Đối phó với dư luận bên ngoài và người chị dâu đang điên dở của Triệu Uyển Nhu, lý do Thái Lãnh Hàn đưa ra là cả hai anh em nhà họ Triệu đã không thể qua khỏi. Lấy danh nghĩa là “chồng của Triệu Uyển Nhu”, Thái Lãnh Hàn danh chính ngôn thuận tiếp nhận công ty của nhà họ Triệu. Ngay sau đó, hắn sa thải một loạt những nhân viên kỳ cựu của công ty và tống Phó tổng giám đốc, cũng là bác trai của Triệu Uyển Nhu vào tù với tội danh tham ô và buôn lậu.
Thái Lãnh Hàn vừa đang tuôn trào không dứt những cảm xúc tiêu cực vừa hành động vô cùng lưu loát, dứt khoát làm ra một loạt những sự kiện chấn động như thế. Không chỉ những người xa lạ, mà ngay cả những người thân cận với hắn cũng cảm thấy sợ hãi. Đây đứng là tác phong lạnh lùng, tàn nhẫn của tổng giám đốc mặt lạnh của tập đoàn Thắng Lợi.
Trước những đánh giá và thái độ của mọi người xung quanh, Thái Lãnh Hàn không thèm quan tâm. Hắn c.h.ế.t lặng mà làm, không còn tâm tư đâu mà xem xét nhưng thị phi xoay quanh mình. Chỉ có mỗi khi ngồi nhìn Triệu Uyển Nhu đang thiêm thiếp trong cơn hôn mê, tâm hồn của Thái Lãnh Hàn mới có thể nhen nhóm lên vài cảm xúc tích cực.
Thế nhưng chỉ mấy ngày sau, Thái Lãnh Hàn đã không còn một chút cảm xúc tích cực nào nữa. Thậm chí hắn còn chẳng màng đến tính mạng của mình mà nhảy vào biển lửa.
Biển lửa đó là do chị dâu của Triệu Uyển Nhu lẻn vào biệt thự phòng hỏa để trả thù cho chồng và em chồng. Nhưng cô ta không hề biết, chồng của cô ta đang dần hồi phục ở nước ngoài. Còn Triệu Uyển Nhu đang được tịnh dưỡng và chăm sóc cẩn thận ở ngay bên trong căn biệt thự vừa bị cô ta phóng hỏa. Thái Lãnh Hàn vốn đã được cứu hộ đưa ra bên ngoài, lại phát hiện Triệu Uyển Nhu vẫn còn mê man trong phòng kín. Hắn đã liều lĩnh chạy ngược trở vào bên trong biệt thự, nơi ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Khi Thái Lãnh Hàn nâng được Triệu Uyển Nhu vào lòng thì cảm nhận được thân thể của cô khẽ cử động. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp mừng rỡ thì từ trên trần nhà có một mảng to tướng đầy lửa rơi thẳng xuống nơi cả hai đang đứng. Thái Lãnh Hàn chỉ kịp ôm choàng lấy Triệu Uyển Nhu, dùng chính thân thể của mình để che chắn cho cô. Cảm giác bỏng rát ập tới, đau đớn khủng khiếp tràn lan khiến Thái Lãnh Hàn choáng váng khụy xuống…
Trong cơn mơ hồ, Thái Lãnh Hàn nghe loáng thoáng tiếng ai gọi tên mình:
- Thái Lãnh Hàn! Thái Lãnh Hàn…
Tiếp đến, có ai đó lay nhẹ bờ vai của Thái Lãnh Hàn. Rồi lại có bàn tay mềm mại mát rượi sờ lên trán của hắn. Xúc cảm dịu mát ấy khiến Thái Lãnh Hàn dần hồi tỉnh. Hắn nhướng đôi mi nặng nề lên và mơ màng nhìn thấy dung nhan quen thuộc của Triệu Uyển Nhu. Hơi thở của Thái Lãnh Hàn dần dồn dập. Hắn cất giọng khàn khàn, hoang mang hỏi:
- Uyển Nhu?
Triệu Uyển Nhu nghẹn ngào đáp lại:
- Dạ. Anh cảm thấy trong người thế nào rồi?
Có trời mới biết, lúc Triệu Uyển Nhu tỉnh dậy sau giấc mộng, nhìn thấy Thái Lãnh Hàn gục đầu vào vô – lăng xe thì trái tim bé nhỏ của cô suýt nữa đã ngừng đập. Cô không dám chạm vào Thái Lãnh Hàn, sợ sẽ sơ cứu không đúng cách làm ảnh hưởng đến sức khỏe của hắn. Nước mắt của Triệu Uyển Nhu đã rịn ra trong mắt. Cô run rẩy lấy điện thoại ra, định gọi cấp cứu. May mà lúc Triệu Uyển Nhu vừa bấm số xong, còn chưa kịp gọi đi thì đã nghe Thái Lãnh Hàn rên lên một tiếng. Triệu Uyển Nhu vội lay nhẹ bờ vai của Thái Lãnh Hàn, lại dịu dàng lau những giọt mồ hôi trên trán của hắn. Đến khi cảm nhận được hơi thở của Thái Lãnh Hàn dồn dập, trái tim đang lơ lửng trong lo lắng của Triệu Uyển Nhu mới tạm an ổn lại. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi của Triệu Uyển Nhu vẫn còn hiện rõ trên nét mặt của Triệu Uyển Nhu, vương trong đôi mắt hoen lệ của cô và run rẩy trong những âm thanh cô đáp lời Thái Lãnh Hàn. Câu nói nghẹn ngào và đôi mắt đỏ hoe của Triệu Uyển Nhu khiến tinh thần vẫn còn đang choáng váng của Thái Lãnh Hàn càng trở nên choáng váng. Hắn lắc nhẹ đầu, cố gắng thoát khỏi ám ảnh của cơn ác mộng khủng khiếp kia, cất giọng khàn khàn trấn an Triệu Uyển Nhu:
- Em đừng sợ! Tôi… không sao… Không phải xảy ra tai nạn… Chỉ là tôi… bị choáng… một chút…
Triệu Uyển Nhu làm sao có thể không lo sợ cho được. So với việc xảy ra tai nạn, việc Thái Lãnh hàn đột ngột bị choáng cũng nghiêm trọng không kém. Việc bị choáng đột ngột như thế rất có thể là triệu chứng của nhiều loại bệnh lý khác nhau. Thế nên, Triệu Uyển Nhu hỏi dồn:
- Sao anh lại bị choáng? Bây giờ anh có còn cảm thấy choáng váng nữa không? Có đau đầu hay buồn nôn gì không? Anh hít thở sâu vào xem có ổn không, tim có bị đau không, tay chân có bị tê không? Anh có nghe và hiểu những gì em đang nói không?
Thái Lãnh Hàn bị hỏi dồn dập như thế, có chút dở khóc dở cười. Tuy nhiên, những câu hỏi dập dồn kia lại giúp hắn nhanh chóng trấn tỉnh sau cơn ác mộng. Thậm chí, những cảm xúc tiêu cục tích tụ trong lòng của Thái Lãnh Hàn từ cơn ác mộng kia cũng dần dần tan bớt.