“Bản công chúa là tới đưa nhi tử cho ngươi, Triệu Ngọc không hổ là nhi tử ngoan của ngươi, một lòng chỉ nghĩ đến ngươi, hoàn toàn mặc kệ tình cảm mẫu tử với ta.”
“Một khi đã như vậy, đứa nhỏ này liền cho ngươi đi, bản công chúa cũng không cần!”
Không chỉ có một mình Triệu Phi Dương sửng sốt, Triệu Ngọc cũng sửng sốt.
“Mẫu thân, người không cần Ngọc nhi nữa sao?”
Bộ dáng của nó trông rất là đáng thương, nếu là ngày thường, Bối Cẩm Nhược đã sớm mềm lòng mà ôm nó dỗ dành an ủi.
Nhưng mà nàng ta đã dỗ dành suốt bốn năm, lại dỗ ra một đứa vô ơn.
Hiện tại nó vẫn chỉ là sói con (ý nói bạch nhãn lang), chờ đến lúc trưởng thành chẳng phải là sẽ càng thêm càn rỡ.
Triệu Phi Dương cũng ý thức được, Quảng Đức trưởng công chúa đã triệt để thất vọng về Triệu Ngọc rồi, đứa nhỏ này đã không thể kiềm chế được nàng ta nữa.
“Cẩm Nhược, tại sao ngươi lại có thể nhẫn tâm như thế?”
“Ngọc nhi chỉ mới 4 tuổi, nó không thể không có mẫu thân, sao ngươi có thể vứt bỏ nó?”
Triệu Ngọc đã sắp khóc tới nơi.
Tốt xấu gì cũng là đứa con nàng ta yêu thương bốn năm, Bối Cẩm Nhược bị tổn thương đên lạnh thấu tâm can, nhưng vẫn còn hơi mềm lòng một chút, quyết định cho Triệu Ngọc một cơ hội.”
“Triệu Ngọc, ta hỏi con một lần nữa, giữa phụ thân và mẫu thân chỉ có thể chọn một người, con sẽ chọn phụ thân hay là mẫu thân.”
Triệu Ngọc nước mắt trào ra: “Ta muốn, ta muốn tất cả đều là của ta, ta bắt buộc phải chọn sao mẫu thân?”
“Người ở lại không được sao? Người không phải thương Ngọc nhi nhất sao? Người không phải yêu Ngọc nhi nhất sao?”
“Người thích Ngọc nhi đều là giả sao?”
Bối Cẩm Nhược đã biết lựa chọn của nó, đứa nhỏ này nàng ta vẫn là nuôi không thân nổi.
Nàng ta xoay người ngồi lên xe ngựa rời đi.
Triệu Ngọc ở phía sau gọi nàng ta thảm thiết, Bối Cẩm Nhược mở cửa sổ thăm dò nhìn ra ngoài.
Nàng ta vẫn lo lắng cho Triệu Ngọc, nếu nó chạy đuổi theo xe ngựa của nàng ta có thể bị té ngã hay không, có thể xảy ra chuyện hay không.
Kết quả tiếng gọi của nó tuy nghe rất là thê lương, nhưng là một bước cũng không có đuổi theo.
Bối Cẩm Nhược cười tự giễu, lập trường thật là kiên định, là nàng ta tự mình đa tình rồi.
Bối Cẩm Nhược tựa vào trên thành xe, thân mình lay động theo xe ngựa chạy, nhưng lại giống như lục bình không có rễ.
Vào cung một chuyến, nàng ta mất đi hai đứa con.
Đả kích quá lớn, nàng ta cuộn tròn thân thể, che mặt khóc rống.
Tiếng khóc bị át bởi tiếng vó ngựa và bánh xe, hơn nữa nàng ta cũng không dám khóc quá lớn.
Nếu bị hạ nhân bên ngoài nghe được, nàng ta khó giữ được thể diện.
……
Quảng Đức trưởng công chúa bởi vì chuyện của nhi tử mà đau lòng, bên này Hàm Ninh trưởng công chúa cũng bởi vì chuyện của nhi tử mà phát sầu.
Tiên sinh trước kia của Bối Kiềm hoàn toàn dựa theo phương pháp dạy học cho mọt sách để dạy cậu.
Hiện tại cậu tuổi tác không lớn, đạo đức cũng rất cao.
Bao thế hệ Bối gia bọn họ, ít nhất là các đời hoàng đế đều rất là gian xảo.
Kết quả tới thế hệ của Bối Kiềm, mở miệng ra đều là lễ nghi, đều là câu nói của thánh nhân, tuân theo đạo quân tử cũ kĩ.
Thật là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh mà.
Nhưng cứ như vậy khi đến Hoằng Văn Quán sẽ bị đám nhóc ranh ma kia bắt nạt.
Bối Tẫn Hoàn quyết định giáo dục tư tưởng cho Bối Kiềm.
Nàng tuy rằng chỉ có một đứa con, cái gì tốt đều muốn cho nó, thế nhưng cũng không phải cưng chiều không có điểm giới hạn.
Nàng định ra một số quy tắc cho Bối Kiềm, ví dụ như không thể đi ngủ muộn.
Nhi tử của nàng trước đây có rất ít đồ chơi, nàng tặng rất nhiều đồ chơi mới lạ cho đứa nhỏ này.
Trong đó một cái cửu liên hoàn là bảo bối trong lòng của cậu.
Bối Kiềm ngày ngày mân mê, yêu thích không buông tay.
Chơi đến mê mẩn hơn nửa đêm không chịu ngủ, tắt đèn đi ngủ cũng phải gối đầu giường.
“Buổi tối hôm qua con lại không nghe lời, lén trốn ở trong chăn chơi!”
Bối Tẫn Hoàn nghiêm mặt, nghiêm túc phê bình cậu.
Bối Kiềm tội chồng tội cũng không dám ngồi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nói: “Mâu thân con sai rồi, con đảm bảo đây là lần cuối cùng!”
Ồ, thật là dễ lừa.
“Thật ra ta không biết đêm qua con lại lén chơi.”
Bối Kiềm: “Hả?”
Bối Tẫn Hoàn: “Ta chỉ lừa con một chút, con đã trực tiếp thừa nhận.”
Bối Kiềm: “A?”
“Cho nên con xem, chỉ cần con c.h.ế.t cũng không thừa nhận, ta sẽ không có cách nào bắt con.”
Bối Kiềm mê mang: “Nhưng mà người lớn không phải đều thích trẻ con thành thật sao?”
“Đó là bởi vì trẻ con không có năng lực phân biệt thị phi, bị người ta lừa còn giúp người ta đếm tiền.”
“Nếu không nói cho người trong nhà liền khó có thể đề phòng!”
“Nếu chuyện gì cũng nói cho phụ mẫu, phụ mẫu có thể kịp thời loại bỏ mối nguy hiểm, làm cho bọn họ dễ chăm sóc con cái hơn.”
“Dù sao an toàn quan trọng nhất.”
“Nhưng con là con của công chúa, bên cạnh luôn có hạ nhân đi theo, trong cung có thái giám, bên ngoài có gã sai vặt.”
“Bọn họ có thể kịp thời bảo vệ con.”
“Chờ con trưởng thành rồi sẽ biết, thế giới của người trưởng thành cấu tạo từ những lời nói dối.”
“Khi đó lại bắt đầu hoang mang rối loạn với thế giới chân thật, còn không bằng từ nhỏ liền bắt đầu thích ứng.”
“Người làm việc lớn đều không phải quân tử gì, đều không có đạo đức gì, ví dụ như hoàng đế cữu cữu của con, ví dụ như ngoại tổ mẫu của con.”
“Nếu như bên cạnh con có điều gì khiến con cảm thấy kỳ quái, lại không cách nào phán đoán, con cũng nhất định phải nói cho ta, biết không?”
Bối Kiềm ngơ ngác gật đầu.