Kỷ Lăng ngây ngẩn nhìn Ninh Ngọc, đột nhiên mặt đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Không, không có gì...”
Cậu hận không thể đập đầu lên trên tường, ban nãy mình phải lãng tai tới mức nào, mới nghe từ Việt (yue) trong Ninh Việt hành Ngọc (yu) chứ! Nhất định là do Ninh Việt nói quá nhanh quá nhẹ, khung cảnh xung quanh lại quá ồn ào, nên mới khiến cậu nghe nhầm thôi!
Ai bảo anh ta không nói rõ, phát âm lại còn giống nhau như vậy chứ?!
Cho dù hiểu rằng chỉ là hiểu nhầm, ban nãy lại là tự mình dọa mình. Thế nhưng không biết tại sao... lúc này nhìn Ninh Việt, cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, người này không những có cái tên tương tự với Ninh Ngọc, đến cả thần thái cử chỉ, rồi giọng điệu nói chuyện cũng rất giống nữa...
Ninh Ngọc nhìn chằm chằm Kỷ Lăng, nhìn cậu đấu tranh do dự trong phút chốc, cuối cùng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ‘đều là hiểu lầm chắc chắn tuyệt đối không phải là anh’, một lúc sâu sau, khẽ khàng thở dài một tiếng.
Kỷ Lăng không dám nhìn Ninh Việt nữa, cả người mất tự nhiên lùi lại đằng sau một bước, lúc đang định rời đi, Ninh Khả Hàm đột nhiên lại tới.
Ninh Khả Hàm nghe thấy Ninh Ngọc nói như vậy thì đi qua chỗ bạn học, cuối cùng hỏi một lượt chẳng có ai nói là tìm cô cả, thậm chí bọn họ còn chẳng gặp Ninh Ngọc, Ninh Khả Hàm lập tức nhận ra mình bị chơi một vố rồi, Ninh Ngọc vì muốn đuổi cô ra chỗ khác nên mới nói như vậy, thế là lập tức quay lại.
Kết quả là vừa quay lại liền nhìn thấy Ninh Ngọc đứng bên cạnh Kỷ Lăng, ánh mắt mơ hồ có một chút bất đắc dĩ mà cưng chiều, mà Kỷ Lăng... mặt mũi đỏ bừng vẻ mặt co quắp, hình như có chút không biết làm sao.
Ninh Khả Hàm khiếp sợ không thôi!
Vào lúc này, trong lòng cô bỗng nảy sinh một suy nghĩ hoang đường, không phải là chú nhỏ thích Kỷ Lăng đó chứ? Thế nhưng Kỷ Lăng là con trai mà! Từ khi nào mà chú nhỏ thích con trai vậy?!
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, hình như chú nhỏ cũng chưa bao giờ nói rằng mình thích phụ nữ cả, tính cách của chú ấy bất cần đời người sống chớ lại gần, quái dị lạnh lùng, trước giờ chưa có đàn ông phụ nữ nào có thể tới gần, hơn nữa luôn lười để ý tới người khác.
Đây là lần đầu tiên Ninh Khả Hàm nhìn thấy dáng vẻ chú ấy dịu dàng với một người như vậy, nếu nói không có ý gì thì đánh chết cô cũng không tin! Không được! Hồi chuông cảnh báo trong lòng Ninh Khả Hàm kêu lên, tuy rằng bây giờ vẫn chưa xác định được suy nghĩ của chú nhỏ, nhưng Kỷ Lăng là cô thích trước mà.
Cho dù chú là chú nhỏ của cháu, cũng không được nhảy vào cướp đâu?
Ninh Khả Hàm đi tới đứng bên cạnh Kỷ Lăng, cười giả lả với Ninh Ngọc, ý tứ sâu xa nói: “Chú nhỏ, cháu vừa đi qua, các bạn học đều nói không có việc gì cả.”
Ninh Ngọc cười nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút ngượng ngùng khi lời nói dối vị bạch trần, mà hơi nhướn mày, khẽ cười một tiếng: “Vậy sao? Đúng rồi, cháu ở chỗ này có quen không... lần trước anh cả bảo chú nếu có thời gian rảnh rỗi thì tới trường thăm cháu, anh ấy sợ cháu gây chuyện trong trường, chú nói với anh ấy là không cần lo lắng, cháu đã là một cô gái hiểu chuyện rồi.”
Nói tới câu cuối cùng, cũng đầy ý tứ sâu xa.
Nụ cười trên mặt Ninh Khả Hàm cứng đờ, lập tức tỉnh táo lại... cô nhớ tới trước đây không lâu mới có vụ đánh đàn anh bị thương, sau đó lại nhớ tới mình đang ở biệt thự của chú nhỏ, lái siêu xe của chú nhỏ, còn phải nhờ cậy chú nhỏ che giấu trước mặt người nhà...
Con người phải biết thân biết phận.
Ninh đại tiểu thư khuất nhục cúi thấp đầu, cứng đờ cười gượng một tiếng: “Cảm, cảm ơn chú.”
Kỷ Lăng nghi hoặc nhìn hai người, cứ cảm thấy trong mấy câu nói ngắn ngủ ban nãy, dường như có ánh sáng đao kiếm vậy, nhưng lại sợ mình suy nghĩ nhiều.
Cậu nghĩ một chút, dò hỏi nói với Ninh Khả Hàm: “Chúng ta qua bên kia trước nhé?”
Ninh Khả Hàm còn chưa hé răng, Ninh Ngọc đã đột nhiên cất tiếng, mỉm cười nói: “Tôi đi cùng hai người đi, đúng lúc nhàm chán muốn giết thời gian.”
Kỷ Lăng rùng mình trong lòng, cậu cảm thấy chắc chắn là Ninh Việt vẫn còn nghi ngờ cậu và Ninh Khả Hàm đang lén lút yêu đường cho nên mới đi theo đây mà, đây thật sự là một phụ huynh rất khó giải quyết đó! Nhưng cậu lại không dám từ chối, chỉ đành cười nói “được ạ”.
Ở đối diện, đám người Vương Nhất Hâm và mấy cô gái xinh đẹp đang nướng đồ, mấy cái tên này trước mặt Kỷ Lăng thì nói năng lưu loát, tới trước mặt con gái thì thằng nào thằng nấy bị khuyết tật ngôn ngữ luôn, chân tay vụng về, ngược lại còn bị mấy nữ sinh trêu tới mặt đỏ tai hồng, nhưng bọn họ tuyệt đối không nhụt chí! Xung phong nhận việc vì các người đẹp cống hiến sức lực!
Có người đang nướng đồ, có người đang đánh bài, còn có người đang tán gẫu.
Ninh Khả Hàm nhìn chú nhỏ đang đi theo mình, trong lòng có chút thấp thỏm, sợ đám học sinh không biết lớn nhỏ này đắc tội chú nhỏ, thế nhưng lại không dám nói nhiều, người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Gay go nhất đó là, cô cảm thấy ý của túy ông không phải ở rượu, đi theo tới đây, rõ ràng là vì Kỷ Lăng.
Ninh đại tiểu thư rất nôn nóng.
Vương Nhất Hâm và Trịnh Lâm nhìn thấy Kỷ Lăng, vui vẻ vẫy tay nói: “Mau tới đây, tới đây ngồi.”
Sau đó bọn họ lại nhìn thấy Ninh Ngọc đằng sau Kỷ Lăng, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Ninh Khả Hàm đang chuẩn bị nói, sau đó lại đối diện với đôi mắt ẩn chứa sự cảnh cáo của Ninh Ngọc, cô im lặng một lúc, sau đó giới thiệu đơn giản: “Khụ, đây là Ninh Việt, là… họ hàng của tôi, hôm nay cùng tới đây chơi.”
Vương Nhất Hâm có cái tính gặp ai cũng quen, nghe thấy là họ hàng của Ninh Khả Hàm thì lập tức nhiệt tình nói: “Chào anh Ninh!”
Ninh Ngọc mỉm cười gật đầu, vẻ mặt ôn hòa.
Ninh Khả Hàm lập tức căng thẳng nhìn Ninh Ngọc, cuối cùng lại thấy dáng vẻ hoàn toàn không để ý của anh, lúc này mới yên tâm hơn một chút.
Kỷ Lăng đã chạy tới bên cạnh bạn của mình rồi, cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục để Ninh Việt hiểu lầm được, cậu và Ninh Khả Hàm thực sự không có quan hệ đó đâu! Bây giờ nhất định phải duy trì khoảng cách, thanh minh cho bản thân!
Vốn dĩ cậu còn lo lắng Ninh Việt sẽ tiếp tục hỏi cậu, nhưng Ninh Việt lại để cho cậu rời đi mà không nói gì, cứ như thật sự tới tham gia tụ hội vậy, không nhìn Kỷ Lăng thêm cái nào nữa mà chuyển qua nói cười với đám người Vương Nhất Hâm.
Anh nói năng dí dỏm, kiến thức rộng rãi, hơn nữa trời sinh đã có sức hút của người lãnh đạo, giữa ngôn từ cử chỉ, vô thức khiến cho người khác tin phục, dễ dàng khiến cho mấy người Vương Nhất Hâm vừa bước vào cánh cửa đại học thấy vui vẻ khâm phục, kính nể không thôi mà nhìn anh.
Ninh Ngọc: “Các cậu cũng chơi game XX à? Các cậu có biết C thần không? Anh ta là một người bạn của tôi, có hứng thì lần sau cùng chơi một ván.”
Vương Nhất Hâm: “Dạ dạ dạ!”
Trịnh Lâm: “Anh Ninh đỉnh của chóp!”
Trần Minh: “Anh Ninh vạn tuế!”
Ninh Ngọc: “Bạn tặng tôi mấy tấm vé concert của XXX, tôi không có hứng thú với mấy thứ này, để ở chỗ tôi cũng lãng phí, cứ cho các cậu luôn vậy, các cậu có thời gian thì có thể dẫn bạn gái đi xem.” XXX là nghệ sĩ nổi tiếng, một tấm vé cầu còn chẳng được.
Vương Nhất Hâm: “Cảm ơn anh Ninh!”
Trịnh Lâm: “Thế thì ngại quá ạ! Cảm ơn anh Ninh!”
Trần Minh: “Cảm ơn ạ, cảm ơn anh Ninh!”
Ninh Ngọc: “Đúng rồi, còn có...”
Kỷ Lăng ngồi ở một bên nhìn tới trợn mắt há mồm, cái người này nói từ trời xuống đất, lại nói từ đất lên đến trời, đúng là không gì không biết không chỗ nào không hiểu, lại còn ôn hòa thản nhiên, không có cảm giác khoe khoang hay khiến người ta khó chịu gì cả, bức bách nhàn nhạt vô tình lộ ra... đại thần trong game, blogger trên mạng, vé concert của idol, vé vào trận bóng, chẳng có ai là anh ta không quen biết, không có gì không làm được, đúng là không khác gì túi thần kì của doraemon cả!
Bây giờ mới được có nửa tiếng đồng hồ thôi đó.
Mấy tên Vương Nhất Hâm sắp trực tiếp quỳ xuống gọi ba luôn rồi.
Kỷ Lăng tận mắt chứng kiến cả quá trình đại ca thu nhận tiểu đệ, trong lòng cảm thấy một lời khó nói hết, mấy người này không phải là dễ mua chuộc quá đấy chứ?
Ninh Khả Hàm cũng nhìn tới trợn mắt há miệng.
Cô rất rõ ràng chú nhỏ này của mình có tính cách lạnh lùng kiêu ngạo tới mức nào, trong thành phố có biết bao nhiêu người muốn ôm cái đùi của chú ấy mà chẳng có cơ hội, có không ít người đều là có mặt mũi danh tiếng, hoặc là phú nhị đại có tiền có thể, đối mặt với mấy người này chú nhỏ lười trả lời lãng phí thời gian, cuối cùng bây giờ lại lãng phí tâm tư vào mấy tên sinh viên đại học chẳng có giá trị nào.
Hơn nữa Ninh Khả Hàm nhìn vấn đề không hề đơn giản như Kỷ Lăng.
Dù sao cô cũng có xuất thân là đại tiểu thư gia đình giàu có, cho nên hiểu rất rõ những lời này tuy rằng nghe thì đơn giản tự nhiên, nhưng kỹ xảo trong đó lại không thể bỏ qua, mấy câu nghe thì đơn giản của Ninh Ngọc, nhưng lại dễ dàng khiến cho đám người Vương Nhất Hâm đi theo ý nghĩ của anh, mỗi biểu cảm mỗi hành động mỗi câu nói đều đã được tính toán, cho dù mới đầu không hiểu, nhưng cũng rất nhanh đã thăm dò được sở thích của bọn họ, lại hốt thuốc đúng bệnh, đưa ra sự dụ hoặc mà bọn họ không thể nào từ chối được, tiết tấu của cuộc nói chuyện này từ đầu tới cuối đều được Ninh Ngọc nắm trong lòng bàn tay. Chỉ cần anh muốn, đương nhiên có thể dễ dàng có được thiện cảm của bất kì người nào.
Ninh Khả Hàm gần như chưa bao giờ thấy một mặt bình dị gần gũi và hiền hòa như thế này của chú nhỏ, trong ấn tượng của cô, chú nhỏ luôn bất cần đời không hề để ý và lạnh nhạt ngạo mạn, chú ấy không cần phải lấy lòng bất kì ai cả.
Thế nhưng, bây giờ chú ấy lại đang lấy lòng đám người Vương Nhất Hâm đó! Tuy rằng tâm cơ thâm trầm động cơ không thuần khiết, nhưng thực ra lấy lòng cũng không sai mà???
Giữ chút mặt mũi cho chú, coi như chú nhận tiểu đệ vậy, nhưng từ khi nào mà chú nhận tiểu đệ vô dụng thế này chứ?
Phong cách của chú đâu?!
Ninh Khả Hàm hốt hoảng, tâm trạng phức tạp nhìn Kỷ Lăng một cái.
Kỷ Lăng không hề biết Ninh Khả Hàm nghĩ như thế nào, không được bao lâu thì cậu không kìm được quay mặt sang chỗ khác không nhìn nữa, thảm quá không nỡ nhìn, mấy cậu có chút liêm sỉ nào không vậy?
Vội vàng chạy tới làm tiểu đệ cho người ta vậy luôn?
Thế nhưng Kỷ Lăng cũng là người vô tâm, nếu như Ninh Việt không tới tìm cậu nói chuyện thì cậu cũng thở phào một tiếng mặc kệ anh, sau đó chơi đùa cùng với bạn học khác.
Tụ hội sau đó rất nhẹ nhàng thoải mái, Ninh Ngọc dễ dàng chơi thành một hội với mọi người, nhất là đám người Vương Nhất Hâm, càng giống như chỉ hận đã gặp nhau quá muộn. Khi cuộc tụ hội kết thúc, mọi người lần lượt tỏ ý rằng anh Ninh lần sau tới nữa nhé, đám người Vương Nhất Hâm lưu luyến không rời, buổi tối này, cậu ta còn lưu luyến Ninh Ngọc hơn so với mấy nữ sinh kia, hận không thể chảy máu rơi đầu với anh, rồi lại mời anh Ninh lần sau cùng chơi tiếp.
Kỷ Lăng: ... Đã nói là phải thoát ế vào năm nhất mà? Mấy cái tên trạch nam xác định cô độc cả đời các cậu!
Kỷ Lăng thực sự không còn gì để nói nữa.
Không lâu sau mọi người lần lượt rời đi, có mấy bạn học tự mình lái xe, những bạn học tiện đường cũng đi cùng luôn, Vương Nhất Hâm đi tới khoác vai bá cổ Kỷ Lăng rồi nói: “Chúng ta cùng nhau về thôi!”
Ninh Ngọc mỉm cười đi tới: “Các cậu có tiện đường không?”
Vương Nhất Hâm rất ngay thẳng: “Không tiện đường, nhưng tới lúc đó kêu tài xế vòng lại là được ạ.”
Ninh Ngọc nói: “Muộn lắm rồi, đi vòng lại thì phiền phức quá lại còn chậm trễ thời gian. Thế này đi, các cậu đi trước, để tôi đưa Kỷ Lăng về cho.”
Vương Nhất Hâm đã phục Ninh Ngọc sát đất từ lâu, lời của Ninh Ngọc như thánh chỉ, cậu ta nghĩ thầm anh Ninh suy nghĩ thật chu toàn nha! Lập tức cảm kích nói: “Được ạ, vậy Kỷ Lăng làm phiền anh Ninh nhé! Nhất định phải đưa cậu ấy về nhà an toàn đó ạ!”
Ninh Ngọc mỉm cười gật đầu.
Kỷ Lăng: “???”
Mình cứ thế mà bị vứt cho Ninh Việt sao? Cậu đang định nói gì đó thì đột nhiên một bàn tay ấm nóng ấn lên bả vai cậu, người thanh niên anh tuấn đẹp trai nghiêng mắt nhìn cậu, đôi mắt trong đêm tối ôn hòa sâu thẳm, anh nói: “Yên tâm, tôi sẽ đưa cậu trở ề an toàn.”
Kỷ Lăng: “...”
Đợi khi cậu hốt hoảng ngồi lên xe Ninh Ngọc thì mới bắt đầu suy nghĩ, sao mình lại đồng ý vậy? Ban nãy vì sao không kiên quyết từ chối chứ?
Thế nhưng, vì sao mình lại phải từ chối nhỉ?
Anh ta chỉ là chú của bạn học mà thôi, nhìn trông cũng rất dễ nói chuyện, người ta chỉ tốt bụng đưa mình về, mà rốt cuộc mình lại nghĩ gì vậy...
Anh ta cũng có phải Ninh Ngọc đâu!
Trong lòng Kỷ Lăng nghĩ như vậy, nhưng lại không dám quay đầu lại nhìn, chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Đường phố ban đêm không có xe mấy, vô cùng yên tĩnh, bên cạnh là tiếng hít thở khe khẽ của người đàn ông, rơi vào trong tai cậu từng chút một.
Ninh Ngọc à…
Ánh mắt Kỷ Lăng có chút thất thần, cũng không biết anh ta ở thế giới kia như thế nào rồi, lúc cuối cùng mình làm như vậy, chắc hẳn là anh ta rất đau lòng nhỉ? Thế nhưng mình sắp phải về nhà rồi, đã không còn cần thiết phải nói gì nhiều thêm nữa.
Trong vô thức, xe đã dừng lại dưới khu nhà của cậu.
Kỷ Lăng mở cửa xe bước xuống, ngẩng đầu lên nhìn những ánh đèn trong tòa chung cư, sau đấy quay đầu lại nói với Ninh Việt: “Cảm ơn anh, tạm biệt.”
Người thanh niên ngồi trong xe, ngón tay thon dài tùy ý gác trên vô lăng, môi mỏng hơi mím, giương mắt nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên khẽ giọng nói: “Nơi đây chính là nhà của cậu sao?”
Kỷ Lăng có chút khó hiểu, đương nhiên đây là nhà của tôi rồi, không phải tôi nói địa chỉ cho anh rồi anh mới đưa tôi tới đây sao?
Cho dù cảm thấy đối phương biết rõ còn hỏi, nhưng Kỷ Lăng vẫn cong mắt cười: “Ừm.”
Ninh Ngọc nhìn nụ cười thẹn thùng ôn hòa của cậu thiếu niên, không nói gì nữa.
Anh cứ như vậy mà nhìn cậu thiếu niên xoay người rời đi, bóng lưng dần dần biết mất, đi vào trong đêm đen từng chút một.
Hóa ra em thực sự không lừa tôi à...
Em về nhà rồi.
Thế thì rất tốt, thật đấy.
…
Cảnh Tùy ngồi trong văn phòng của mình, biểu cảm trông nặng nề mà lạnh nhạt.
“Đây là thời khóa biểu của Kỷ Lăng mà anh muốn...” Thẩm Trác Minh cung kính đặt tư liệu xuống trước mặt Cảnh Tùy, do dự một chút, nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi có thể mạo muội hỏi một chút không, anh cần cái này để làm gì vậy?”
Cảnh Tùy không trả lời Thẩm Trác Minh, tầm mắt của anh ta dừng trên thời khóa biểu, một lúc sau, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài một chuyến.”
Thẩm Trác Minh đi nhanh hai bước đuổi theo, hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh đi đâu ạ?”
Cảnh Tùy cuối cùng cũng quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn anh ta: “Trường học.”
Thời gian này Kỷ Lăng không có tiết, nếu đi thì có lẽ có thể chạm mặt cậu.
Mấy ngày nay không có lúc nào là anh ta không nhớ tới cậu thiếu niên của anh ta, tuy rằng không có chứng cứ, nhưng trực giác trong nội tâm anh ta nói rằng đây chính là người mà anh ta tìm kiếm chờ đợi, giờ anh ta chỉ muốn mau chóng tới gặp cậu thôi.
Thẩm Trác Minh ngây ngốc đứng yên tại chỗ, trong lòng như có hàng vạn con ngựa đang chạy qua, không phải chứ! Tổng giám đốc Phó vừa nhìn thời khóa biểu liền tới trường học, cái này nếu nói không phải là tới gặp Kỷ Lăng thì anh ta sẽ chặt đầu mình xuống ngay!
Thế nhưng, vì sao tổng giám đốc Phó lại muốn đi gặp Kỷ Lăng vậy?!
Thẩm Trác Minh chẳng hiểu cái quái gì cả, nhưng là một trợ lý đủ tư cách, anh ta vẫn hoàn hồn lại đuổi theo, sau đó tự mình đi tới giúp Tổng giám đốc Phó lái xe.
Cảnh Tùy khẽ khép hai mắt lại, ngồi dựa vào ghế đằng sau, trầm giọng dặn dò: “Tới tòa kí túc xá của Kỷ Lăng.”
Thẩm Trác Minh không dám làm trái mệnh lệnh, khởi động xe.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Thẩm Trác Minh lái xe tới dưới tòa kí túc xá của Kỷ Lăng, quay đầu nói: “Tổng giám đốc Phó, tới rồi ạ.”
Cảnh Tùy chậm rãi mở mắt ra, nhưng lại không hề xuống xe, cũng không hạ cửa kính xe xuống, chỉ nhìn ra bên ngoài cách một tấm kính, vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Trác Minh cũng nhìn sang, cuối cùng chẳng nhìn thấy gì cả: ...
Nhưng sếp không nói gì, anh ta cũng chỉ có thể chờ đợi.
Thế là anh ta cùng Cảnh Tùy ngồi ở đó nhìn, nhìn rồi nhìn, nhìn rồi nhìn, nhìn tới mức mắt anh ta cay luôn rồi, cổ cũng cứng luôn, tâm mắt hoa cả đi. Anh ta lặng lẽ vươn tay ra bóp bả vai của mình, lại lắc lắc cái cổ, vừa quay đầu lại liền thấy sếp vẫn duy trì tư thế đó ngồi đó nhìn.
Thẩm Trác Minh: ...
Cũng không biết là bao lâu trôi qua, đúng lúc anh ta sắp mất đi sự kiên nhẫn, vẻ mặt Cảnh Tùy cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Cậu thiếu niên kẹp giá vẽ, xách cái túi, cùng mấy năm sinh cười đùa đi qua đây.
Sau đó đi từ cổng vào bên trong tòa kí túc xá.
Từ khi cậu xuất hiện trong tầm mắt của Cảnh Tùy, tới lúc cậu đi vào trong tòa ký túc xá biến mất khỏi tầm mắt, tổng cộng cũng chỉ khoảng mấy chục giây mà thôi.
Sau đó Cảnh Tùy thu lại tầm mắt, nói với Thẩm Trác Minh: “Quay về.”
Thẩm Trác Minh: ...
Cuối cùng anh ta cũng hiểu được một chút rồi, thời khóa biểu của Kỷ Lăng mà sếp muốn anh ta điều tra, lại ở đây vất vả đợi hơn một tiếng đồng hồ, nhìn một tiếng đồng hồ, chính là để nhìn Kỷ Lăng một cái.
Tuy rằng đáp án này vô cùng hoang đường, nhưng đây là đáp án duy nhất mà Thẩm Trác Minh có thể nghĩ ra được, anh ta cảm thấy không phải sếp điên rồi, mà là anh ta điên rồi.
Tổng giám đốc Phó anh minh thần võ của anh ta, Tổng giám đốc Phó không gần nữ sắc, lẽ nào thực ra là gay ngầm sao?! Hơn nữa lần đầu tiên thích người khác còn thâm tình như vậy nữa! Thâm tình giống như nhân vật trong tiểu thuyết đau khổ vậy.
Đợi đã, hình như trọng điểm của mình bị lệch rồi? Trọng điểm chính là Tổng giám đốc Phó lại thích con trai của Dương Vy?! Vì sao sếp lại thích con trai của Dương Vy chứ? Cảnh tượng ban nãy nói dễ nghe thì là thâm tình, nói không dễ nghe thì chính là dòm ngó! Sếp à, hành động bây giờ của anh rất đáng sợ đó anh có biết không? Đúng là cố chấp khiến người ta nổi cả da gà.
Kỷ Lăng vẫn còn là trẻ con đó! À không đungs, tuy rằng Kỷ Lăng đã thành niên rồi, nhưng anh lớn hơn người ta tận mười tuổi đó! Nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp mà?
Đường đường là tổng giám đốc lại có ý đồ đen tối với con trai của cấp dưới.
Chuyện này thì điên rồ tới mức nào chứ!
Thẩm Trác Minh cảm thấy mình cầm phải nhắc nhở sếp một chút đừng có phạm sai lầm, anh ta nói với ý sâu xa: “Đây là con trai của chị Dương, năm nay mới mười tám tuổi thôi ạ.”
Ánh mắt Cảnh Tùy nhìn anh ta cuối cùng cũng có sự thay đổi, có chút thâm trầm có chút u ám, chậm rãi cất lời, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Cậu muốn nói cái gì?”
Thẩm Trác Minh nhìn vào ánh mắt anh ta, không khỏi cảm thấy giật mình trong lòng, đột nhiên không nói lên lời.
Anh ta vội vàng quay đầu tiếp tục lái xe, nghĩ thầm có thể là mình suy nghĩ nhiều rồi, với thân phận địa vị tính cách của sếp, sao có thể làm được chuyện điên rồ như vậy chứ? Có lẽ anh ấy làm như vậy là có lý do của anh ấy, nói đi nói lại, nếu như sếp thật sự thích Kỷ Lăng, muốn theo đuổi cậu ấy, lẽ nào mình có thể ngăn cản được hay sao? Kỷ Lăng có quyền tự do yêu đương mà.
Tóm lại, tuy rằng mình không được làm gì, nhưng thời gian này nhất định sẽ coi chặt sếp! Nếu như ngộ nhỡ anh ấy thật sự muốn làm chuyện điên rồ gì đó thì mình sẽ báo cảnh sát!
Anh ta sẽ để ý sếp!
Dường như Cảnh Tùy biết Thẩm Trác Minh đang suy nghĩ điều gì, nhưng không hề để ý, nhắm mắt lại lần nữa.
Sao anh có thể, làm cậu tổn thương lần nữa được cơ chứ?
…
Gần đây Kỷ Lăng rất bận học, hơn nữa còn phải chuẩn bị việc triển lãm tranh, chủ đề của triển lãm tranh lần này là bầu trời, nói tới bầu trời, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kỷ Lăng, chính là các bầu trời đẹp đẽ mà cậu nhìn thấy ở thế giới Tinh Tế, vũ trụ rộng lớn tráng lệ.
Hôm nay cậu ngồi một mình bên sân vận động, lấy tập phác họa ra vẽ vẽ viết viết.
Bên trên đều là những bản nháp lung tung.
Cậu nhớ tới rất nhiều bầu trời, nhưng đều không vừa ý, thế là lại bắt đầu tưởng tượng tới lúc còn ở thế giới Tinh Tế, cuối cùng nhớ tới hành tinh Tiên Vân.
Lúc đó Cảnh Tùy đưa cậu lên một chiếc phi thuyền nhỏ trôi lơ lửng trong biển mây, đi tới các đỉnh núi cao vời vợi hứa hẹn với cậu, tuy rằng cậu bị dọa cho chạy trối chết, nhưng cảnh đẹp lúc đó lại khó mà quên được, bầu trời của hành tinh Tiên Vân đẹp đẽ như vậy, còn đẹp hơn so với bất cứ bức tranh nào mà Kỷ Lăng nhìn thấy...
Cậu bỗng nhiên đặt bút lên, từng chút một, vẽ lại cảnh tượng lúc đó lên quyển phác họa.
Nhưng trong bức vẽ không có cậu và Cảnh Tùy.
Chỉ có phong cảnh.
Dần dần Kỷ Lăng tìm được cảm giác, động tác vẽ cũng nhanh hơn một chút, đường nét cảnh tượng đẹp đẽ xuất hiện...
Mấy ngày nay, chỉ cần có thời gian là Cảnh Tùy sẽ tới trường, nhìn trộm Kỷ Lăng một cái.
Không phải anh ta không muốn xuất hiện, chỉ là chưa nghĩ xong nên đối mặt như thế nào, anh ta sợ mình đoán nhầm, nhận được kết quả mà bản thân sợ hãi khó mà chấp nhận được, cho nên giống như một người đi trong sa mạc vậy, chỉ có thể dùng cách này để giải khát.
Hôm nay anh ta họp xong, tự mình lái xe tới đây, rất nhanh đã tìm thấy cậu thiếu niên đang ở sân vận động, mấy ngày nay anh ta đã hiểu được thói quen của Kỷ Lăng.
Lúc rảnh rỗi, cậu thiếu niên thích ngồi ở góc sân vận động vẽ vời, ngây người.
Anh ta liền đứng ở xa xa.
Nhìn ngắm cảnh tượng đẹp đẽ yên bình này...
Kỷ Lăng vẽ đã lâu, cắn cắn đầu bút, lại duỗi eo một cái, hôm nay vẽ quá vào cầu rồi, trông sắc trời đã dần chuyển thành hoàng hôn, còn nổi cả gió, Kỷ Lăng thu dọn tập vẽ phác họa của mình, tuỳ tiện kẹp dưới nách, quay người rời đi.
Hôm nay Cảnh Tùy nhìn có hơi nhập tâm, lúc phản ứng lại, cậu thiếu niên đã quay người, bất chợt đối diện với đôi mắt đen láy của người dand ông, vốn dĩ anh ta đã nên rời đi, bỗng bước chân lại không thể động.
Thực ra, không quá muốn rời đi.
Nếu đã đụng phải, vậy cứ như thế đi.
Kỷ Lăng thấy Cảnh Tùy thì cũng có chút kinh ngạc, sau đó đi lại gần, nở nụ cười sáng lạn, nói: “Anh Phó, sao anh lại ở đây?”
Kỷ Lăng cảm thấy đúng là trùng hợp mà, không ngờ lại gặp được Cảnh Tùy ở trường, hiếm thấy thật sự.
Cảnh Tùy nhìn cậu, im lặng một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Công ty tôi giúp đỡ mấy sinh viên khó khăn, tôi tới xem một chút.”
Kỷ Lăng kinh ngạc tán thưởng mà nhìn Cảnh Tùy.
Đầu năm nay không ít vụ giúp đỡ sinh viên nghèo vượt khó, nhưng Tổng giám đốc tự mình tới xem xét thì ít thấy lắm, đây là người có lòng yêu thương và trách nhiệm ý thức với xã hội biết bao! Thiện cảm của Kỷ Lăng dành cho anh ta tăng lên lại lần nữa, cười nói: “Hoá ra là như vậy.”
Cảnh Tùy nhìn đôi mắt sáng ngời mang ý cười của cậu thiếu niên, khuôn mặt trong sáng thanh tú, cũng không kìm được cảm giác vui vẻ, khoé môi chậm rãi nở nụ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Thật ra anh ta có rất nhiều câu muốn hỏi, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên mở lời từ đâu.
Bỗng chốc, bầu không khí trở nên hơi im lặng.
Kỷ Lăng ngại ngùng cười một cái, sờ đầu nói: “Anh Phó chuẩn bị về rồi hả? Tôi... a!”
Người đàn ông nọ đột nhiên giơ tay kéo lấy cậu, ôm cậu vào trong lòng mình, Kỷ Lăng nhất thời không phòng bị, khiến tập phác thảo kẹp ở nách bị bay lên rồi rơi xuống đất, sau lưng thổi tới một trận gió lạnh.
Một người trẻ tuổi đạp xe nhanh như gió lướt ngang qua, ở xa xa hô lên: “Xin lỗi, vừa nãy không nhìn thấy cậu!”
Chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Mũi Kỷ Lăng cọ vào bộ vest của người đàn ông, ngửi được mùi hương nhàn nhạt, sắc mặt hơi phiếm hồng, vội vàng thoát khỏi lòng anh ta, căng thẳng nói: “Cảm ơn...”
Nhưng người đàn ông cứ như không hề nghe thấy lời cậu nói vậy.
Chỉ nhìn chằm chằm vào tập vẽ phác họa bị gió thổi mở ra trên nền đất, không hề cử động.