Khi chiếc taxi dừng lại, Thái Lãnh Hàn loạng choạng bước tới một cách hối hả. Nhưng khi tầm mắt của hắn đã nhìn thấy thân thể bất động của con ch.ó nhỏ thì bước chân của hắn chậm hẳn lại. Cảnh tượng ấy… trông rất giống với cảnh tượng mà Thái Lãnh Han nhìn thấy trước khi ngất đi và bị chuyển vào thế giới này. Tuy nhiên, chú chó nhỏ nằm trong vũng m.áu kia, lúc này, lại càng trở nên quen thuộc với Thái Lãnh Hàn hơn bao giờ hết. Chú chó ấy… trông rất giống… Ha Ha.
Thái Lãnh Hàn khựng lại, không dám bước tới nữa, hoặc nói cho chính xác là hắn đã không còn sức để bước tiếp. Đến khi chỉ còn cách t.h.i t.h.ể của con ch.ó nhỏ một đoạn ngắn thì hắn đứng khựng lại hẳn.
Thái Lãnh Hàn cứ sững sờ nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể của con ch.ó một lúc rồi run rẩy đưa tay sờ soạng các túi, lấy ra một chiếc điện thoại di động và lập cập bấm số. Tiếng nhạc chờ vẫn là một tràng tiếng chó sủa theo giai điệu chúc mừng sinh nhật vang lên.
Khi tiếng nhạc chờ bị ngắt, giọng nói đầy mệt mỏi của Lê Thiên Chi vang lên:
- A lô? Có chuyện gì vậy Thái Lãnh Hàn? Tôi đang mệt muốn c.h.ế.t đi được đây này…
Thái Lãnh Hàn đang hít sâu mấy hơi và cất giọng khẽ khàng nói vào điện thoại:
- Lê Thiên Chi, cậu đang ở nhà, đúng không? Ha Ha… Ha Ha vẫn đang ở nhà cùng cậu, đúng không?
Khi hỏi những câu này, Thái Lãnh Hàn không dám tin rằng con ch.ó đang nằm bất động trước mặt chính là “con trai bé nhỏ” của mình. Thái Lãnh Hàn gọi cho Lê Thiên Chi và hỏi như thế, để xác định và khẳng định lại hy vọng của bản thân. Thế nhưng, bên kia điện thoại, Lê Thiên Chi thật thà trả lời Thái Lãnh Hàn:
- Không, tôi đã bị bố bắt về nhà lớn rồi, anh cũng biết mà, Thái Lãnh Hàn. Nhưng mà, Ha Ha chắc là vẫn đang ở nhà riêng của tôi. Tôi có để đầy đủ thức ăn cho nó, còn dặn anh Hiệp Hòa thỉnh thoảng ghé qua thăm chừng. Anh gọi hỏi anh Hiệp Hòa thử xem. À thôi, để tôi gọi hỏi anh ấy cho.
Lê Thiên Chi nói xong thì cúp máy ngay lập tức. Thái Lãnh Hàn vẫn đứng cứng ngắc một chỗ như bị trời trồng, không dám di chuyển tới gần “Ha Ha” dù chỉ là một bước.
Vài phút sau, điện thoại của Thái Lãnh Hàn vang lên tiếng sủa của con ch.ó theo điệu nhạc.
Trên màn hình đang nhấp nháy ba chữ “Lê Thiên Chi”. Thái Lãnh Hàn mở điện thoại, kết nối liên lạc, tiếng sủa theo nhạc kết thúc. Giọng nói hốt hoảng của Lê Thiên Chi vang lên:
- Thái Lãnh Hàn, anh đang ở đâu vậy? Có phải Ha Ha đang ở chỗ của anh không?
Thái Lãnh Hàn tái mặt, giọng thoáng run rẩy:
- Cậu… cậu nói vậy là sao? Ha Ha… Ha Ha không còn ở trong nhà của cậu hay sao?
Giọng của Lê Thiên Chi gấp gáp, xen lẫn giữa tiếng thở dốc, cứ như cậu ấy đang vừa chạy vừa nói vào điện thoại vậy:
- Anh Hiệp Hòa đã đến nhà tôi xem thử, Ha Ha không có ở đó. Kính cửa sổ còn bị đập vỡ, có dấu m.á.u nữa. Chắc có đứa bé nào ném đá làm cửa sổ bị vỡ. Chúng tôi đoán, có lẽ Ha Ha đã leo qua chỗ đập vỡ đó ra ngoài rồi. Rất có thể nó chạy đi tìm anh. Cho nên anh xuống trước cổng bệnh viện đi, xem Ha Ha có đến đó chưa. Anh Hiệp Hòa cũng đang lái xe đi tìm dọc theo con đường đến bệnh viện rồi.
Lê Thiên Chi vừa nói tới đó thì bàn tay của Thái Lãnh Hàn run lên. Chiếc điện thoại rơi đánh bộp xuống mặt đường, đau thương rạn nứt mấy lằn trên màn hình.
Nếu Thái Lãnh Hàn có thể nhìn thấy bản thân lúc này, chắc hẳn chính hắn cũng sẽ bị dọa cho giật mình. Bởi vì lúc này, trông Thái Lãnh Hàn rất… đáng sợ.
Gương mặt của Thái Lãnh Hàn tái nhợt, tái còn hơn tất cả những lúc hắn phải cấp cứu ở bệnh viện nữa. Quai hàm của Thái Lãnh Hàn bạnh ra, căng chặt, cả hai hàm răng của hắn đang nghiến vào nhau rất mạnh. Đôi mắt của Thái Lãnh Hàn đỏ ngầu, nhìn về phía t.h.i t.h.ể của con ch.ó nhỏ chằm chằm một lúc. Sau đó, những giọt nước trong veo lăn ra khỏi đôi mắt đỏ ngầu ấy và chảy dài xuống hai bên gò má nhợt nhạt của hắn.
Thái Lãnh Hàn vội vã đưa tay lau lung tung trên mặt, nhưng những giọt nước kia vẫn cứ rơi ra không ngừng. Thái Lãnh Hàn liên tục lau nước mắt đến mức gương mặt của hắn cũng đỏ bừng lên. Thái Lãnh Hàn hít sâu liên tục, cố gắng trấn tĩnh lại. Khi đến sát bên cạnh t.h.i t.h.ể của con ch.ó nhỏ thì Thái Lãnh Hàn vẫn không kìm được nước mắt, nhưng miệng của hắn đã có thể nhoẻn lên thành một nụ cười. Tuy nhiên, nụ cười của hắn trông còn khó coi hơn cả khi khóc.
Thái Lãnh Hàn quỳ xuống bên cạnh t.h.i t.h.ể đã lạnh ngắt của con ch.ó nhỏ, đưa cả hai tay xuống, run rẩy “bế” nó lên. Thái Lãnh Hàn cất giọng thì thào, vừa run rẩy vừa nghẹn ngào:
- Ha Ha! Cha tới rồi này, đừng ngủ nữa con trai. Mau thức dậy, theo cha về nhà. Nơi này nóng bức lắm, đừng ngủ ở đây, Ha Ha. Đừng ngủ nữa mà, Ha Ha! Đừng ngủ nữa! Mau thức dậy đi…