Chỉnh ánh sáng đèn ở mức thấp nhất, Phó Chi Tề nhỏ giọng gọi Chu Thanh Ý.
Khó nói được là em tự tỉnh hay bị anh đánh thức.
Ánh mắt em mê mang hồi lâu, hơi thở dồn dập. Phó Chi Tề hơi lo lắng, muốn đỡ em ngồi dậy. Nhưng vừa đụng vào anh, Chu Thanh Ý lập tức như bị điện giật, bàn tay che sau gáy cũng đột ngột thả xuống.
Chần chờ một lúc, anh vẫn để Chu Thanh Ý nửa ngồi dậy và vỗ nhẹ lưng em: "Không sao rồi. Dù em mơ thấy gì thì bây giờ đã không sao rồi."
Đợi khi ánh mắt Chu Thanh Ý chuyển động, em tự ngồi thẳng lên thì Phó Chi Tề mới hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy em?"
"... Mơ thấy ác mộng thôi."
"Còn gì nữa không?"
Tránh né ánh mắt anh, Chu Thanh Ý trầm giọng đáp: "Không ạ."
Phó Chi Tề nắm lấy đôi tay của Chu Thanh Ý, nói xin lỗi rồi dùng tay khác vén tóc em lên.
Xương cổ tay của Chu Thanh Ý khá nhỏ nhắn. Lúc hai tay em bị anh khống chế, muốn giãy cũng giãy không được.
Phó Chi Tề thấy trên phần da trắng trẻo của Chu Thanh Ý, chỗ tuyến thể như bị bỏng, đỏ ửng và hơi sưng.
"Em... động dục à?"
"Không." Chu Thanh Ý gấp gáp trả lời: "Em không có động dục."
Phó Chi Tề im lặng nhìn em.
Đầu Chu Thanh Ý cúi thấp đến mức không còn thấp hơn được nữa. Cuối cùng, em đành ngập ngừng bảo: "Do em sờ nó thôi."
Đầu Phó Chi Tề bỗng loé hình ảnh Chu Thanh Ý trong bóng tối che đi tuyến thể của mình, không khỏi nín thở một lúc. Anh vội vã thu bàn tay đang vén tóc em. Tóc dài xõa xuống, che đi phần gáy sưng tấy.
"Tại sao vậy em?"
Hầu kết Chu Thanh Ý lăn lên lăn xuống nhưng em chẳng tài nào mở miệng được.
Phó Chi Tề lặp lại câu hỏi một lần nữa.
"... Bởi vì nếu không có đánh dấu." Chu Thanh Ý khẽ nói: "Em sẽ thấy cực kỳ khó chịu."
Phó Chi Tề không ngờ tới nguyên nhân này. Anh đã từng nghe nói, cho dù là đánh dấu tạm thời thì Omega vẫn sẽ có một chút ỷ lại với Alpha. Sẽ vui mừng vì được chạm vào, sẽ lo âu do phải xa nhau. Có người so sánh đánh dấu tạm thời như cái vòng siết chặt cổ mà Alpha đeo cho Omega. Càng bị đánh dấu nhiều lần thì vòng cổ càng tiến vào trong máu thịt, muốn lấy xuống sẽ càng vô cùng đau khổ.
Thế nhưng cũng có người nói, do thể chất khác nhau nên có vài Omega sẽ không phản ứng mạnh như thế.
Trước đây Chu Thanh Ý luôn có vẻ lãnh đạm, không thích bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Phó Chi Tề. Cho nên anh đã cho rằng em là ngoại lệ.
Phó Chi Tề im lặng quá lâu làm Chu Thanh Ý bất an mà ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh.
"... Là chuyện bình thường thôi." Chu Thanh Ý mím môi: "Em đã tra rồi, khi đánh dấu nhạt đi thì cảm thấy khó chịu là chuyện bình thường. Không chỉ mỗi em thấy thế."
"Có cách nào để giảm thiểu cảm giác đó hay không?"
"Không ạ." Chu Thanh Ý đáp.
Em do dự một chút rồi nói: "Lúc có anh bên cạnh thì sẽ thấy tốt hơn tí xíu."
Phó Chi Tề còn muốn hỏi, vậy trước đây em đã thế nào? Đều một mình lặng lẽ vượt qua à?
Nhưng lời nói còn chưa được thốt ra thì anh lại nhớ Chu Thanh Ý đã quên rồi.
Tổng cộng Phó Chi Tề đánh dấu em bốn lần. So với quãng thời gian kết hôn hai năm của bọn họ thì chẳng được xem là nhiều.
Anh vẫn luôn nhắc nhở chính mình, Chu Thanh Ý muốn rời đi nên không được phép để em có gánh nặng.
Song hoá ra đã có từ lâu rồi.
Rất muốn giúp em nhưng tất cả những gì anh có thể làm cũng chỉ là nắm chặt cái vòng cổ của em.
*
Hai ngày sau, đã đến ngày Chu Thanh Ý đi hồi phục chức năng.
Phó Chi Tề đã hoãn một cuộc họp để đi cùng với em.
Đến phòng phục hồi, Chu Thanh Ý muốn một mình vào nên Phó Chi Tề cũng không cố chấp theo.
Trước lúc bước vào, em hỏi: "Anh sẽ chờ em ở ngoài đúng không?"
"Tôi sẽ." Phó Chi Tề trả lời.
Giữa chừng, bác sĩ điều trị chính của Chu Thanh Ý có đi ra và trò chuyện với anh về tình hình của em.
Bác sĩ nói Chu Thanh Ý là bệnh nhân có tốc độ phục hồi nhanh nhất. Ý chí của em rất kiên định, cực kì phối hợp với huấn luyện hồi phục. Sau khi về nhà có thể thử tự đi lại bằng nạng.
Bác sĩ vừa nói một số thứ cần lưu ý xong không lâu thì điện thoại Phó Chi Tề vang lên. Chu Thanh Ý muốn anh vào. . truyện teen hay
Mở cửa, Phó Chi Tề thấy em đang ngồi xe lăn. Trán đã thấm mồ hôi, lưng cũng không thể ngồi thẳng.
Phó Chi Tề: "Tôi rót cho em cốc nước."
"Không, anh lại đây." Chu Thanh Ý bảo: "Ôm em một chút."
Phó Chi Tề bước tới nhưng đứng lại. Anh do dự chốc lát rồi đến gần hơn một tí.
Giang hai tay, Chu Thanh Ý kiên quyết ôm chặt lấy anh. Trên mặt em đầy mồ hôi nên Chu Thanh Ý ngửa ra sau một chút để không dính vào âu phục của Phó Chi Tề.
"Em muốn dựa thì cứ dựa đi." Phó Chi Tề nói.
Lập tức dán sát vào, dường như em rất ỷ lại anh nên phải cọ một chút mới chịu.
"Mệt lắm đúng không em?"
Chu Thanh Ý "Dạ" một tiếng mơ màng bằng giọng mũi.
Phó Chi Tề xoa tóc em: "Khổ cho em rồi."
Yên tĩnh một lúc, Chu Thanh Ý bảo: "Thì ra có người ở bên ngoài chờ mình là cảm giác như vậy. Lúc trước em hay nhìn những gia đình ngồi ngoài hành lang mà chẳng làm gì, thấy họ rất lãng phí thời gian. Huấn luyện là phải dựa vào chính mình, có người đi cùng hay không đâu có quan trọng. Nếu có gì bất tiện thì gọi người chăm sóc là được rồi."
"Mãi đến tận lúc anh đợi em ở ngoài, em mới phát hiện ra là không phải như vậy."
Không phải là một công việc, một nhiệm vụ cần hoàn thành. Người ngoài cửa sẽ quan tâm em có mệt hay không, có đau hay không chứ không phải thấy cửa mở là phiền phức lại tới rồi.
"Sau này tôi đều sẽ đi cùng em." Phó Chi Tề đáp.
Chu Thanh Ý cười rạng rỡ, chỉ nhìn biểu cảm thì chắc chắn sẽ không nhận ra em đang rất đau.
Em thật sự là một người rất giỏi nhịn đau.
Phó Chi Tề nghĩ như thế rồi lại nhớ đến cuộc trò chuyện với bác sĩ cách đây một ngày.
Bác sĩ nói, Omega bị đánh dấu tạm thời đúng là sẽ cảm thấy bị vứt bỏ khi đánh dấu nhạt đi.
"Kể cả không có tình cảm sao?"
"Kể cả không có tình cảm." Bác sĩ xác nhận: "Có tình cảm thì còn đau khổ hơn."
Cộng thêm bác sĩ điều trị vừa nói cho anh biết, thuốc mà Chu Thanh Ý đang uống xung đột với tất cả các loại thuốc ức chế hiện nay.
________________________
Editor: Chương này có một con dao giấu trong bọc kẹo to hơn bạn nghĩ và cũng báo trước là chúng ta sắp được ăn thịt:)))))))