Thái Hậu cũng không có cảm thấy không vui, nếu bà ấy cái gì cũng không biết, có lẽ sẽ cảm thấy không vui.
Nhưng đã biết Quảng Đức trưởng công chúa c.h.ế.t như thế nào, bà ngược lại cảm thấy mừng vì Triệu Ngọc đã sớm bại lộ bản chất của mình.
Chỉ mong Quảng Đức lần này có thể tỉnh táo một chút, đừng làm cho bà ấy nhọc lòng nữa.
Triệu Ngọc nghe được chính mình sẽ bị mang đi, muốn giả vờ như vết thương lúc trước còn đau.
Tay mới vừa che lên đầu, lại nhớ tới mẫu thân nói muốn cùng nó về Triệu gia.
Vạn nhất lần này có thể hòa hảo thì sao?
Vì thế, nó lại làm như không có việc gì, buông tay xuống.
Quảng Đức trưởng công chúa mang theo người xông thẳng về Triệu gia.
Triệu Phi Dương tuy rằng bị xử cung hình, nhưng sẽ không phải tiến cung làm thái giám.
Hắn có nguyện ý hay không không quan trọng, chủ yếu là hoàng đế ghét bỏ hắn.
Mà hắn lại bị hoàng thất hưu, không thể ở lại phủ công chúa nữa, đành dọn về biệt viện do cha mẹ để lại cho hắn để dưỡng thương.
“Chủ nhân, Quảng Đức trưởng công chúa tới cửa.”
Triệu Phi Dương từ trên giường ngồi dậy, gian nan mặc quần áo, hạ nhân nâng tới một chiếc kiệu nhỏ, để hắn ngồi lên trên.
Nhưng chỉ là bước một hai bước lên kiệu thôi đã khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Hắn ở trên kiệu không có việc gì làm bèn tìm tùy tùng bên người tâm sự:
“Lần này cho dù Bối Cẩm Nhược hạ mình đến xin lỗi, ta cũng sẽ không tha thứ cho nàng ta, rõ ràng là việc giữa phu thê chúng ta, nàng ta vậy mà lại bẩm báo lên thánh thượng!”
“Làm hại bổn phò mã hiện tại không có cách nào đi ra ngoài tìm nữ nhân, nàng ta liền vui vẻ đúng không?”
“Không có cửa đâu, nàng ta làm hại ta thân thể tàn khuyết, còn muốn cùng ta nối lại tình phu thê sao? Cho dù là ta chỉ tìm người ngủ cùng cũng phải tìm người khác!”
Tùy tùng rất muốn nhắc nhở hắn, hắn hiện tại đã không còn là phò mã, hơn nữa không thể hô thẳng tên huý của trưởng công chúa.
Nhưng là ngẫm lại sau khi mình nói xong chắc chắn sẽ bị chủ nhân trách phạt, còn nếu không nói chủ nhân có khả năng sẽ gặp nạn.
Hắn do dự không bao lâu, lập tức lựa chọn chủ nhân gặp nạn.
Đánh hắn đừng đánh ta nha.
Rất nhanh, kiệu dừng trước cửa.
Lúc này, trưởng công chúa mới vén rèm cửa xe lên, từ trên xe ngựa bước xuống.
Nhìn thấy Triệu Phi Dương giống như bán thân bất toại, nằm liệt trên kiệu nhỏ liền biết hắn bị thương không nhẹ.
Thật là sảng khoái.
Nàng ta đường đường là một công chúa, cho hắn trợ lực rất lớn trên con đường làm quan.
Không ngờ người này to gan lớn mật, dám leo lên đầu nàng ta ngồi, thế nhưng nàng ta còn lo lắng muốn cho tiểu nhi tử một gia đình hoàn chỉnh, chịu đựng mọi uất ức không dám hòa ly.
Hôm nay mới biết được, gia đình mà Triệu Ngọc muốn là gia đình có phụ thân của nó.
Mẫu thân gì đó, ở trong lòng nó căn bản không quan trọng, dù sao cũng chỉ là công cụ chỉ biết mang thai, sinh con mà thôi.
Triệu Ngọc ở phía sau nhô đầu ra hô lên: “Phụ thân!”
Trong giọng nói đầy vui mừng.
Nó vui vẻ từ trên xe ngựa nhảy xuống, vừa đụng phải mặt đất đã cảm giác có chút kỳ lạ.
Tại sao lần này mẫu thân không có lải nhải kêu nó phải cẩn thận, chậm một chút?
Nhưng tất cả đều không quan trọng.
“Phụ thân, người có nhớ Ngọc nhi hay không?”
Bối Cẩm Nhược lạnh nhạt nhìn bọn họ phụ từ tử hiếu.
Nhi tử nàng ta từng cẩn thận che chở, phụ thân của nó chỉ cần đơn giản nói dăm ba câu liền có thể khiến nó không thèm quan tâm đến người mẫu thân là nàng ta.
Hai người bọn họ mới là người một nhà, nàng ta hoài thai mười tháng, giống như tặng không cho Triệu Phi Dương một nhi tử vừa tri kỷ vừa hiểu chuyện vậy.
Thật là châm biếm mà, đây hẳn là báo ứng đi.
Triệu Ngọc nhảy đến bên cạnh Triệu Phi Dương, thấy bộ dạng của hắn thì trên mặt hiện lên vẻ lo lắng rõ ràng: “Phụ thân người rất đau sao?”
“Là bởi vì không thể đi tiểu sao?”
Lời nói trẻ con trực tiếp đ.â.m thẳng vào tim Triệu Phi Dương, nhắc tới cái này hắn liền cảm thấy đau trứng.
Nhưng Triệu Ngọc là công cụ hắn dùng để áp chế Quảng Đức trưởng công chúa, Triệu Phi Dương hiện tại còn không thể tỏ vẻ cau có với nó, chỉ có thể cố gắng gồng ra bộ dáng từ phụ.
“Ngọc nhi ngoan, phụ thân không có việc gì.”
Nói xong hắn nhìn về phía Quảng Đức trưởng công chúa: “Cẩm Nhược, bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào trong rồi nói, một nhà ba người chúng ta cùng nhau nói chuyện thật tốt.”
Cái tên này đúng là không biết xấu hổ, còn một nhà ba người nữa chứ.
Bối Cẩm Nhược khẽ cười một tiếng: “Ta không đi vào.”
“Triệu Phi Dương, ngươi sẽ không cho rằng lần này ta tới là muốn níu kéo ngươi đó chứ?”
Nụ cười của Triệu Phi Dương cứng đờ, chẳng lẽ không phải sao?
Nàng ta không sợ nếu hắn thật sự đi rồi, đến lúc đó Ngọc nhi sẽ oán hận nàng ta sao?
Bối Cẩm Nhược nhìn xem hình ảnh hài hòa của một lớn một nhỏ bọn họ. Nếu như là một năm trước, nàng ta nhìn sẽ chỉ cảm thấy tốt đẹp hạnh phúc.
Hiện tại càng nhìn càng bực bội.