Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi

Chương 77: Triển lãm tranh



Cảnh Tùy nhìn chăm chú vào tập vẽ phác thảo trên mặt đất. Mặc dù đây mới chỉ là một bức tranh bán thành phẩm, thậm chí có thể nói là một bản nháp với vài nét bút phác thảo... Nhưng cảnh tượng trong bức tranh này, cả đời anh ta cũng không thể quên.

Anh ta đã từng đưa cậu thiếu niên đến đó, trịnh trọng hứa hẹn tình yêu của mình với cậu.

Đó là lần đầu tiên anh ta thành thật bày tỏ tấm lòng với một người như vậy.

Lần đầu tiên nói với một người rằng anh ta yêu người đó.

Nhưng cậu không tin anh ta, cuối cùng còn rời khỏi anh ta.

Những chuyện xảy ra sau đó... Cảnh Tùy không muốn hồi tưởng lại. Anh ta thống khổ nhắm mắt lại, ngước mắt nhìn cậu thiếu niên trước mặt.

Giờ khắc này, tất cả những nghi ngờ trong lòng đều đã tiêu tan.

Hóa ra là em, hơn nữa... em còn nhớ hết mọi việc.

Tại sao lại vẽ hành tinh Tiên Vân? Lẽ nào thật ra trong lòng em có quan tâm đến tôi, chưa từng từ bỏ?

Trong lòng Cảnh Tùy không kiềm chế nổi mà nảy sinh những hy vọng xa vời, nhưng anh ta lại cảm thấy không nên như vậy.

Anh ta có vô số câu hỏi muốn hỏi, thậm chí còn muốn thẳng thừng bộc lộ thân phận của mình, không muốn tiếp tục che giấu nữa, không còn trốn tránh nữa. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn từ từ bình tĩnh lại. Anh ta không thể bỏ qua rất nhiều chi tiết không hợp lý trong chuyện này được, sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

Hành động nông nổi và tùy tiện sẽ chỉ mang lại hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

Nếu Kỷ Lăng quả thực cũng đến thế giới này qua một vụ tai nạn xe cộ giống như anh ta thì chắc hẳn cậu sẽ cần một khoảng thời gian để thích ứng. Hơn nữa, với tính cách dịu dàng của cậu thì sẽ không có thể dễ dàng quên đi thân nhân của mình ở thế giới kia, thản nhiên chấp nhận mọi thứ sau khi đã chịu những tổn thương đó, đón nhận thân phận và thân nhân của hiện tại như một lẽ đương nhiên được.

Khi một người đi tới thế giới khác, dù có ngụy trang tốt đến đâu cũng phải có quá trình tiếp nhận, mà cậu cũng không phải là một người có suy nghĩ quá thâm sâu, càng không có khả năng không để lộ ra sơ hở gì.

Vậy nhưng trông cậu lại thật sự giống như là một con người thuộc về thế giới này vậy. Khi cậu ở cùng Dương Vy, tình cảm qua lại của họ cũng không phải là giả dối. Cậu thật sự coi Dương Vy là mẹ mình, cũng quen với cuộc sống bây giờ. Mắt cậu sáng ngời, ánh lên vẻ hạnh phúc, không phải là đang cố đóng kịch.

Đây là lý do tại sao rõ ràng Cảnh Tùy cảm thấy họ rất giống nhau nhưng vẫn nghi ngờ, không dám nhận lại người quen cũ.

Dường như Kỷ Lăng vốn dĩ thuộc về thế giới này, cậu của bây giờ càng thêm chân thật tự nhiên hơn. Ngược lại, ở thế giới trước kia vì cậu quá mức lương thiện nên mang lại cảm giác cậu rất khác với thời đại, dáng vẻ cậu ấm quần là áo lượt mới càng giống như đang ngụy trang hơn.

Cảnh Tùy suy nghĩ đến rất nhiều khả năng. Có lẽ Kỷ Lăng đã quên hết mọi việc. Có lẽ cậu chỉ nhớ được ký ức của thế giới này. Cũng có thể là vì cậu đã đến thế giới này lâu hơn anh ta, lâu đến mức đã hoàn toàn hòa nhập vào đó...

Anh ta nghĩ tới rất nhiều khả năng, chỉ chưa từng nghĩ tới Kỷ Lăng rõ ràng vẫn nhớ tất cả mọi việc ở thế giới kia nhưng lại hoàn toàn gạt nó sang một bên.

Vì sao lại vậy?

Đã có chuyện gì xảy ra ở thế giới này?

Kỷ Lăng nghi ngờ nhìn Cảnh Tùy, cậu giơ tay lên lắc lắc trước mặt Cảnh Tùy, hỏi: “Anh Phó, anh làm sao vậy?”

Cảnh Tùy hít thở sâu một hơi, xoay người nhặt tập phác thảo trên mặt đất lên, ánh mắt phức tạp nhìn Kỷ Lăng, nói giọng khàn khàn: “Cậu vẽ rất đẹp.”

Kỷ Lăng chợt sửng sốt, thầm nghĩ anh Phó này xem cậu vẽ đến mức nhập thần như vậy sao? Nhưng đây chỉ là bản nháp thôi, cũng không tốt đến vậy...

Cậu ngượng ngùng, nói khiêm tốn: “Anh quá khen.”

Cảnh Tùy trầm mặc một lát, anh ta đè hết sự thống khổ và quyến luyến trong đáy mắt xuống, chậm rãi cất lời: “Phong cảnh trong tranh rất đẹp, nhưng... sao cậu không vẽ thêm vài người?”

Kỷ Lăng bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt, như thể trong đó có một nỗi buồn sâu sắc nào đó, khiến cậu chẳng biết tại sao lại nhớ tới Cảnh Tùy... Vì sao cậu không vẽ người? Kỷ Lăng suy nghĩ rồi quay mắt đi chỗ khác, nói: “... Không nghĩ tới.”

Thật sao? Chỉ vì không nghĩ tới thôi sao?

Đây không phải là câu trả lời thực sự của em.

Em đang gạt tôi.

Cảnh Tùy bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên, sau một hồi lâu mới phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp khàn khàn, dáng vẻ như chỉ hỏi rất tùy ý: “Cậu nghĩ thế nào mà có thể vẽ ra bức tranh như thế này vậy? Rất có sức tưởng tượng.”

Kỷ Lăng cười xấu hổ: “Tôi lấy cảm hứng từ một bộ tiểu thuyết.”

Cậu nói đến đây thì dừng lại, không nói thêm nữa, sợ anh Phó này lại hỏi là tiểu thuyết gì. Trông người này có dáng vẻ của một Tổng giám đốc nghiêm chỉnh bá đạo đến mức nào chứ! Sao có thể nói chuyện về tiểu thuyết đam mỹ với anh ta được! Vậy thì cũng xấu hổ lắm.

Cũng may là anh ta không tiếp tục hỏi nữa.

Kỷ Lăng chớp mắt, nói: “Anh Phó, tôi phải đi về rồi.” Cậu nói vậy là đang ám chỉ đối phương trả lại tập phác thảo cho mình!

Yết hầu của Cảnh Tùy bỗng cử động, gắng sức chặn lại lời nói như muốn trào ra từ trong lồng ngực. Anh ta giơ tay trả lại tập phác thảo cho Kỷ Lăng, nhắm mắt lại nói: “Được.”

Anh ta cần có thời gian để xử lý thông tin hôm nay mình nhận được.

Mà không phải mặc kệ cảm xúc của mình bị chi phối, hành động một cách bốc đồng.

Dọa sợ cậu thiếu niên.

Kỷ Lăng cảm thấy ở người đàn ông này có điều gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được là gì, vậy là miễn cưỡng cười một cái rồi xoay người rời đi.

...

Khi sắp đến giờ tan tầm, Thẩm Trác Minh đi tới văn phòng Tổng giám đốc để đưa phương án của bộ phận thiết kế. Vừa vào cửa anh ta đã thấy sếp đang ngồi trước bàn làm việc, trông như đang xem tài liệu, nhưng hình như lại có chỗ nào đó không hợp lý. Tầm mắt anh ta đảo qua bàn làm việc của sếp nhìn tách cà phê đã nguội lạnh mà còn chưa uống tới ở trên bàn, cuối cùng cũng nhận ra chỗ không ổn là gì.

Thẩm Trác Minh thận trọng bước tới: “Tổng giám đốc Phó?”

Cảnh Tùy ngẩng đầu lên, đôi mắt âm u như vực sâu, thản nhiên nói: “Để tài liệu xuống đó, cậu đi ra ngoài trước đi.”

Thẩm Trác Minh cảm thấy tâm trạng của sếp không tốt lắm, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Anh ta vội vàng để tài liệu xuống rồi đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại mới lộ ra vẻ khó hiểu. Không biết sếp làm sao nữa? Sao lại như người mất hồn vậy?

Cảnh Tùy nhắm mắt lại.

Những ký ức trong quá khứ từ từ tái hiện lại trong đầu óc anh ta, mỗi lần hồi tưởng lại như tách linh hồn mình ra một lần. Nhưng anh ta vẫn chậm rãi hồi tưởng lại từng sự việc, không bỏ qua một chi tiết nào, thêm cả cảnh tượng anh ta gặp lại Kỷ Lăng sau khi đến thế giới này…

Cố gắng tìm ra manh mối mình đã bỏ sót từ trong trí nhớ.

Đã có một việc quan trọng nào đó bị anh ta bỏ qua, nhưng dù thế nào cũng không thể nghĩ ra nổi.

“Cậu nghĩ thế nào mà có thể vẽ ra bức tranh như thế này vậy?”

“Tôi lấy cảm hứng từ một bộ tiểu thuyết.”

Hai câu đối thoại này đột nhiên xuất hiện trong đầu Cảnh Tùy, như một tia chớp trắng xẹt qua bầu trời đêm đen kịt vô biên.

Lúc ấy anh ta chỉ nghĩ đó là câu nói lấy cớ của Kỷ Lăng. Cậu không muốn nói với người lạ về thế giới đó nên mới lấy tiểu thuyết ra làm cái cớ cho qua chuyện. Nhưng… vì sao cậu không lấy cái cớ khác? Ví dụ như nằm mơ?

Vì sao phải nói là tiểu thuyết?

Chi tiết tưởng chừng như không quan trọng lại có thể là chìa khóa quyết định thành công hay thất bại, cũng là cách duy nhất để đến gần chân tướng sự thật.

Cảnh Tùy chậm rãi mở mắt, mở máy tính tìm kiếm. Ngón tay anh ta dừng lại trên bàn phím máy tính một khoảng thời gian rất dài, sau đó gõ hai chữ: Cảnh Tùy.

Nhấn nút enter, bắt đầu tìm kiếm.

Cả một trang thông tin không hề báo trước xuất hiện trước mặt anh ta, không có nửa phần che lấp.

Đồng tử Cảnh Tùy dần co rút lại, ngón tay run rẩy, khuôn mặt căng thẳng, cuối cùng bấm vào trang web đầu tiên.

Một giao diện tiểu thuyết xuất hiện trước mặt anh ta.

Mười tiếng sau.

Cảnh Tùy suy sụp dựa người vào ghế, giơ tay lên che mắt mình, che giấu sự bi ai không thể khống chế. Cánh môi mỏng hé mở, từ trong khóe miệng anh ta tràn ra một tiếng cười khẽ đầy mỉa mai. Tiếng cười càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng trở thành một tiếng cười lớn không hề kiêng dè.

Cả cuộc đời này, anh ta vẫn luôn tự xưng mình là người bình tĩnh lý trí.

Vừa sinh ra anh ta đã là Thái tử của Đế quốc, từ nhỏ đã được dạy dỗ việc chú ý đến lễ nghi. Sau khi trở thành Hoàng đế thì càng vui buồn không lộ rõ. Thậm chí cả những lúc tức giận nhất, thống khổ nhất anh ta cũng sẽ không thất lễ trước mặt người khác, không để cho người khác thấy được cảm xúc của mình. Ngay cả những lúc anh ta lẻ loi một mình cũng đã quên mất phóng túng có cảm giác như thế nào, càng chưa bao giờ cười lớn giống như bây giờ.

Nhưng giờ khắc này anh ta lại cảm thấy rất buồn cười.

Cười không thể dừng được.

Trong cổ họng như bị dao cắt, khàn khàn đau đớn. Mỗi một tiếng cười, mỗi lần hít thở đều vô tình kéo căng lồng ngực anh ta ra, sau đó truyền sự thống khổ ra khắp toàn thân. Một lúc lâu sau, tiếng cười mới từ từ ngừng lại.

Lúc này bên ngoài trời đã khuya, trong công ty không một bóng người.

Trong văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ sát đất, bên ngoài tòa nhà cao tầng rực sáng ánh đèn, vừa chân thật lại vừa mờ ảo.

Cuối cùng anh ta cũng đã hiểu cảm giác không hợp lý đến từ đâu.

Cũng đã hiểu vì sao Kỷ Lăng lại có thể thản nhiên đối mặt với mọi thứ như vậy.

Cảnh Tùy đã không còn ảo tưởng Kỷ Lăng cũng giống như anh ta, là người đến từ thế giới giả tưởng trong sách. Bởi vì, nếu như vậy Kỷ Lăng sẽ không nói rằng mình lấy linh cảm từ một bộ tiểu thuyết. Những lời này rõ ràng đã chứng tỏ một sự thật… cậu biết đến sự tồn tại của cuốn tiểu thuyết này.

Cậu cũng không phải là “Kỷ Lăng” kia, mà là “Kỷ Lăng” của thế giới này.

Một Kỷ Lăng đã đọc quyển tiểu thuyết này.

Cậu vốn là người đến từ thế giới này, Dương Vy cũng là mẹ của cậu, cho nên mới có biểu hiện tự nhiên như vậy, có thể nhớ rõ mọi chuyện, nhưng lại giả vờ như không nhớ gì.

Đối với cậu thì tất cả mọi người trong thế giới đó, kể cả bản thân anh ta, đều chỉ là các nhân vật trong một quyển tiểu thuyết mà thôi.

Một sự tồn tại không có thật.

Hơn nữa, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại mới phát hiện ra sự lương thiện cậu lơ đãng biểu hiện ra ngoài, phương diện tính cách mềm mại đó thực ra mới là con người thật sự của cậu. Vì cậu không phải là “Kỷ Lăng” - cậu ấm quần là áo lượt, mà là cậu thiếu niên Kỷ Lăng đến từ thế giới này. Cậu không quen làm việc độc ác, không quen làm tổn thương người khác. Cậu có một trái tim mềm yếu và từ bi, nhưng khả năng diễn kịch lại không đủ tốt... Điều này cũng có thể giải thích tại sao bản thân anh ta lại không tự chủ được mà bị tính cách chân thật của cậu thu hút.

Bởi vì dựa theo nội dung bộ tiểu thuyết này, anh ta không yêu cậu.

Cậu lương thiện, dịu dàng, mọi phương diện đều đủ sức hấp dẫn anh ta, nhưng cậu lại không yêu anh ta.

Nếu cậu biết quyển tiểu thuyết này, biết tất cả nội dung cốt truyện thì sẽ hoàn toàn không có khả năng bị Carlos lừa gạt, khiêu khích. Như vậy có nghĩa là tất cả mọi việc đều là do cậu ngụy trang, chỉ là cái cớ để cậu trốn tránh anh ta.

Cậu như một vị thần nhìn rõ hết mọi việc, nhìn anh ta chìm đắm rồi lạnh lùng rời đi…

Tất cả đều là giả dối.

Cậu chưa bao giờ yêu anh ta.

Cảnh Tùy giơ tay nắm lấy vạt áo, ngón tay dùng sức rất mạnh, nắm chặt thành quyền ấn lên ngực. Đôi môi mỏng mím chặt không còn chút máu, trong mắt hiện lên vẻ bi ai, thống khổ, châm chọc.

Trong mắt em, tôi chỉ là một nhân vật nực cười trong tiểu thuyết, một sự tồn tại chỉ khiến em tránh không kịp...

Vậy nên trong bức tranh của em mới không có tôi.

Hóa ra từ đầu đến cuối tôi mới là kẻ tự mình đa tình.

...

Kỷ Lăng hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cũng không biết một câu nói ngẫu nhiên đã hoàn toàn làm bại lộ thân phận của mình.

Gần đây cậu rất bận, sau khi xác định được ý tưởng của mình, Kỷ Lăng bắt đầu bận rộn chuẩn bị tác phẩm tham gia triển lãm. Cậu vẽ mấy bức tranh, có hành tinh Tiên Vân, có Đế Tinh, và cả hành tinh Lam Hải.

Những hình ảnh đẹp đẽ mà kỳ lạ đó đã khắc sâu trong trí óc cậu, từ từ được thể hiện lên trang giấy, qua khâu xử lý nghệ thuật, cuối cùng đã trở thành từng bức tranh vô cùng đẹp đẽ tráng lệ.

Mấy người Vương Nhất Hâm nhìn tranh Kỷ Lăng vẽ, rồi lại nhìn của mình, thật sự chỉ hận không thể ném chúng vào thùng rác. Quả nhiên thiên phú giữa người với người không hề giống nhau, loại chuyện thế này dù có ép cũng không được.

Nhưng thực ra họ cũng không đến nỗi ghen ghét Kỷ Lăng.

Dù sao không phải sinh viên ngành mỹ thuật nào cũng thừa khả năng như vậy, không phải sao? Còn có sự tồn tại của đám học tra như họ nữa mà.

Mỗi ngày Kỷ Lăng đều thức đến tận khuya, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào việc sáng tác, ngày nào cũng đi sớm về trễ. Cuối cùng, một tháng sau, các tác phẩm của cậu đều đã chuẩn bị xong.

Triển lãm tranh lần này được Học viện Mỹ thuật tổ chức, sự kiện được xác định sẽ diễn ra vào thứ Bảy.

Chưa đến sáu giờ Ninh Khả Hàm đã gọi họ dậy nhờ giúp đỡ. Một đám sinh viên tất bật làm việc, khí thế ngất trời, nào là dựng khung tranh triển lãm, mua nước, chuyển ghế...

Kỷ Lăng cũng xắn tay áo làm việc nghiêm túc, tràn đầy tinh thần chiến đấu. Đây là hoạt động nghiêm túc đầu tiên ở trường đại học của cậu, hơn nữa còn triển lãm tác phẩm của mình cho mọi người, nghĩ tới đây trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy kích động.

Các sinh viên đi ngang qua đều tò mò dừng lại quan sát, bầu không khí vô cùng trong lành, tự nhiên.

...

Trong căn hộ gần trường học.

Văn Ngạn nhìn thời gian trên điện thoại, một phút, hai phút... bốn tiếng.

Anh ấy đứng dậy đi tới cửa, lúc đang đổi giày định bước ra khỏi cửa thì chợt nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, động tác lập tức dừng lại.

Cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, một người phụ nữ trang điểm quyến rũ, mặc váy đen thắt eo lộ vai bước tới. Trông bà ta cũng không trẻ, nhưng vì được bảo dưỡng rất tốt nên nét duyên dáng vẫn còn, đuôi lông mày khóe mắt đều là nét quyến rũ động lòng người.

Nhưng lúc này ánh mắt bà ta nhìn Văn Ngạn lại là vẻ mỉa mai và chán ghét, lạnh lùng nhìn anh ấy rồi nói: “Mày định đi đâu?”

Văn Ngạn nói thản nhiên: “Đến trường.”

Nhìn thái độ hờ hững của anh ấy, cơn giận trong lòng Hàn Vận lập tức xông lên, cả giận nói: “Đến trường? Tao đã nói với mày hôm nay phải ở trong nhà, đợi lát nữa ra ngoài đi gặp mặt cô chủ nhà họ Chu, mày quên rồi à? Thái độ của mày như thế này là kiểu gì?”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Văn Ngạn hơi nhướng lên, môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói nhàn nhạt: “Không quên, cho nên mới cố tình ra ngoài trước, tránh gặp phải bà.”

Hàn Vận kinh ngạc nhìn anh ấy, ngón tay run rẩy chỉ vào Văn Ngạn: “Mày, mày nói cái gì?”

Văn Ngạn lười biếng nhìn bà ta, cười: “Bà có cần tôi nhắc lại một lần nữa không?”

Hàn Vận tức giận, sắc mặt tái mét, tức giận vì thằng con không được việc, quát lên: “Mày có biết tao phí bao nhiêu công sức mới tranh thủ được cơ hội này cho mày không? Vậy mà mày còn không chịu nắm cho chắc? Vì chuyện của mày mà ngày nào tao cũng đau hết cả đầu, thế mà mày hoàn toàn không thèm để ý! Mày có biết không, nếu mày có thể lấy được cô chủ Chu thì mày mới được ông cụ nhìn đến, ba mày mới không coi thường mày. Tao nghe nói thằng anh cả của mày gần đây cũng đang để ý đến cô chủ Chu đấy.”

“Tất nhiên mày thua kém anh cả mày nhiều lắm, đã không có năng lực thủ đoạn gì rồi mà tính cách lại yếu đuối. Nhưng biết đâu cô chủ Chu nhà người ta lại thích kiểu này thì sao? Dù sao thì con gái bây giờ cũng chưa chắc đã thích đàn ông mạnh mẽ, mày dỗ dành cô ta, nhường nhịn cô ta nhiều vào, cũng không phải là không có hy vọng...”

Văn Ngạn lẳng lặng nhìn bà ta thao thao bất tuyệt, đáy mắt hiện lên thần sắc lãnh đạm.

Uất Văn Ngạn là con riêng, có một bà mẹ hám lợi, từ nhỏ anh ấy đã bị mẹ mình coi như công cụ để gả vào nhà giàu. Đừng nhìn ở trường anh ấy có hình tượng dí dỏm hài hước, còn được mệnh danh là soái ca học đường, rất được yêu thích, thực ra tính cách anh ấy rất nhu nhược, không gánh nổi trách nhiệm. Nhất cử nhất động của anh ấy đều bị mẹ mình điều khiển trong tay, bản chất chỉ là một sinh vật đáng thương đến nực cười.

Ban đầu, Hàn Vận hy vọng con trai có thể giúp mình gả vào gia đình giàu có. Nhưng ông cụ Uất là một người hiểu biết, hoàn toàn không cho mẹ con anh ấy có cơ hội vào gia tộc. Sau đó, bà ta lại gửi gắm hy vọng vào khả năng tranh giành của con trai, mong anh ấy có thể được nhà họ Uất bồi dưỡng và coi trọng. Nhưng năng lực của Uất Văn Ngạn lại kém xa anh cả của mình là Uất Văn Sâm. Anh ấy đã sắp tốt nghiệp đại học nhưng vẫn chỉ là một nhân vật ngoài lề, chưa từng được chạm tới sản nghiệp của nhà họ Uất, hoàn toàn nằm ngoài trung tâm quyền lực.

Thời gian dần trôi, Hàn Vận cũng đành từ bỏ ý đồ cũ, thay vào đó lại hy vọng con trai mình có thể tìm một người bạn gái có thân phận tốt, như vậy mới khiến thân phận của mẹ con họ nước đẩy thì thuyền lên.

Dù ở trường Uất Văn Ngạn rất được chào đón nhưng lại chưa từng yêu đương, bởi vì việc hôn nhân của anh ấy còn phải được dùng làm giao dịch. Thân là món hàng để kết quan hệ thông gia với nhà giàu, lại là con riêng không được yêu quý, nếu anh ấy còn có mối quan hệ dây dưa không rõ ràng với các cô gái thì không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Tuy cuộc sống của anh ấy mâu thuẫn như vậy nhưng từ nhỏ đã bị mẹ mình mắng chửi, quen việc phục tùng, cứ ngu ngơ mà tiếp tục sống.

Thân là một đứa con riêng bị khinh rẻ, lại không có năng lực thay đổi hiện trạng, vừa không đủ can đảm để tranh đoạt quyền lực, bị một người đàn bà tham quyền hám lợi nắm trong lòng bàn tay để đùa giỡn, rồi còn thường xuyên bị ba mình răn dạy, bị anh trai làm nhục, cuộc sống của anh ấy quả thực không thể khen nổi.

Cách đây không lâu, Uất Văn Ngạn tham gia một bữa tiệc của Uất Văn Sâm, bị mấy người bạn của anh ta chuốc rượu say, sau khi tỉnh lại thì đã biến thành người khác.

Đầu óc Văn Ngạn hiện giờ không có ở đây, anh ấy còn đang mải hồi tưởng lại những chuyện đó.

Hàn Vận tận tình khuyên bảo một hồi lâu, cuối cùng lại phát hiện Văn Ngạn chẳng những không nghe lọt tai mà lại có dáng vẻ thất thần, vậy là lập tức liền nổi cơn giận không có chỗ phát tiết. Sao bà ta lại sinh ra một đứa con vô dụng như vậy chứ! Chẳng những không giúp bà ta gả được vào nhà họ Uất mà đến cả những thứ thuộc về mình cũng không biết đi tranh giành, làm cho hai mẹ con họ trong mắt người nhà họ Uất chẳng khác nào một trò hề! Không giúp được việc gì, đúng là cái thằng bỏ đi!

“Đi thay bộ quần áo khác, đi gặp cô chủ Chu với tao.” Hàn Vận nghĩ đến buổi xem mặt sắp tới mới cố nhịn cơn giận, ra lệnh cho Văn Ngạn.

Văn Ngạn ngước mắt lên nói: “Ngại quá, tôi phải đi học.”

Cuối cùng Hàn Vận đã giận đến mức phát điên, không thể kìm lại! Tuy bà ta sinh ra một đứa con vô dụng, việc gì cũng không như ý, nhưng ít nhất trước kia còn nghe lời, thế mà bây giờ lại dám ngỗ nghịch bà ta! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, bà ta không hề nghĩ ngợi đã giơ tay lên đánh về phía Văn Ngạn!

Kết quả, tay bà ta còn chưa đến gần thì cổ tay đã bị một bàn tay lạnh lẽo giữ chặt lại, đầu ngón tay lạnh như băng, chậm rãi dùng sức, khiến cho khuôn mặt bà ta trắng bệch vì đau đớn, máu trong người dần lạnh đi.

Hàn Vận kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt đen như mực không chút hơi ấm. Trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia sáng hung ác lạnh như băng. Bà ta bất chợt run lên, cảm giác như mình đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết không có chỗ chôn.

Chuyện này, sao có thể như thế được…

Sao đứa trẻ này lại có ánh mắt khủng khiếp như vậy…

Văn Ngạn nhìn người phụ nữ đã bị dọa sợ, trên môi chậm rãi nở một nụ cười châm chọc.

Ngu xuẩn, thấp kém, tham lam, hèn nhát... một phụ nữ nhân loại. Trên người bà ta dường như có đủ tất cả những thói hư tật xấu của nhân loại. Dù có trải qua hàng nghìn năm tiến hóa, dù thế giới này có trở thành dáng vẻ như thế nào, dù tuổi thọ có trở nên dài hơn, vũ trụ phát triển nhanh chóng cỡ nào... thì bản chất con người vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

Thật sự xấu xí...

Nhưng Văn Ngạn lại như nhìn thấy một phần dấu vết của bản thân từ trên người người đàn bà xấu xí này.

Anh ấy đã từng như thế, vì tiền tài quyền thế mà không từ thủ đoạn, tham lam ích kỷ, độc ác, tàn nhẫn.

Nếu là anh ấy của lúc trước thì có lẽ sẽ quan tâm đến chuyện này, sẽ không hề ngần ngại mà đè bẹp tất cả chướng ngại vật trước mặt, giẫm nát tất cả những kẻ đã khinh thường anh ấy dưới chân, để bọn họ chết đi trong sự thống khổ và tuyệt vọng, làm cho người khác phải sợ hãi anh ấy.

Anh ấy đã từng dành gần như cả cuộc đời mình chỉ để vươn lên đủ cao mà miệt thị tất cả những người khác.

Nhưng giờ anh ấy chỉ cảm thấy buồn cười.

Dù có được mọi thứ cũng không giữ được một người mình muốn giữ lại. Dù có quyền lực cũng không thể thay đổi được điều gì. Vậy thì tại sao lại phải tiếp tục đi tranh giành một lần nữa?

Anh ấy đã chán ghét trò chơi tranh quyền đoạt lợi rồi.

Ở thế giới này cũng chẳng có ai khiến anh ấy sẵn sàng bảo vệ bằng mọi giá.

Hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Hàn Vận không biết vì sao, bà ta bị dọa sợ cả người cứng ngắc, run giọng hỏi: “Mày, mày muốn làm gì...”

Văn Ngạn cười lạnh lùng đầy lãnh đạm, trong đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: “Tôi chỉ muốn bà đừng đến quấy rầy tôi nữa, được không?”

Nếu không, để tôi tức giận thì sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà được đâu.

Hàn Vận nhìn dáng vẻ của người thanh niên trước mặt. Rõ ràng người này có khuôn mặt của con trai bà ta, nhưng lại là một người xa lạ, lạnh lùng đến đáng sợ, như thể thân xác anh ấy đã bị ma quỷ chiếm giữ. Ánh mắt anh ấy nhìn bà ta như đang nhìn một con sâu cái kiến hèn mọn. Nếu bà ta còn tiếp tục càn rở nữa thì bất cứ lúc nào cũng có thể chọc giận đối phương, anh ấy chỉ cần một cú đã có thể đá chết bà ta...

Người này rốt cuộc là ai?

Văn Ngạn buông tay ra, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, đi lướt qua người Hàn Vận.

Anh chậm rãi đi xuống lầu, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người Văn Ngạn, khiến anh ấy không khỏi nở một nụ cười.

Em xem, tôi thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Có thể sống như một người bình thường, cố gắng tôn trọng tính mạng của người khác. Cho dù tôi không thích bà ta nhưng cũng không làm cho người đàn bà ầm ỹ om sòm đó vĩnh viễn câm miệng lại.

Văn Ngạn nhớ tới từng cái nhăn mày, từng nụ cười, của cậu thiếu niên, ánh mắt trở nên dịu dàng. Một lát sau, sự dịu dàng đó lại được che giấu đi thật sâu, không dễ dàng biểu hiện ra trước mặt người khác.

Anh ấy chậm rãi đi bộ tới trường, bước đi trên con đường rợp bóng cây.

Những tốp năm tốp ba sinh viên đi ngang qua người anh ấy, trên người họ tràn đầy tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân. Tuy đã đến thế giới này một thời gian nhưng Văn Ngạn vẫn chưa thích ứng được. Ở đây không có đồng loại của anh ấy, nhưng cũng không sao, anh ấy rất giỏi ngụy trang thành một thành viên của thế giới này.

Còn về phần nội tâm của mình, trước giờ anh ấy chưa từng, cũng không muốn được người khác hiểu rõ.

Người duy nhất khiến anh muốn lấy ra trái tim mình, thành kính dâng lên thì bây giờ đã không còn nữa.

“Này, Học viện Mỹ thuật ở đằng trước đang tổ chức triển lãm tranh, chúng mình đi xem thử đi.”

“Được đó, Học viện Mỹ thuật nhiều gái xinh lắm.”

“Cái thằng này...”

“Bên kia, bên kia, lần này có nhiều tác phẩm xuất sắc lắm, sinh viên năm nhất bây giờ giỏi thật.”

Tiếng nói chuyện xung quanh đứt quãng rơi vào tai anh.

Văn Ngạn cầm sách, dáng vẻ lạnh nhạt, thản nhiên đi tới.

Những chuyện này cũng không thể khơi dậy ở anh ấy một chút hứng thú nào. Nơi tổ chức triển lãm tranh phía trước rất náo nhiệt, cực kỳ sôi nổi. Khi anh ấy đi ngang qua chỉ thoáng liếc mắt nhìn qua.

Cái nhìn đó xuyên qua khe hở giữa đám người.

Sau đó, anh ấy liền nhìn thấy một bức tranh bầu trời đầy sao tuyệt đẹp được đặt ở vị trí bắt mắt nhất.

Văn Ngạn dừng chân, quyển sách trên tay đã rơi xuống đất.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv