Triệu Uyển Nhu tủm tỉm cười, nhìn Thái Lãnh Hàn, nói thêm cho hắn rõ:
- Không chỉ là yêu nhau đâu, hai người kia rõ ràng là đều yêu nhau nhưng vẫn chưa tỏ tình, họ đều chỉ đang yêu thầm lẫn nhau mà thôi.
Thái Lãnh Hàn thoáng ngẩn ra. Sao Triệu Uyển Nhu lại có thể biết rõ ràng như vậy nhỉ? Lẽ nào cô có quen biết với hai người kia sao?
Dĩ nhiên là Triệu Uyển Nhu không hề quen biết gì với hai người kia. Cô chỉ đoán mà thôi. Nhưng Triệu Uyển Nhu vốn là người sáng tác tiểu thuyết lâu năm, lại cùng là nữ giới, nên cô có thể nhìn ra được tình cảm thầm kín mà cô gái kia dành cho chàng trai thông qua những biểu hiện trên nét mặt và ánh nhìn của cô ấy vô tình bộc lộ ra. Còn tình cảm của chàng trai kia thì chủ yếu bị lộ thông qua ánh mắt, mà cái loại ánh mắt tự cho là lén lút nhưng tình cảm đã tràn đầy nồng cháy hừng hực như thế, đối với Triệu Uyển Nhu đã là vô cùng quen thuộc vì có nguyên mẫu của tảng băng ngốc nào đó đang ngồi cạnh cô đây rồi. Liếc ngang qua Thái Lãnh Hàn, trông thấy ánh mắt đầy sùng bái mà hắn dành cho mình, Triệu Uyển Nhu buồn cười hỏi:
- Thế còn anh? Từ trước đến nay anh có từng yêu thầm ai chưa?
Yêu thầm sao? Thái Lãnh Hàn ngẩn ngơ. Từ khi còn là một thằng nhóc, trong tâm trí của Thái Lãnh Hàn vốn chỉ tồn tại duy nhất dáng hình của một bé thỏ con bị chó hoang rượt đuổi đến mức đầu tóc xốc xếch nào đó thôi. Rồi sau đó cho đến nay, bé con xinh xắn kia cứ từng chút từng chút một trưởng thành trước mắt của hắn, cuối cùng trở thành một dáng hình xinh đẹp in sâu và chiếm trọn toàn bộ trái tim và tâm trí của hắn. Đó có phải là yêu thâm hay không, Thái Lãnh Hàn cũng không biết, vì hắn chưa từng có khả năng cảm nhận được tình yêu.
Thái Lãnh Hàn trầm ngâm suy ngẫm lại khiến Triệu Uyển Nhu nghĩ sang hướng khác. Cô vẫn còn chưa quên việc Thái Lãnh Hàn có thể có một “ánh trăng sáng” bí ẩn nào đó mà cô chưa từng biết mặt nhưng đã nghe nhắc tới không ít lần trong kiếp trước.
Mặc dù lúc này Triệu Uyển Nhu đã hoàn toàn thấu hiểu và tin tưởng vào tình yêu mà Thái Lãnh Hàn dành cho mình, nhưng “ánh trăng sáng” bí ẩn ngay từ trong kiếp trước của Thái Lãnh Hàn kia vẫn cứ như cái gai đ.â.m vào trong lòng của Triệu Uyển Nhu, khiến cô khó chịu. Triệu Uyển Nhu có một tật xấu, đó là không muốn chia sẻ tình yêu của chồng mình với bất kỳ người xa lạ nào. Vậy nên, sâu thẳm trong lòng của Triệu Uyển Nhu vẫn luôn vướng mắc về người phụ nữ chưa từng nghe tên, chưa hề gặp mặt nhưng lại mang đến cảm giác nguy cơ ngập tràn kia.
Huống hồ chi, hôm trước, Triệu Uyển Nhu còn vừa được Vương Thiên Bích nhắc nhở rằng có một cô gái xinh đẹp đang tìm hiểu thông tin về Thái Lãnh Hàn. Lại một hôm trước khác nữa, Triệu Uyển Nhu đã từng nghe trộm được Phương Hiệp Hòa lúng túng và lo lắng nhờ trợ lý đến nhà để tìm một tấm hình của cô gái nào đó mang đến cho Thái Lãnh Hàn. Thế nên, khi Triệu Uyển Nhu hỏi đến hai chữ “yêu thầm” lại nhận được sự im lặng của Thái Lãnh Hàn thì, dù muốn dù không, cô cũng phải liên tưởng đến “người tình bí mật” mà Thái Lãnh Hàn đã cố tình che giấu suốt từ kiếp trước tới kiếp này.
Càng nghĩ càng không vui, Triệu Uyển Nhu bĩu môi, nhỏm chân đứng dậy. Thái Lãnh Hàn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì thấy Triệu Uyển Nhu đứng dậy. Hắn cũng vội vã đứng lên theo. Triệu Uyển Nhu chưa vội bước đi mà khẽ liếc Thái Lãnh Hàn một cái, quyết định cho tảng băng ngốc nhà mình thêm một cơ hội nữa. Nếu bây giờ mà hắn còn không chịu mở miệng nói gì nữa thì cô nhất định sẽ giận hắn một trận ra trò cho mà xem. Cũng may là Thái Lãnh Hàn đã không phụ lòng mong đợi của Triệu Uyển Nhu mà lên tiếng. Tuy nhiên, lời của Thái Lãnh Hàn lại không phải là nội dung mà Triệu Uyển Nhu đang chờ nghe:
- Vậy còn em?
- Hả?
Triệu Uyển Nhu sửng sốt, bật ra một tiếng hỏi. Thái Lãnh Hàn đang muốn nói gì vậy? Dáng vẻ ngơ ngác của Triệu Uyển Nhu làm cho nụ cười của Thái Lãnh Hàn khẽ nhếch lên. Hắn nhắc lại câu hỏi một cách rõ ràng, đầy đủ ý hơn:
- Ý tôi là, còn em thì sao? Em đã từng yêu thầm ai chưa?
Triệu Uyển Nhu chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ. Cô đã từng yêu thầm ai chưa ấy hả? Hình như là chưa. Trong suốt một thời thanh xuân, Triệu Uyển Nhu chỉ lo chăm chỉ học tập và cùng bố mẹ đi làm thiện nguyện, không để tâm đến chuyện yêu đương. Còn khi đã trưởng thành, Triệu Uyển Nhu còn chưa kịp để mắt tới ai thì đã phải bước vào cuộc hôn nhân với Thái Lãnh Hàn rồi. Là một cô gái theo truyền thống, Triệu Uyển Nhu tuyệt đối sẽ không để ánh mắt và trái tim mình chạy lung tung khi đã là vợ của người khác.
Tuy nhiên, nếu xét đến việc yêu thầm thì… Triệu Uyển Nhu tủm tỉm liếc nhìn Thái Lãnh Hàn một cái nữa rồi e thẹn gật đầu. Hiện tại cô cũng xem như đang yêu thầm tảng băng ngốc nghếch trước mặt này rồi còn gì nữa. Tại sao Triệu Uyển Nhu lại gọi đấy là yêu thầm? Bởi vì cả hai vẫn chưa chính thức bày tỏ tình yêu của mình ra một cách trực tiếp cho đối phương biết còn gì?