Thẩm Dục đụng phải cây đinh mềm, ủ rũ bò về trước máy tính, quả nhiên công cụ tìm kiếm hiện lên nhân vật lịch sử Phú Sát Phó Hằng.

Các bạn học khác hai mặt nhìn nhau, không khỏi dùng cùi trỏ chọc Cổ Ngọc Chương. Có người nhân lúc Thẩm Dục đi vệ sinh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cậu đừng như vậy. Bây giờ chúng ta xoa dịu quan hệ đi, đến khi đoàn phim của Nghiêm ảnh đế bắt đầu quay, nói không chừng chúng ta có thể nhờ cậu ta để nhận vài vai diễn tốt."

"Mọi người đều là bạn cùng phòng, cậu đừng khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng như vậy."

Cổ Ngọc Chương lạnh lùng nói: "Nếu Nghiêm Thịnh là loại người chỉ quan tâm đến quan hệ mà không quan tâm đến năng lực, có thể tùy tiện giao vai diễn tốt cho sinh viên năm nhất, vậy thì tôi cũng không cần đến đoàn phim của anh ta. Chắc chắn không quay được gì hay ho."

"Cậu --" Bạn cùng phòng của Cổ Ngọc Chương bị nói đến á khẩu. Chỉ có thể thở phì phò gầm gừ với Cổ Ngọc Chương tóc húi cua: "Cậu đúng là cục đá trong hố xí*. Với cái tính cách này của cậu, sau này sao có thể vào giới giải trí được!"

*Cục đá trong hố xí (茅坑里的石头): mang ý nghĩa ẩn dụ chỉ một người xấu tính, bướng bỉnh.

Cổ Ngọc Chương không nói gì, tiếp tục chăm chỉ đọc sách giáo khoa.

Trong khi Nghiêm Thịnh đang chuẩn bị kỹ lưỡng cho đoàn phim, bữa tiệc từ thiện do web Phi Tấn và các nhà khác cùng nhau tổ chức cũng bắt đầu một cách suôn sẻ.

Thời gian chính thức bắt đầu cuộc bữa tiệc từ thiện là 8 giờ tối ngày 9 tháng 9. Bắt đầu từ 7 giờ đã có khách mời lần lượt trình diện. Hai bên thảm đỏ chật kín fan và truyền thông giải trí, truyền thông kinh tế tài chính. Bọn họ kinh ngạc phát hiện, thảm đỏ của tiệc từ thiện này có thể so với lễ trao giải có tầm ảnh hưởng lớn nhất cả nước. Hơn nữa vào thời gian nửa sau đi thảm đỏ, đại lão ở mọi tầng lớp đều xuất hiện trên thảm đỏ. Một số truyền thông kinh tế tài chính do fan thực hiện đã bị sốt khi thấy gần như 50 doanh nhân hàng đầu trong danh sách phú hào đều có mặt.

Ngay cả chủ tịch tập đoàn Phong Hành - Lệ lão tiên sinh dạo gần đây có cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh - cũng dắt vợ con đến cổ vũ.

Lệ Khiếu Hằng mặt vô cảm nhìn người Lệ gia như đang đi du lịch gia đình. Chủ tịch Lệ vẻ mặt hận sắt không thành thép liếc nhìn con trai nhà mình một cái, cười tủm tỉm nhìn về phía Đào Mộ, gương mặt hiền từ tốt bụng, mỉm cười trò chuyện: "Tôi đã nghe danh của Đào tổng từ lâu. Hôm nay vừa gặp, Đào tổng quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Đào Mộ tự dưng cảm thấy chột dạ, đưa tay bắt tay với chủ tịch Lệ, cười nói cảm ơn.

Em gái Lệ gia cố ý mặc váy dạ hội Valentino, đứng bên cạnh Lệ phu nhân, nắm tay mẹ, hưng phấn vẫy tay với Đào Mộ: "Mộ Mộ, Mộ Mộ, em là fan trung thành của anh á."

Đào Mộ lại nói cảm ơn lần nữa. Hơi câu nệ mời người Lệ gia tiến vào hội trường. Thậm chí cậu còn tự mình dẫn đường.

Lệ Khiếu Hằng im lặng đi theo sau Đào Mộ. Nhìn từ xa, thật sự trông như cả nhà cùng đi du lịch gia đình. Hình ảnh cực kỳ hài hòa.

Đào Mộ dẫn đoàn người chủ tịch Lệ đến vị trí, chủ tịch Lệ thản nhiên nhìn bảng tên trên bàn, cười nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy tôi có thể ngồi cùng Mạnh tổng web Phi Tấn. Tư Bản Khiếu Hằng cũng là một trong những nhà tổ chức tiệc từ thiện. Chúng tôi là người nhà của Lệ tổng, đương nhiên phải ngồi trên ghế ban tổ chức."

"Không dám giấu giếm, con trai thứ của tôi có hơi sợ ống kính. Đào tổng sắp xếp cho chúng tôi vị trí quá xa phía trước, camera sẽ thường lia tới đây, sẽ khiến cho con trai thứ của tôi căng thẳng. Nếu nghiêm trọng có thể sẽ khiến nó bị sốc đột ngột*."

*Sốc đột ngột (突发性休克): là một hội chứng trong đó thiếu máu cục bộ và thiếu oxy nghiêm trọng ở các cơ quan quan trọng do lượng máu tuần hoàn hiệu quả giảm mạnh và rối loạn vi tuần hoàn toàn thân.

Anh hai Lệ không hề biết mình có chứng sợ hãi ống kính, mặt vô cảm nhìn thoáng qua cha ruột của mình, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, em có chứng sợ ống kính, không thể ngồi ở bên này. Hơn nữa, em cảm thấy Mạnh tổng web Phi Tấn bình dị dễ gần, khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân, ngồi ở bên kia có lẽ em sẽ thoải mái hơn chút."

Lệ Khiếu Hằng nhìn người Lệ gia nói bậy một cách nghiêm túc, không khỏi nghĩ tới nỗi sợ năm đó thường xuyên bị chủ tịch Lệ đâm vào tim.

Đào Mộ lo lắng người Lệ gia sẽ nói những lời khó nghe khi tiếp xúc với cha Diệu và cha Tiểu Tề. Vì vậy mới cố ý sắp xếp chỗ ngồi như vậy. Lại không ngờ lúc ấy chủ tịch Lệ không hề tỏ ra phản đối việc sắp xếp chỗ ngồi, bây giờ tới nơi lại đột nhiên gây khó dễ.

Trong lòng Đào Mộ hơi căng thẳng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra gì, mỉm cười thỏa đáng gật đầu: "Không thành vấn đề, bây giờ con đi nói với Mạnh tổng, đổi chỗ ngồi cho ngài."

Đổi?

Chủ tịch Lệ và Lệ phu nhân liếc nhìn nhau, không nhịn được đề nghị lần nữa: "Không cần đổi chỗ của Mạnh tổng đâu, là chúng tôi mạo muội đưa ra yêu cầu, không nên làm phiền Mạnh tổng." Lỡ như khiến thông gia hiểu lầm Lệ gia bọn họ cố ý gây rắc rối thì phải làm sao?

Tuy Đào Mộ không biểu hiện ra ngoài, nhưng người Lệ gia đều có thể nhìn ra Đào Mộ hơi căng thẳng. Ngay từ khi Lệ Khiếu Hằng nửa giấu giếm nửa công khai chuyện tình cảm của mình, người Lệ gia đã thuê thám tử tư điều tra thân thế và quá khứ của Đào Mộ. Vì vậy bọn họ biết rõ quá khứ của Đào Mộ.

Bọn họ thật sự không hề nghĩ rằng Đào Mộ có người nhà không lên được mặt bàn. Chỉ cảm thấy đau lòng Đào Mộ, tuổi còn nhỏ đã trải qua nhiều thăng trầm như vậy. Điều quan trọng là dù gặp rất nhiều khó khăn, nhưng cậu vẫn có thể gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào sức lực của bản thân sáng lập ra gia nghiệp như bây giờ. Bởi vậy có thể thấy đứa nhỏ này quả nhiên là kỳ tài ngút trời, hơn nữa còn trọng tình trọng nghĩa.

Cái gọi là liên hôn thương nghiệp môn đăng hộ đối, có nghĩa là sau khi hai gia đình đến với nhau, có thể hợp lực để tạo ra nhiều lợi ích hơn. Vả lại bọn nhỏ hiểu được gốc rễ của nhau, cũng sẽ có nhiều tiếng nói chung hơn. Cho dù không có tình cảm yêu đương mãnh liệt, ít nhất có thể nâng đỡ nhau trong lúc hoạn nạn. Chẳng hạn như chủ tịch Lệ và Lệ phu nhân, lúc trước đã quen nhau trong buổi xem mắt. Sau ngần ấy năm, hai vợ chồng cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt.

Tuy nhiên sự hợp tác giữa Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đã chứng thực điều này về mọi mặt. Vì vậy so với những người có gia thế bối cảnh như dệt hoa trên gấm, Lệ gia coi trọng con người Đào Mộ hơn. Suy cho cùng, Đào Mộ chính là đối tác kinh doanh và bạn đời được đích thân Lệ Khiếu Hằng công nhận. Do đó, cho dù xuất phát từ tôn trọng và tin tưởng con trai, Lệ gia sẽ không làm ra bất kỳ hành động nào không phù hợp với lễ nghi xã giao.

Nhưng xem ra, Lệ Khiếu Hằng không có giải thích rõ điểm này với Đào Mộ. Ngược lại, Đào Mộ lo lắng quá sẽ bị rối loạn, cũng không suy xét đến điểm này.

Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất giúp người Lệ gia thấy rõ, Đào Mộ quả thật là một cậu bé ngoan, rất coi trọng gia đình mình. Mọi người đều biết, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình không hạnh phúc, một là đối xử thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí là căm thù với gia đình, hai là sau khi tìm được gia đình sẽ vô cùng quý trọng gia đình. Từ phản ứng của Đào Mộ, hiển nhiên cậu thuộc vế sau.

Đây là một chuyện tốt. Ít nhất có thể chứng minh sau khi Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng kết hôn, chắc chắn sẽ vô cùng quý trọng gia đình nhỏ của mình, sẽ không dễ dàng bị thế giới bên ngoài cám dỗ.

Chủ tịch Lệ và Lệ phu nhân rất hài lòng về phản ứng của Đào Mộ. Thậm chí Lệ phu nhân còn nắm tay Đào Mộ, vỗ vỗ mu mu bàn tay cậu, hiền từ an ủi: "Con yên tâm, chúng ta chỉ muốn trò chuyện với người nhà của con một chút thôi. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hai nhà gặp mặt nhau. Con đó, đứa nhỏ này, dì kêu Khiếu Hằng mời con đến nhà ăn cơm, sao con cứ luôn từ chối vậy? Chẳng lẽ con lo dì và cha con không hợp nhau sao?"

Lệ phu nhân liếc nhìn con trai lớn nhà mình một cái, không chút do dự đâm một dao: "Vậy thì con hiểu lầm rồi. So với Khiếu Hằng, dì và cha nó thực ra rất dễ hòa hợp. Nhà của dì nhiều người như vậy, chỉ có Lệ Khiếu Hằng là khó hòa hợp nhất."

Anh hai Lệ và em gái song sinh của Lệ gia ở bên cạnh gật đầu như gà con mổ thóc.

Lệ Khiếu Hằng - người khó hòa hợp nhất trong gia đình - im lặng quan sát cha ruột mẹ ruột và hai đứa em ruột của mình, quyết định khi về nhà tốt hơn hết vẫn nên xét nghiệm ADN!

Đào Mộ không ngờ Lệ phu nhân sẽ hành động như vậy, cậu không kịp phòng bị, tức khắc bị làm cho ngơ ngác.

Đúng lúc này, Long Thiên Áo và Lạc Hi cũng dẫn người nhà tới. Lệ phu nhân vỗ vỗ lưng Đào Mộ, đứng bên cạnh Đào Mộ với tư thế như trưởng bối, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Mộ, con là chủ nhà, không giới thiệu cho chúng ta một chút sao?"

Chủ tịch Lạc khó hiểu nhìn hai vợ chồng Lệ gia, cau mày hỏi: "Có gì mà giới thiệu? Là bà không quen tôi, hay tôi không quen bà? Sao phải làm phiền Tiểu Đào chuyện này?"

Chỉ có Long Thiên Áo biết rõ nội tình, nhìn trưởng bối Lệ gia nóng lòng muốn khoe khoang chiêu cáo thiên hạ, không khỏi vui mừng thay cho Đào Mộ. Chủ tịch Hạ Tinh Giải Trí liếc nhìn Long Thiên Áo với ánh mắt sâu kín, còn nhớ rõ lúc trước thằng nhóc này nói muốn giới thiệu bạn trai cho em họ thay ông. Bảo sao sau này không nghe thấy tin tức gì nữa, hóa ra là chậm tay, bị Lệ gia rinh đi mất.

°°°°°°°°°°

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv