Sau khi đã có quyết định, Triệu Uyển Nhu vội cất tiếng, trấn an Thái Lãnh Hàn:
- Anh đừng lo buồn nữa, em tin anh. Chẳng phải trên đời này có rất nhiều những chuyện thần kỳ mà khoa học vẫn chưa giải thích được đó sao? Em sẽ tìm hiểu chuyện này. Anh đừng nghĩ ngợi quá mà mệt mỏi, được không?
Sự quan tâm trong câu nói của Triệu Uyển Nhu làm lòng dạ của Thái Lãnh Hàn dịu hẳn lại. Hắn gật đầu, rồi im lặng khởi động xe, chạy về hướng biệt thự.
Chiếc xe lại lướt đi êm ru trên đường. Lẽ ra chỉ trong khoảng mười lăm phút nữa là cả hai đã có thể về nhà. Tuy nhiên, khi đến một ngã tư gần đó, Thái Lãnh Hàn lại không thể nhích xe lên dù chỉ một chút. Bởi vì trước đó xảy ra kẹt xe. Thái Lãnh Hàn nhìn hàng xe xếp dài dằng dặc ở trước mắt, lại nhìn gương mặt đang lộ nét mệt mỏi của Triệu Uyển Nhu mà trong lòng lo lắng. Trong đầu của hắn nhanh như chớp suy nghĩ và cũng nhanh như chớp quyết định. Thái Lãnh Hàn đánh xi nhan, quay đầu xe, rời khỏi con đường đang kẹt xe kia và rẽ vào một con đường khác. Con đường này vắng vẻ hơn, nhưng xa hơn vì ngoằn nghoèo đi vòng ra ngoại ô. Tuy nhiên, so giữa việc phải vượt qua quãng đường xa hơn với thời gian ngồi chờ mệt mỏi vì kẹt xe, Thái Lãnh Hàn chọn ngay cách thứ nhất.
Đoạn đường quanh co ngoằn nghoèo nhưng cảnh vật thơ mộng với những cánh đồng óng mượt, những hàng cây um tùm và những đóa hoa dại đủ màu. Không gian lại tĩnh lặng khiến Triệu Uyển Nhu lại bắt đầu buồn ngủ. Cô dựa đầu vào ghế, thiu thiu ngủ. Thái Lãnh Hàn giảm nhẹ tốc độ lại, đưa tay mở nhạc. Âm điệu du dương vang lên càng tăng thêm tác dụng ru ngủ. Triệu Uyển Nhu dần chìm vào giấc mộng.
Thái Lãnh Hàn lái xe được một đoạn nữa thì chợt thấy có vật gì đen đen đỏ đỏ nằm ở giữa đường. Giảm tốc thêm lần nữa, Thái Lãnh Hàn bẻ lái, định tránh “vật thể lạ” kia. Tuy nhiên, khi ngang qua “vật thể lạ” kia, Thái Lãnh Hàn liếc mắt qua và choáng váng đến mức đạp thắng lại ngay lập tức. “Vật thể” kia là một chú chó lông xù đang nằm bất động giữa một vũng m.áu đỏ tươi. Bộ lông màu nâu sẫm của chú đã bị bết lại, lốm đốm từng chỗ vì m.áu thấm vào. Đôi mắt của chú chó kia mở tròn, đục ngầu không còn sức sống. Thái Lãnh Hàn nhìn cảnh tượng ấy là như có tiếng sấm nổ ầm trong đầu, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hai tai của hắn ù đặc, đôi mắt mờ nhòe đi. Thái Lãnh Hàn run rẩy cố gắng đưa tay kịp thời tắt máy xe trước khi gục đầu xuống vô – lăng.
Trong cơn choáng váng kinh hoàng, Thái Lãnh Hàn như phiêu diêu lạc trong sương mù.
Một cơn gió mạnh thổi qua một cái, Thái Lãnh Hàn chao đảo dữ dội như đang ngồi trong máy bay vượt qua vùng khí hậu xấu nhất. Sau đó, khi hắn có thể mở mắt ra định thần lại thì đã nhận ra bản thân đang mặc một bộ đồ bệnh nhân. Nơi hắn đang đứng cũng là khuôn viên của một bệnh viện. Còn chưa kịp tìm hiểu được gì để giải tỏa thắc mắc, Thái Lãnh Hàn đã phải trải qua hàng loạt những cảnh tượng khiến hắn kinh hoàng tột độ, phẫn nộ tột cùng và sợ hãi đến khủng hoảng.
Nếu Triệu Uyển Nhu có thể ở bên cạnh Thái Lãnh Hàn lúc này, hẳn là cô có thể nhận ra, đó là những cảnh tượng đã diễn ra ở “kiếp trước”.
Tuy nhiên, lần này, những cảnh tượng ấy lại diễn ra theo hướng cảm nhận riêng của Thái Lãnh Hàn.
Đầu tiên, Thái Lãnh Hàn còn đang ngắm nghía bộ đồ bệnh nhân của mình mà đoán xem chuyện gì đã xảy ra thì tiếng chuông điện thoại của hắn đã vang lên réo rắt. Đây là tiếng chuông vô cùng đặc biệt chỉ có riêng Thái Lãnh Hàn mới có. Đó là âm thanh của Ha Ha vang lên theo giai điệu của bài hát “Chúc mừng sinh nhật” mà hắn đã tốn không ít công sức mới có thể khiến cho “con trai” nhà mình sủa theo đúng giai điệu như thế. Cho nên, tiếng nhạc chuông vừa reo lên là Thái Lãnh Hàn đã biết ngay đó là tín hiệu từ điện thoại của mình.
Thái Lãnh Hàn lấy điện thoại ra, kết nồi liên lạc. Bên kia đầu dây là giọng của một người phụ nữ:
- A lô, số điện thoại này là của chủ một con ch.ó tên Ha Ha đúng không?
Thái Lãnh Hàn cảnh giác hỏi lại:
- Đúng vậy. Bà là ai? Sao bà lại biết Ha Ha?
- Con chó tên Ha Ha của cậu hình như đã bị tai nạn,… Con chó bị xe tông trúng ngay trước cổng nhà tôi. Camera an ninh của nhà tôi đã quay được. Trên vòng đeo cổ của nó có ghi số điện thoại của cậu và hai chữ Ha Ha. Nên tôi đoán cậu là chủ của nó. Cậu mau tới đem xác con ch.ó của cậu về đi, đừng để nó nằm c.h.ế.t ở trước cửa nhà tôi như thế, chẳng may mắn chút nào.
Vừa nghe tới đó, Thái Lãnh Hàn đã quày quả quay lưng bước đi. Lúc đầu Thái Lãnh Hàn còn đi từng bước, sau đó, hắn hối hả chạy nhanh xuống các bậc cầu thang và xông thẳng ra cổng bệnh viện. Trên người của Thái Lãnh Hàn vẫn còn mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện. Hắn gấp gáp vẫy một chiếc xe taxi rồi giục tài xế lái nhanh đi. Trong lòng của hắn ngập tràn sự lo lắng sợ hãi.