Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 210: Vết sẹo của Thái Lãnh Hàn



Thua người không thua trận, kém tư chất không để kém khí thế, Thái Lãnh Hàn mạnh mẽ gật đầu, đồng ý nhận lời cùng Dương Thiên Vũ tham dự “hồng môn yến”, à nhầm, tham dự một bữa ăn trưa.

 

Địa điểm được chọn là một nhà hàng ở ngay trong tòa nhà này. Thế nên, khi thang máy đã xuống đến tầng hầm thì cả Thái Lãnh Hàn lẫn Dương Thiên Vũ đều không bước ra mà đứng yên. Dương Thiên Vũ đưa tay bấm số, điều khiển thang máy di chuyển lên tầng cao nhất của tòa nhà.

 

Thang máy di chuyển êm như ru. Không gian trong thang máy lại càng tĩnh mịch đến nặng nề. Chẳng mấy chốc, một tiếng “tính toong” lại vang lên, cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Thái Lãnh Hàn bước ra ngoài trước và thoáng ngạc nhiên vì trên tầng thượng của tòa nhà này lại có một nhà hàng sang trọng đến như thế. Mặc dù lượng khách không hề đông, nhưng điều đó càng làm tôn lên vẻ quý phái, cổ điển và đầy chất quý tộc của nơi này. Trên tầng thượng lộng gió có hẳn một khoảng sân vườn rộng rãi có nhiều chậu cây xanh để cho những người thích sự thoáng đãng và hòa với thiên nhiên ngồi thưởng thức món ăn. Còn những ai thích sự riêng tư thì sẽ có những gian phòng riêng che kín rèm bên trong những khung kính cách âm.

 

Dương Thiên Vũ quen đường thuộc lối bước vào một căn phòng ở gần ban công. Nơi này có cửa sổ mở ra khoảng trời bao la, lại có vách kính được che rèm, vừa thoáng đãng lại vừa riêng tư. Thái Lãnh Hàn im lặng ngồi vào bàn, nhìn Dương Thiên Vũ đang vô cùng thoải mái và tự nhien gọi món. Có vẻ như Dương Thiên Vũ đã từng đến đây ăn nhiều lần, là khách quen của nhà hàng, nên các nhân viên phục vụ cũng rất thân thiết và thoải mái theo anh ta.

 

Sau khi gọi món xong, Dương Thiên Vũ lại nhờ phục vụ mang ra một chai rượu loại đắt tiền. Thái Lãnh Hàn vẫn tiếp tục duy trì dáng vẻ của một tảng băng lạnh ngắt, nhìn Dương Thiên Vũ rót những giọt rượu đỏ thẫm vào hai cái ly thủy tinh đế cao. Tuy nhiên, trong lòng của Thái Lãnh Hàn thì không được bình tĩnh và điềm tĩnh như dáng vẻ bề ngoài. Hắn không thích sử dụng d.a.o nĩa, cũng không quen thuộc và thuần thục cách dùng d.a.o nĩa trong bữa ăn. Xem ra, Dương Thiên Vũ đã có tìm hiểu về hắn không ít và muốn dùng bữa ăn món Tây này để hạ thấp tư chất của hắn xuống thêm một chút nữa. Thái Lãnh Hàn vừa chua vừa chát nghĩ thầm như thế thì Dương Thiên Vũ đã cất tiếng:

 

- Thứ lỗi cho tôi hỏi mạo muội một câu, ban nãy tôi có nhìn thấy vết thương trên cổ tay của Tổng giám đốc Lãnh Hàn, xin hỏi, vết sẹo đó đã có từ bao lâu và vì sao mà có?

 

Thái Lãnh Hàn bất giác liếc mắt xuống cổ tay phải của mình. Nơi đó có một vết sẹo khá dài, ngoằn nghoèo dữ tợn như con rắn. Bấy lâu nay Thái Lãnh Hàn vẫn luôn mặc áo tay dài để che giấu vết sẹo không lấy gì làm đẹp đẽ này. Không ngờ chỉ vì một chút bực bội bất lực và nóng nực khi không thể khiêu vũ được mà Thái Lãnh Hàn đã để lộ vế sẹo cho “tình địch” phát hiện. Trong lòng u ám, Thái Lãnh Hàn đáp qua loa:

 

- Đây là vết thương cũ rồi.



 

Nếu là bình thường, hẳn là người đối diện sẽ bỏ qua, không nhắc tới chuyện của vết sẹo ấy nữa mà chỉ tỏ ra khinh bỉ; hoặc là kẻ đó sẽ thẳng thừng châm biếm, chế nhạo lối sống của Thái Lãnh Hàn rằng có lẽ vì hắn từng là thằng nhặt ve chai, từng lăn lộn với đám côn đồ nên mới có vết sẹo như thế. Tuy nhiên, trong lúc Thái Lãnh Hàn đang chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự khinh bỉ hoặc châm chọc đến từ người đối diện thì Dương Thiên Vũ lại nhẹ nhàng hỏi tiếp:

 

- Vết sẹo đó là do anh đã làm việc tốt, cứu giúp người khác, đúng không?

 

Thái Lãnh Hàn hơi ngước mắt lên nhìn Dương Thiên Vũ rồi lại cụp xuống. Trong lòng của hắn lại đang dậy sóng dữ dội. Tại sao Dương Thiên Vũ lại biết việc của vết sẹo này? Chưa dừng lại ở đó, Dương Thiên Vũ lại tiếp tục bồi thêm mấy câu nữa:

 

- Người mà anh cứu năm đó là Uyển Nhu, đúng không? Chuyện đó đã xảy ra hơn mười năm rồi, đúng không?

 

Dương Thiên Vũ hỏi, nhưng ngữ điệu đã là chắc chắn. Thái Lãnh Hàn bàng hoàng ngẩng lên, nhìn người đối diện. Dương Thiên Vũ nhếch môi cười, giọng sâu xa như đang hồi tưởng:

 

- Xem ra anh không nhớ tôi, nhưng Uyển Nhu thì hẳn là anh vẫn còn nhớ, đúng không? Thật ra, hai chúng ta đã từng gặp nhau một lần trước đây rồi. Năm đó, nhà tôi xảy ra chuyện, mẹ tôi ngã bệnh, tôi muốn trốn học đến thăm mẹ. Uyển Nhu đã phát hiện và khuyên nhủ tôi. Khi chúng tôi đang trên đường quay về trường thì bị một đám côn đồ chặn lại…

 

Những lời của Dương Thiên Vũ làm Thái Lãnh Hàn cũng rơi vào hồi tưởng mà trầm tư. Năm đó, đúng là hắn đã từng chứng kiến cảnh tượng Triệu Uyển Nhu nắm tay một cậu thanh niên chạy về hướng trường học. Vốn là khi ấy Thái Lãnh Hàn đau đến thắt lòng, đứng sững sờ một chỗ rồi định đi về phía ngược lại để tránh phải nhìn cảnh “gai mắt trái tai”. Nhưng rồi hắn nhìn thấy đám côn đồ do Hổ thọt cầm đầu đang lăm lăm gậy gộc đi về phía của Triệu Uyển Nhu và cậu trai trẻ kia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv