"Em muốn xử lý thế nào?" Trước khi ngủ, Phó Chi Tề hỏi.
"Hả?"
"Chuyện hợp tác ấy. Muốn tôi làm như không biết gì hay xiêu lòng đồng ý?"
Chu Thanh Ý đùa: "Hoặc là trực tiếp từ chối được hong? Để Chu Danh Bác không chiếm được món hời nào hết."
Anh bất ngờ với thái độ của em với Chu Danh Bác nhưng nhà họ Chu làm như vậy thì em đau lòng cũng là chuyện thường.
"Cũng được." Phó Chi Tề nói: "Tôi có thể nói thẳng là tôi không hài lòng."
Dù cho bọn họ có dùng lý do quen thuộc là đã có đối tác ổn định.
Chu Thanh Ý cười rộ lên: "Thì ra cảm giác khi yêu đương lại tốt như vậy."
Được người ta yêu thương, chiều chuộng, che chở. Dẫu có bất kỳ yêu cầu gì thì vẫn sẽ được đáp ứng.
Thậm chí Phó Chi Tề không sửa lại trò đùa chả có miếng nghiêm túc nào của em mà còn bảo: "Cho nên sau này em có mong muốn gì thì phải nói ra."
"Cái gì cũng được ạ?"
"Nếu như tôi có thể làm được."
Chu Thanh Ý nắm chặt lấy chăn theo bản năng nhưng nhanh chóng buông ra. Vẫn giữ giọng nói thoải mái như cũ, em như thuận miệng hỏi:
"... Vậy không ly hôn nữa có được không?"
Anh giật mình, không hề trả lời.
Lòng Chu Thanh Ý trống rỗng. May mà vừa nãy mình không thể hiện quá mức ra ngoài mặt nên vẫn miễn cưỡng xem là một trò đùa được.
Cuối cùng Chu Thanh Ý đành phá vỡ sự yên lặng, em nói bằng giọng nhõng nhẽo:
"Anh là người duy nhất em có thể tin tưởng được ý. Em hông muốn rời xa anh đâu."
Trông em đáng thương một cách cực kỳ giả trân. Thế nên chả thấy tội nghiệp gì mà còn giống đang làm nũng hơn.
Chu Thanh Ý mừng vì mình còn có cái cớ để qua ải trót lọt này.
Khẽ đè lên vai em nhưng nghĩ đến cái gì đó, Phó Chi Tề lập tức thu tay về.
"Tôi sẽ không ép em đi."
Trong lòng anh lặng lẽ nói tiếp, trừ phi chính em muốn rời đi.
Chu Thanh Ý tự giễu nghĩ, quả nhiên chỉ cần mình lấy lý do "mất trí nhớ" hay "lẻ loi hiu quạnh" thì có thể đổi lấy sự nhượng bộ của anh.
Em tắt đèn khiến nguồn sáng trong phòng biến mất. Trong bóng tối, em chẳng thấy rõ vẻ mặt của Phó Chi Tề, Phó Chi Tề cũng chẳng thấy em.
"Ngủ thôi." Chu Thanh Ý bảo.
Lát sau, em mở miệng:
"Hay anh vẫn cứ xem thử điều kiện Chu Danh Bác đưa ra đi. Tuy chắc cũng chả có gì đặc biệt đâu nhưng nếu thích hợp thì... có thể kiếm tiền lời cho nhà họ Chu cũng tốt mà."
Giọng em vẫn nhẹ nhàng như thế.
Nhưng đến tận khuya khoắt thì Phó Chi Tề mới ngủ được.
Hình ảnh trong giấc mơ của anh cực kỳ hỗn loạn, đều là về quá khứ.
Khi anh bước ra khỏi phòng họp, Chu Thanh Ý lỗ mãng ngăn anh lại, hai mắt em đỏ hoe. Đối với thoả thuận của bọn họ, Chu Thanh Ý chỉ xác nhận lại với anh là có ba năm thôi phải không. Sau đó chẳng thèm xem thử mà đặt bút ký. Đêm tân hôn, anh đè vai Chu Thanh Ý xuống. Dù cảm nhận em đang sợ đến mức toàn thân run rẩy nhưng vẫn cắn rách tuyến thể của em...
Tựa như hoa trong gương, trăng trong nước*, vừa chạm vào đã lập tức vỡ tan.
*Những thứ ảo ảnh không có thật.
Mà sóng nước lay động trong phút chốc, hình ảnh chợt trở nên rõ ràng hơn.
Phó Chi Tề nghe thấy âm thanh trầm trầm nhưng rõ ràng của Chu Thanh Ý.
Em nói, ngài Phó*, tôi đã nhớ lại rồi.
*Chỗ này là Phó tiên sinh, tiên sinh có thể thay bằng các xưng hô như anh, chú, cậu,.. đều được. Nhưng đang là ác mộng của anh Tề nên xưng ngài cho nó xa cách.
Cảm ơn ngài đã chăm sóc tôi suốt khoảng thời gian này.
Còn giờ thì tôi phải chuyển đi thôi.
Đợi đã, Phó Chi Tề xúc động nói, chân em... không tiện đâu.
Đã khỏi rồi, Chu Thanh Ý đáp, tôi không muốn làm phiền ngài.
Anh chẳng còn lời nào để nói nữa.
Hình ảnh lại xoay một vòng. Phó Chi Tề gõ cửa phòng Chu Thanh Ý, chẳng có ai trả lời nên anh tự ý đè nắm cửa xuống...
Chu Thanh Ý đang xem hợp đồng thỏa thuận kết hôn. Vẫn là giọng nói anh quen thuộc, vẫn là khoé miệng đang cong cong ấy. Lần này em không vội vàng bỏ hợp đồng xuống. Mà lại cong môi mỉm cười với Phó Chi Tề, nụ cười vừa dịu dàng vừa ngọt ngào.
Sau đó chẳng có một chút lưu luyến gì, em nói: "Chỉ còn một năm nữa thôi, ngài sẽ không đổi ý đúng không?"
Dường như bọn họ chưa từng có chút thân mật nào, chỉ đang lặng lẽ đến từng ngày.
Ba trăm, một trăm, ba mươi, mười, không.
Cùng lắm chỉ trong cái chớp mắt.
Lần này là cửa phòng Phó Chi Tề bị gõ. Bên ngoài là Chu Thanh Ý đang đứng sừng sững, trong tay là tờ giấy ly hôn đã ký.
Em chẳng muốn gì cả.
Nhưng Phó Chi Tề vẫn muốn cho em một số tài sản để em có chỗ ở.
"Không cần đâu." Chu Thanh Ý lễ phép nói: "Ngài Phó bằng lòng để tôi đi đã là món quà lớn nhất rồi."
Phó Chi Tề bỗng mở mắt.
Mùi hạnh nhân quyện lại trong không khí như nhắc nhở anh, chỉ là một giấc mơ thôi.
Chu Thanh Ý vẫn chưa khôi phục ký ức, vẫn còn ở bên anh.
Biết rõ là không nên nhưng Phó Chi Tề vẫn cảm thấy may mắn.
Song anh lập tức nghe thấy em đang lẩm bẩm gì đó. m thanh rất nhỏ nhưng kèm theo tiếng khóc nức nở.
Dựa vào vài tia sáng le lói, nhạt nhòa, Phó Chi Tề thấy em đang co ro. Một bàn tay không được tự nhiên vòng qua cổ, che kín gáy.
Cuối cùng anh cũng nghe rõ từ mà Chu Thanh Ý liên tục lặp lại là "đừng".
Tựa như giấc mơ trở thành hiện thực, trái tim anh chìm xuống dưới đáy. Phó Chi Tề tự động điền nốt câu nói này.
... Đừng đánh dấu em.
Thế nhưng khi anh đến gần Chu Thanh Ý, muốn gọi em thoát khỏi ác mộng thì lại nghe thấy:
"Đừng rời bỏ em."
________________
Editor: Hai bạn trẻ đang dằn vặt tui đó, hai bạn có biết không ToT