Triệu Uyển Nhu thủ thà thủ thỉ “tâm sự” với mẹ chồng mà khiến Thái Lãnh Hàn cảm thấy như đang được nhận phép màu. Giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Uyển Nhu như những tia nắng sớm lung linh, sưởi ấm cho tâm hồn đang lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn; còn ngữ điệu dịu dàng của cô lại như cơn mưa rào mát mẻ, lấp đầy những hố sâu tuyệt vọng và tiêu cực của hắn. Nụ cười của Thái Lãnh Hàn lại không thể kìm nén được mà nở ra.
Triệu Uyển Nhu nhìn nụ cười của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng cũng vui vẻ. Triệu Uyển Nhu nhoẻn miệng cười tươi thắm khiến ánh nhìn của Thái Lãnh Hàn hướng về cô càng thêm lấp lánh. Bên tai của cả hai loáng thoáng nghe có âm thanh gì đó vang lên khe khẽ, nhưng trong mắt của họ lúc này chỉ còn nhìn thấy đối phương, không để tâm đến những điều khác. Đến khi Thái Lãnh Hàn dìu Triệu Uyển Nhu đứng dậy thì cô mới nhận ra, chàng trai lái taxi, người bạn mới quen của cô, đã rời đi từ lúc nào không biết.
Việc cúng bái đã xong, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn chưa muốn về ngay. Cảnh vật ở nơi này quả thật quá thơ mộng và hữu tình, khiến cô rất thích. Thái Lãnh Hàn phát hiện sự lưu luyến của Triệu Uyển Nhu trước cảnh thiên nhiên này nên vô cùng thấu hiểu lòng người mà mở miệng đề nghị:
- Chúng ta ở lại đây đi dạo một chút… được không?
Triệu Uyển Nhu gật đầu, nhưng vẫn còn chút băn khoăn:
- Vâng. Nhưng như vậy có làm mất thời gian của anh không?
Thái Lãnh Hàn mạnh mẽ lắc đầu ngay lập tức:
- Không, không, không. Năm nào anh cũng xin nghỉ phép cả ngày hôm nay.
Triệu Uyển Nhu gật nhẹ đầu, trong lòng thoáng xót xa. Với một kẻ cuồng công việc như Thái Lãnh Hàn mà lại phải xin nghỉ cả ngày như thế, chắc hẳn trong những năm trước đó, tâm trạng của tảng băng ngốc nhà cô đã sa sút và tệ hại đến mức không thể kiểm soát được. Tuy nhiên, năm nay đã khác rồi. Năm nay, bên cạnh Thái Lãnh Hàn còn có cô. Không cần phải nghĩ nhiều, Triệu Uyển Nhu đã quyết định sẽ mang đến niềm vui cho Thái Lãnh Hàn, đặc biệt là vào ngày hôm nay. Thế là Triệu Uyển Nhu lấy điện thoại ra, tìm kiếm những nơi có thể giúp thả lỏng tâm tình ở gần đây. Tra rồi mới biết, hóa ra ở cách nơi này không xa có một làng du lịch. Triệu Uyển Nhu bèn đưa địa chỉ của làng du lịch đó cho Thái Lãnh Hàn và đề nghị:
- Chúng ta đến đây xem, được không?
Thái Lãnh Hàn gật đầu đồng ý, nhanh nhẹn khởi động xe. Chiếc xe lăn bánh tiến về phía làng du lịch kia. Một lát sau, trước mắt bọn họ hiện ra một hồ nước trong veo in bóng mây trời. Quanh hồ là những hàng cổ thụ cao to xanh mướt. Con đường vòng quanh hồ được trồng xen kẽ rất nhiều loại hoa khoe đủ màu sắc và tỏa hương thoang thoảng. Dọc trên con đường, cứ cách một đoạn lại có một chiếc ghế đá nằm chễm chệ.
Nắng đã lên cao, lấp lóa trên mặt nước như đang rắc vàng rải bạc lên hồ. Triệu Uyển Nhu đứng bên bờ hồ, chờ Thái Lãnh Hàn gửi xe xong thì đề nghị hắn cùng đi dạo. Cả hai im lặng sóng bước bên nhau dọc theo con đường rực rỡ sắc hoa. Gió mơn man thổi mát rượi, ong bướm bay rập rờn, văng vẳng tiếng côn trùng kêu rỉ rả,… Thái Lãnh Hàn chậm bước đi cạnh Triệu Uyển Nhu mà trong lòng vô cùng thư thái và thanh thản. Từ trước đến nay, hắn chưa từng cảm nhận được sự thư thái và thanh thản một cách rõ rệt như thế này.
Đi được một đoạn khá dài, Triệu Uyển Nhu thấm mệt. Cô bèn ngồi xuống một ghế đá gần bờ hồ, nơi có một gốc cổ thụ cao to đang xòe rộng tán lá ra tỏa bóng mát. Thái Lãnh Hàn cũng dừng lại, đứng một bên ghế đá, trầm ngâm nhìn ra mặt nước. Triệu Uyển Nhu níu lấy bàn tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
Thái Lãnh Hàn nương theo lực kéo nhẹ nhàng kia mà ngồi xuống bên cạnh nữ thần của lòng mình. Sự căng thẳng đã lâu không xuất hiện lại đột ngột trỗi dậy. Thái Lãnh Hàn ngồi cứng đờ một chỗ, mắt vẫn nhìn đăm đăm ra giữa hồ nhưng đã không còn tâm trí đâu mà ngắm cảnh nữa.
Nhìn bộ dáng căng thẳng của Thái Lãnh Hàn như thế, Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa thương thương. Cô nhìn quanh, tìm cách để gợi chuyện, giúp tảng băng ngốc nhà mình có thể thả lỏng hơn. Vừa lúc đó, có một đôi trai gái tiến đến, đứng gần nơi gốc cổ thụ để chụp hình. Cả hai người đều trông còn rất trẻ, có lẽ vẫn còn là sinh viên. Cô gái vui vẻ hào hứng tạo đủ kiểu dáng để chàng trai chụp hình, lưu giữ lại những khoảnh khắc tươi đẹp. Triệu Uyển Nhu hứng thú quan sát cặp đôi trẻ kia rồi quay sang Thái Lãnh Hàn, hỏi khẽ:
- Anh đoán thử xem hai người đó có quan hệ thế nào với nhau?
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra, nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
- Bọn họ, có lẽ là đang… yêu nhau.
Triệu Uyển Nhu gật đầu vừa như đồng ý vừa như hài lòng. Tảng băng ngốc nhà cô cũng không đến mức quá lạnh lùng, ít ra hắn còn có thể nhìn ra được tình cảm của người khác đây này.